Cổ họng khô khốc, trái tim bùng cháy.
.
Thời Duyệt nghiêm mặt: "Hứa Ấu Diên, chị phải tin em, chuyện không bỉ ổi như chị nghĩ. Nhưng bây giờ em không có thời gian giải thích với chị quá nhiều, trước mắt chúng ta phải cùng nhau hành động, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng thật đấy, thật sự không phải chuyện đùa."
"Tắt nó phải không, chị thấy rồi." Hứa Ấu Diên nhìn thoáng qua cánh cửa tủ lạnh rơi dưới chân Tiểu Ấu và phòng bếp đã hoàn toàn biến thành đống đổ nát, không dám lơ là chút nào, "Sao chị lại có cảm giác như trở lại trong bối cảnh của Phòng Bí Mật đây? Em có chắc là không kích hoạt hệ thống trò chơi gì đấy từ lúc chị vào nhà chứ?"
"Thật ra em nghĩ, thất bại trong trò chơi cũng có thể chơi lại, nhưng thất bại ở đây chỉ có chết toi." Thời Duyệt nói, "Em thu hút sự chú ý của nó, chị lặng lẽ lên tầng, tắt hết máy tính, rút nguồn điện."
"AI nguy hiểm thế này, em lại có thể bỏ mặc nó trên tầng, không tắt?"
"Thật ra em đã tắt hệ thống của nó, em không ngốc, nhưng không biết vì sao nó có thể tự khởi động lại. Giải quyết nó xong em sẽ từ từ giải thích cho chị." Thời Duyệt nói, "Nhìn thấy cầu thang bên trái chị không? Đi đi...
Hứa Ấu Diên từ từ lùi về sau, Thời Duyệt hỏi Tiểu Ấu thực đơn cho bữa tối hôm nay, dẫn sự chú ý của nó tập trung vào mình.
Tiểu Ấu cười trả lời: "Không bằng làm ít cá hố chiên." Nói xong, Tiểu Ấu lấy cá hố đông lạnh từ trong tủ lạnh, không rã đông, hai tay cầm hai con cá hố đông cứng, cổ tay rung lên, cá hố đông bay về phía Hứa Ấu Diên như hai con dao đằng đằng sát khí.
Thời Duyệt giật mình: "Hứa Ấu Diên!"
Hứa Ấu Diên đang định bước lên cầu thang chợt dừng bước, đứng ngây tại chỗ. Hai con cá hố "xoạt" một tiếng, cắm vào tường hai bên má cô.
Chỉ cần lệch một chút, mặt của Hứa Ấu Diên sẽ bị cắt làm đôi.
Hứa Ấu Diên nhất thời không dám di chuyển, đứng thẳng lưng, hai chân khẽ run rẩy.
Hơi lạnh từ cá hố phả vào mặt cô, ngay cả sống lưng cũng cứng đờ.
"Xin chào, là một vị khách đến thăm lần đầu, đi vào không gian riêng tư của chủ nhân là một hành động rất bất lịch sự, mong cô sửa lại." Nụ cười của Tiểu Ấu giờ phút này hoàn toàn có thể dùng từ kinh dị để miêu tả.
Hứa Ấu Diên không cử động, dứt khoát ngồi tại chỗ, tránh cho lại chọc giận Tiểu Ấu.
"Thời Duyệt, chị có nên đổi hướng đi không?" Hứa Ấu Diên nói, "Nó có thể phát hiện hướng đi của chị ngay lập tức, hay chị ra ngoài đi lên tầng, vào thẳng từ cửa trên tầng 29."
Thời Duyệt: "Tầng 29 không có cửa."
"Hả?"
"Tầng 29 đã được sửa lại, lúc sửa không để lại cửa bên ngoài."
Hứa Ấu Diên giận đến gần như bật cười: "Được lắm Thời Duyệt, đúng là cao thủ chặn hậu."
"Trường hợp khẩn cấp thế này đừng cười em." Thời Duyệt cười khổ, "Đợi sau chị muốn cười em thế nào cũng được, bây giờ, đừng."
Là người chơi trò chơi hologram kỳ cựu, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Ấu Diên đối mặt với nguy hiểm thế này ngoài đời, nhưng được trò chơi rèn giũa, cô rõ ràng bình tĩnh hơn. Cô từ từ đứng dậy, hỏi Thời Duyệt: "Nhà em có thang máy đúng không. Góc hướng mười giờ của em, chính là thang máy đúng không?"
Quả nhiên Hứa Ấu Diên đã sớm phát hiện bí mật, nếu Tiểu Ấu không làm loạn như vậy, chắc chắn chị đã không chỉ ra.
"Vâng, nhưng trong trường hợp nguy hiểm, đi thang máy sẽ có rủi ro rất lớn." Thời Duyệt nói.
Hứa Ấu Diên và Tiểu Ấu đối mặt, trong lúc cô chậm chạp đứng lên, Tiểu Ấu không dời mắt khỏi cô một khắc nào: "Chị cảm thấy bây giờ không có nơi nào là an toàn, nếu chỉ có một lối đi là thang máy, vậy dù thế nào cũng phải thử một lần."
Thời Duyệt cân nhắc một lát, không ngăn cản chị.
Đối với việc ra quyết định trong tình huống nguy hiểm, cô tin tưởng Hứa Ấu Diên một trăm phần trăm.
Hứa Ấu Diên từ từ di chuyển về phía thang máy, Tiểu Ấu lại bắt đầu tìm kiếm những thứ có thể dùng làm vũ khí.
"Tiểu Ấu." Thời Duyệt bước lên, nắm chặt hai tay của nó. Tiểu Ấu lại dời sự chú ý về, nhìn Thời Duyệt.
"Tối nay tôi muốn ăn bánh quy kẹo nougat, loại có thể kéo dài, rơi xuống có thể nảy lên, cậu có biết làm không?"
Tiểu Ấu nghiêng đầu, tập trung suy nghĩ, Hứa Ấu Diên tận dụng thời cơ này, nhanh chóng chạy vào thang máy, lên tầng!
Thuận lợi lên được phòng làm việc ở tầng ba, vào trong, trước mắt là một đống hỗn loạn.
Hứa Ấu Diên biết, tất cả các thiết bị ở nơi này đều là sản phẩm tiên tiến nhất và hiện đại nhất, Hứa Ấu Diên từng nhìn thấy chiếc siêu máy tính kia trên bản tin hai tuần trước, được thông báo rằng vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, vậy mà Thời Duyệt đã có thể sử dụng?
Không kịp nghĩ nhiều, Hứa Ấu Diên nhanh chóng thoát giao diện quản lý hệ thống Hằng Tinh, muốn tắt máy tính.
Không ngờ là không thoát được giao diện hệ thống.
Hứa Ấu Diên lập tức tìm nguồn điện, muốn trực tiếp rút ra.
Có tiếng xoong nồi bát đĩa rơi vỡ ở tầng dưới, tiếng của Thời Duyệt truyền qua lỗ hổng lớn dưới sàn phòng làm việc:
"Nó lên kìa!"
Hứa Ấu Diên đang nằm xuống dưới bàn máy tính tìm nguồn điện, nhìn lại, nửa cái đầu của Tiểu Ấu đã ló lên khỏi lỗ hổng.
Không cho Hứa Ấu Diên bất kì cơ hội nào để phản ứng, Tiểu Ấu đã bắt được chân của cô, kéo mạnh.
Hứa Ấu Diên đá về sau, trúng mặt Tiểu Ấu.
Cú đá này vô cùng ác, hoàn toàn dùng hết sức như khi gặp nguy hiểm trong trò chơi, đá xong mới hối hận.
Tiểu Ấu bình yên vô sự, chân Hứa Ấu Diên lại đau đớn, suýt rơi nước mắt.
"Hành vi bất lịch sự cần bị lên án." Tiểu Ấu giơ cánh tay muốn tấn công Hứa Ấu Diên, trước mắt Hứa Ấu Diên tối sầm, lần này sợ rằng mình sẽ mất một chân.
Cơ thể của Tiểu Ấu đột nhiên chìm xuống, trong khoảnh khắc nguy hiểm, Thời Duyệt ở tầng dưới ôm lấy eo của nó, dùng sức kéo nó xuống.
Tiểu Ấu bám hai tay vào mép lỗ hổng, Hứa Ấu Diên lập tức nhặt chiếc laptop đã bị gãy thành hai lên tay.
"Thời Duyệt, nghiên cứu của em phải bắt đầu lại từ đầu rồi."
Hứa Ấu Diên dùng hết sức lực cầm laptop quét ngang đầu Tiểu Ấu, cái đầu với khuôn mặt cực kì giống cô bị chém lìa, lăn đến góc tường. Nơi cổ bị đứt lóe ánh sáng màu xanh. Ánh sáng xanh yếu dần, cuối cùng biến mất.
Cơ thể của Tiểu Ấu cũng dần mất đi sức lực, không chống đỡ nổi, rơi xuống sàn tầng dưới.
Thời Duyệt đang giữ nó cũng rơi xuống theo, Hứa Ấu Diên giật mình, nhớ ra căn hộ của Thời Duyệt có trần cao, ít nhất cao hơn một mét so với các căn hộ bình thường để chứa được không gian xoay phía trên, Thời Duyệt cứ thế ngã xuống rất có khả năng sẽ bị thương!
Hứa Ấu Diên muốn kéo em nhưng đã không kịp, qua lỗ hổng lớn, Tiểu Ấu nặng nề ngã xuống sàn nhà, một cánh tay và một chân đã bị dập nát, còn Thời Duyệt tiếp đất vững vàng, có vẻ không bị thương, chỉ là hai chân hơi tê vì cú sốc, không khỏi run rẩy, đành xoay đầu gối mình một lát.
"Chị không sao chứ?" Thời Duyệt ngẩng đầu hỏi Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên nói "không sao" mới phát hiện một ngón chân bên phải đau đớn vô cùng.
Thấy biểu cảm của chị có vẻ không ổn, Thời Duyệt lên tầng, tắt hẳn nguồn điện, sau đó khuỵu gối xuống trước mặt Hứa Ấu Diên, nâng bàn chân bị thương của chị lên.
Dép của Hứa Ấu Diên đã sớm bị đá đến nơi nào không hay, chân không có bất cứ thứ gì bảo vệ, đương nhiên sẽ bị thương nặng
"Sưng rồi, không bị gãy." Thời Duyệt tự trách bản thân, cúi đầu một lúc lâu, khi ngẩng lên, hai mắt đã đỏ hoe.
Thấy dáng vẻ này của em, Hứa Ấu Diên không kêu nổi một tiếng "đau", chịu đựng cười nói:
"Sao thế, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Ai chẳng bị va chạm nào? Lát nữa chị đến bệnh viện là được, em đừng cuống."
Thời Duyệt lập tức đi lấy quần áo: "Chúng ta đến bệnh viện."
Hứa Ấu Diên nhìn Tiểu Ấu tan tành dưới tầng, trong lòng luôn có cảm giác khủng hoảng rằng nó có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Thời Duyệt đã lấy khăn và giày cho chị, khuỵu gối xuống trước mặt chị, giúp chị đi giày vào một bên chân, quàng khăn lên cổ chị: "Chân bị thương đừng đi giày, em lấy tất cho chị."
Hứa Ấu Diên ngại ngùng: "Chị tự đi."
Thời Duyệt đưa tất cho chị, sau khi xỏ vào, Thời Duyệt lại muốn cõng chị, bị từ chối:
"Không đến mức đấy mà, chị tự đi được."
Thời Duyệt cẩn thận đỡ chị dậy, đi vào thang máy.
Đến bệnh viện chụp X-quang, không gãy xương, phần mềm bị tổn thương cấp tính, nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục.
Nhận được kết luận này, Thời Duyệt mới miễn cưỡng khẽ thở phào.
"Em có muốn kiểm tra xem có bị thương ở đâu không?" Hứa Ấu Diên ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, chân đã được băng lại, cô giật góc áo của Thời Duyệt đang đứng bên cạnh hỏi.
Thời Duyệt nâng tay, có mấy vết thương: "Em không sao, bị thương ngoài da chút mà thôi, dán mấy miếng băng cá nhân là được. Nhưng chị đấy, vô duyên vô cớ phải chịu đau thế này...đều là lỗi của em, em thật sự quá không biết lượng sức rồi."
Thời Duyệt còn trẻ đã thành đạt, hơn hai mươi năm ngắn ngủi cuộc đời hầu như không gặp phải thất bại nghiêm trọng nào, ở lĩnh vực chuyên môn càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, càng ít phải nhìn theo bóng lưng của những người cùng trang lứa.
Cô cảm thấy vì nguyên nhân này, mình mới phô trương trong sự ngu ngốc, cho rằng mình là người đi đầu, cuối cùng hệ thống Hằng Tinh thất bại là một chuyện, còn suýt phải trả giá bằng chính tính mạng của mình, hơn nữa còn làm Hứa