Ngâm trong phòng gym một thời gian, kinh mạch trở nên linh hoạt cơ thể trở nên nhẹ nhàng, trạng thái của Hứa Ấu Diên tốt hơn rất nhiều.
Em trợ lý Thương Lộc cử đến rất chịu khó, mỗi ngày đến làm việc đúng giờ, giúp dọn dẹp, mua thức ăn, dắt chó đi dạo, giảm bớt không ít phiền cho Hứa Ấu Diên.
Em trợ lý làm gì cũng tốt, chỉ có một việc khiến Hứa Ấu Diên đau đầu, chính là đồ ăn nấu ra làm cô suy sụp.
Hứa Ấu Diên không ăn được gừng, em trợ lý lại rất thích cho gừng, cho gừng không đủ còn phải cho bột gừng, Hứa Ấu Diên không hề đề phòng cắn một miếng rồi rơi nước mắt, nhưng không có cách nào nhổ ra.
Em trợ lý kiên định giữ vững lập trường cá nhân: "Bột gừng khử mùi tanh, hơn nữa trời lạnh, có thể phòng cảm và làm lưu thông máu, giám đốc Hứa chị đừng kén ăn."
Đây không phải là vấn đề kén ăn...Hứa Ấu Diên âm thầm rơi lệ.
Ngoài niềm đam mê bỏ gừng, trứng sốt cà chua mặn, mì gà ngọt, thì tất cả đều nằm trong phạm vi Hứa Ấu Diên có thể chấp nhận.
Em trợ lý đến được mấy ngày, lại giúp Hứa Ấu Diên bước vững hơn trên con đường ăn đồ ăn khó nuốt ở phòng gym.
Trong khoảng thời gian này, Thời Duyệt vẫn thường xuyên chạy đến phòng gym, luôn miệng nói không thể lãng phí thẻ miễn phí, thường xuyên lãng phí Thần Tài sẽ không để ý, em còn muốn phất lên sau một đêm.
Hứa Ấu Diên hỏi em: "Không phải lý tưởng cuối cùng của em là ngồi ăn chờ chết à?"
Thời Duyệt trả lời hùng hồn: "Chỉ khi phất lên sau một đêm mới có khả năng ngồi ăn chờ chết."
Trong khoảng thời gian đắm mình ở phòng gym cùng Hứa Ấu Diên, đường cong trên cánh tay Thời Duyệt rắn chắc hơn rất nhiều, học đối kháng không bỏ một buổi, huấn luyện viên cá nhân liên tục khen cô có năng khiếu, nói cô không nên uổng phí tài năng, không nên bỏ cuộc giữa chừng.
"Chị nghe chưa?" Thời Duyệt rất nghiêm túc bám theo Hứa Ấu Diên nhắc lại lời của huấn luyện viên cá nhân, "Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em được khen ghê như vậy, em quyết định ngày nào cũng đến, tuyệt đối không thể chôn vùi tài năng của mình."
Hứa Ấu Diên: "Chị nhớ em lúc nhỏ cũng thường được khen mà, không phải mọi người đều nói em là thần đồng à."
"Đấy đều là người lớn khách sáo, chị tin thật à."
"Tin chứ." Hứa Ấu Diên nói, "Lúc dạy kèm cho em chị đã phát hiện em rất thông minh rồi, suy nghĩ mạch lạc hơn mấy bạn cùng tuổi em chị từng gặp, học cũng rất nhanh. Chắc chắn giỏi hơn chị thời học cấp hai nhiều."
"Không phải chị nói chị không còn nhớ chuyện hồi ấy à?"
"Chuyện hơn mười năm trước, không nhớ rõ là bình thường." Hứa Ấu Diên nói, "Cũng không phải là chị không nhớ gì, chị không mất trí nhớ, chỉ là đã quên rất nhiều chi tiết, dù cảm giác vẫn còn."
Thời Duyệt chớp đôi mắt to: "Cảm giác gì?"
"Cảm giác bị chiếm dụng vào mỗi cuối tuần và ban đêm."
"Thế thôi? Không còn gì khác?"
Hứa Ấu Diên bực mình: "Khi đó em mới mười một, mười hai tuổi được không? Ai sẽ có cảm giác gì khác?"
"Hả? Em đang nói cảm giác lúc dạy kèm." Thời Duyệt hỏi chị rất nghiêm túc: "Liên quan gì đến chuyện em bao nhiêu tuổi."
Hứa Ấu Diên: "...em im miệng đi."
Tất cả đã sẵn sàng, Hứa Ấu Diên đặc biệt hẹn Thời Duyệt lên Phòng Bí Mật vào cuối tuần, để có nhiều thời gian một chút, tránh cho chơi đến quá muộn, khiến ngày hôm sau Thời Duyệt đi làm sẽ mệt.
Trước khi vào bối cảnh, Thời Duyệt vẫn ở một bên cẩn thận lựa chọn vẻ ngoài, suy xét buff của bộ nào có tác dụng gì, có thể sử dụng cho lần này được không.
"Đừng phiền hà nữa, trước hết chúng ta xác định xem mạch suy nghĩ có đúng không. Nếu ý tưởng sai ngay từ đầu, thì mặc vẻ ngoài đắt tiền cũng vô dụng."
Thời Duyệt đồng ý, hai người nắm tay nhau một lần nữa tiến vào giai đoạn hai của chủ đề mạo hiểm.
Trở lại ga tàu điện núi Takao, bắt đầu bối cảnh, Thời Duyệt vẫn nằm trên mặt đất với một tẹo máu như lần trước, Hứa Ấu Diên tháo ba lô, lấy bình sữa nhét mạnh vào miệng cho Thời Duyệt uống.
Thanh Xà lại xuất hiện, sau một hồi uốn lượn trên trần nhà, đầu rắn từ từ hạ xuống, ngửi thấy mùi của con người, "xì" một tiếng, muốn cắn vào đầu Hứa Ấu Diên.
Lần này Hứa Ấu Diên đã sớm chuẩn bị, tay trái cầm bình sữa giúp Thời Duyệt nhanh chóng hồi máu, tay phải giấu trong hộp dụng cụ nắm được cờ lê, rồi trở tay vung mạnh, cờ lê đập mạnh vào mặt Thanh Xà, khiến đầu rắn của nàng xoay một trăm tám mươi độ.
"Đi!" Hứa Ấu Diên hét một tiếng ra lệnh, Thời Duyệt bật dậy vừa chạy vừa điên cuồng uống sữa.
Hai người lần lượt lao đến sân ga, cấp tốc lên tàu.
Thanh Xà nhảy bình bịch, bụng rắn quét qua bậc thang phủ đầy bụi bặm và lá khô ở sân ga.
Khi vào trong tàu, Thời Duyệt nhìn lại, cằm của Thanh Xà bị cờ lê đập đến lệch đi, vẫn chưa kịp bẻ lại, một mảng thịt lớn rơi ra, nhưng nàng không hề quan tâm, chỉ nhe răng nhếch mép đuổi theo.
Cũng phải, rắn nào sợ bị trật cằm?
Thời Duyệt đá cửa tàu, cửa tàu đóng lại, giống như lần trước, chặn đứng Thanh Xà hung hãn bên ngoài. Hứa Ấu Diên tìm được nguồn điện dự phòng rất nhanh, xuất phát!
Thanh Xà bị chặn đường, khi muốn vào trong khoang lần nữa, tàu đã đi được một đoạn.
Lần này, Hứa Ấu Diên không rời khỏi vị trí điều khiển một giây, trước mắt chỉ có hai nút bấm một xanh một đỏ, nút màu xanh là khởi động, nút màu đỏ là dừng lại, đây là điều chắc chắn, nhưng liệu có nút nào để đổi hướng không?
Cô muốn tìm được nhân vật mấu chốt bí mật trước khi nước ngập Kim Sơn.
Trong khoảng thời gian đắm mình trong phòng gym cùng Thời Duyệt, hai cô đã có rất nhiều thời gian thảo luận về phương án tác chiến.
Hứa Ấu Diên cảm thấy không có cách nào đánh chết Bạch Xà và Thanh Xà, đây cũng là tình tiết không thể bỏ qua. Hai cô đã tự mình trải nghiệm cảnh nước ngập Kim Sơn, sức mạnh quá lớn, toàn bộ ngọn núi Takao sẽ bị nhấn chìm.
"Chị nghĩ ở cảnh tượng này, chỉ cần Bạch Xà dâng lũ, dẫn đến tình tiết nước ngập Kim Sơn, chúng ta nhất định sẽ thất bại." Hứa Ấu Diên nói, "Việc chúng ta cần làm không phải là chạy trốn trong lũ lụt, độ khó khi chạy trốn rõ ràng quá cao so với sức lực của chúng ta. Việc chúng ta cần làm là ngăn không cho Bạch Xà làm nước ngập Kim Sơn."
Được Hứa Ấu Diên chỉ ra từng điểm như vậy, Thời Duyệt cũng chạm đến điểm mấu chốt.
"Vậy là, vấn đề đây rồi." Hứa Ấu Diên đạp bàn đạp lái tàu như đốt mỡ, lưng đẫm mồ hôi, hai mắt sáng ngời, "Tại sao Bạch Xà lại làm phép ở núi Takao? Hơn nữa lời thoại của nàng rất quan trọng."
Thời Duyệt: "Con lừa trọc, trả phu quân cho ta?"
"Đúng. Phu quân nàng muốn tìm hiển nhiên là Hứa Tiên. Chị đoán, trên núi Takao nhất định có một ngôi chùa Kim Sơn, Hứa Tiên bị giam trong chùa Kim Sơn. Chỉ cần tìm được Hứa Tiên, trả Hứa Tiên cho Bạch Xà, là có thể ngăn Bạch Xà dâng lũ."
Thời Duyệt giác ngộ: "Chị nói thế, em cảm thấy cũng rất đúng!"
"Sau đó, lại có vấn đề. Ngọn núi Takao này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chúng ta mới vào nhà ga đã gặp Thanh Xà, căn bản không có thời gian đi nơi khác tìm Hứa Tiên. Hơn nữa lần trước khi chúng ta sắp mất mạng đã nhìn thấy nhà ga số ba, đúng không, có nghĩa là lộ trình của chúng ta khi đi tàu điện không có vấn đề."
Thời Duyệt nói: "Vì thế Hứa Tiên nhất định cũng sẽ ở trên lộ trình này? Nhưng lần trước chúng ta không để ý, sơ suất? Không đúng, nếu có một ngôi chùa Kim Sơn thì chắc chắn sẽ rất nổi bật. Dù bị Thanh Xà làm phân tâm, chúng ta cũng không thể bỏ sót."
Hứa Ấu Diên lại đạp điên cuồng, đến khi hai chân rốt cuộc không còn chút sức lực nào mới dừng lại, lấy khăn lau mồ hôi: "Nơi chúng ta lên tàu là nhà ga số một, mà điểm cuối là nhà ga số ba, em đoán, nhà ga số hai có gì?"
Thời Duyệt hít sâu một hơi.
Hiểu rồi.
Thanh Xà muốn đuổi theo tàu điện, Hứa Ấu Diên sờ soạng khắp bàn điều khiển, hoàn toàn không có nút chuyển hướng nào.
Lần trước kể từ khi xuất phát tại nhà ga số một, hai cô chưa từng thay đổi hướng đi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy nhà ga số hai, Hứa Ấu Diên cảm thấy nhất định có sơ suất, chắc chắn có một lối rẽ ở nơi nào đó, dẫn đến một con đường khác, có thể đi tới nhà ga số hai.
Nếu hai cô phải tìm một nhân vật bí ẩn, vậy con đường tìm nhân vật đó chắc chắn sẽ không hiện rõ.
Hứa Ấu Diên lập tức tìm kiếm bên ngoài bàn điều khiển. Lúc này Thanh Xà đã quấn đuôi quanh tay nắm cửa bên ngoài, có thể xông vào bất cứ lúc nào.
"Đừng cho nó vào!" Hứa Ấu Diên hô.
Một tay cầm tuốc nơ vít một tay cầm cờ lê, Thời Duyệt đã bày trận sẵn sàng đón địch.
Bạch Xà dâng lũ làm ngập Kim Sơn, hai cô nhất định sẽ chết, đây là một chuyện. Nếu Thanh Xà vào được trong tàu, xác suất hai cô bị cắn chết cũng rất lớn, bất cứ lúc nào cũng không được lơ là.
Nhưng Thời Duyệt lúc này đã không còn là cô gái nóng nảy chỉ biết cắn người như một tháng trước, không cần biết hệ thống chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên cá nhân, Thời Duyệt