Không chỉ vùi, còn cọ.
.
Thức cả một đêm, Hứa Ấu Diên rốt cuộc đã ngủ, Thời Duyệt đóng máy tính lại, nhỏ thuốc vào đôi mắt đã đỏ lên.
Lúc đứng dậy đầu hơi đau nhức, Thời Duyệt cảm thấy không chịu được, phải đi ngủ một giấc, cô dặn dò một số chuyện trong nhóm làm việc, định buổi chiều sẽ đến công ty.
Hứa Ấu Diên nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Thời Duyệt, ôm gối ôm Thời Duyệt thích nhất, chăn hời hợt đắp ngang bụng, ngủ rất say.
Thời Duyệt khuỵu gối trước mặt Hứa Ấu Diên lặng lẽ nhìn trong chốc lát, Hứa Ấu Diên mặc áo phông và quần thể thao của cô, ngủ ở nơi cô thường ngủ, cảnh tượng này vẫn có phần không chân thực.
Thật ra da của Hứa Ấu Diên vẫn rất đẹp, có lẽ vì dạo này chăm vận động, dù để mặt mộc lại thức đêm, nhưng nhìn qua vẫn rất căng mịn. Quần áo thể thao rộng rãi còn có tác dụng làm trẻ ra, dáng vẻ nằm ôm gối này rõ ràng là của một bạn trẻ con.
Hứa Ấu Diên không ngủ ngáy, Thời Duyệt đã tự xác nhận.
Không muốn rời đi, nếu có thể nhìn Hứa Ấu Diên như thế này mãi, dù chị đang say ngủ cũng tốt...
Chỉ sợ ở đây quá lâu sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của chị, Thời Duyệt đành lặng lẽ rời khỏi.
Lúc cô sắp đi, Hứa Ấu Diên trở mình nằm nghiêng, cổ áo phông bị hở ra một khoảng lớn, chăn cũng rơi xuống đất, hoàn toàn lộ ra.
Thời Duyệt vội nhặt chăn lên, quấn chị thành một con tằm cưng.
Váy ngủ gợi cảm không phát huy được tác dụng, cũng không thể nhân lúc người ta ngủ để kiếm chút hời, Thời Duyệt âm thầm rơi nước mắt, cảm thán làm chính nhân quân tử không có phúc lợi gì.
Hứa Ấu Diên thở ra một tiếng hừ rất khẽ, Thời Duyệt tưởng đã đánh thức chị, quay lại mới thấy đôi mắt Hứa Ấu Diên đang mơ màng hé mở, không biết đã tỉnh hay vẫn nằm mơ.
Thời Duyệt nhỏ giọng gọi chị, không có phản ứng, xem ra là vẫn đang ngủ.
Hứa Ấu Diên mơ mơ màng màng hừ hai tiếng:
"A Song..."
"Hả?" Thời Duyệt không nghe rõ chị nói gì, vô thức ghé vào gần hơn.
"Lạnh." Kề sát bên miệng Hứa Ấu Diên, rốt cuộc nghe rõ lời chị nói.
Thời Duyệt đang định đi lấy một chiếc chăn bông ấm hơn cho chị, không ngờ Hứa Ấu Diên nâng hai tay lên, trực tiếp ôm chặt cô.
Thời Duyệt lập tức chống lên sô pha, không để mình đè lên Hứa Ấu Diên. Hứa Ấu Diên vuốt ve mái tóc dài của Thời Duyệt, thoải mái dễ chịu nói: "A Song, ấm."
Lúc này Thời Duyệt nghe rất rõ, thì ra Hứa Ấu Diên coi cô là chó...
"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt bị chị ôm, khó khăn rút một tay ra, gõ nhẹ đầu của chị.
Hứa Ấu Diên cau mày, khó chịu nói: "A Song đừng động."
Là thật không thể ngờ, Hứa Ấu Diên ngủ say mất hết tính người, còn rất tự tin rất tùy hứng.
Làm sao bây giờ, phải gọi chị sao? Nếu không gọi, đợi đến khi hai người tỉnh lại bốn mắt nhìn nhau, có khi nào sẽ lúng túng không? Hơn nữa nếu hai người đều ngủ trên sô pha thì chật quá...
Thời Duyệt suy nghĩ một hồi, quyết định ôm Hứa Ấu Diên đến giường trong phòng ngủ.
Nếu gõ đầu cũng không tỉnh, còn có thể ôm chặt người ta, hẳn là ngủ rất say, ôm chị đứng lên như vậy hẳn là sẽ không sao.
Thời Duyệt cố gắng ngồi thẳng, thử đỡ lưng Hứa Ấu Diên nâng chị lên, phát hiện Hứa Ấu Diên nhẹ hơn mình nghĩ, giữ tay chân Hứa Ấu Diên cũng không tốn sức, cũng có lẽ vì dạo này chị đang tập luyện.
Hứa Ấu Diên có cảm giác như mình đang bay lượn trên mây, lành lạnh, thỉnh thoảng còn có luồng không khí quấy nhiễu. Lúc cảm thấy mình sắp có nguy cơ rơi xuống, cô ôm chặt lấy một đám mây vững chắc, an toàn.
Đám mây đó không chỉ vững chắc mà còn rất ấm, Hứa Ấu Diên không nhịn được vùi mặt vào, cọ cọ...
Thời Duyệt bế chị lên vẫn rất vất vả, nhưng vẫn có thể giữ vững, khoảng cách đến phòng ngủ cũng không xa.
Vốn định ôm chị đi một mạch đến thẳng phòng ngủ, không ngờ mới đi được hai bước, Hứa Ấu Diên lại bất chợt vùi mặt vào ngực mình.
Không chỉ vùi, còn cọ cọ.
Bị cọ muốn qua đời, Thời Duyệt đang mặc váy ngủ mỏng manh lập tức mất hết sức lực, may mắn lúc này mới cách ghế sô pha không xa, cô lập tức đưa chị trở lại.
Khoảnh khắc khi sắp ngã xuống, Thời Duyệt cuối cùng cũng dùng hết sức lực cuối cùng đưa Hứa Ấu Diên trở lại sô pha an toàn, Hứa Ấu Diên bị lăn lộn một vòng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Thời Duyệt đang quỳ gối trước mặt mình.
"Đứa bé này...còn chưa đến Tết, sao phải hành lễ ghê thế." Hứa Ấu Diên ngẩn người một lúc lâu, mở miệng liền chê.
Thời Duyệt khổ không có chỗ nói, đưa tay tóm chị: "Vậy chị phải cho em lì xì đi!"
Hứa Ấu Diên từ từ nhắm hai mắt, vừa cười vừa trở mình: "Đừng quấy, chị buồn ngủ lắm."
Thời Duyệt rất hiếm khi nhìn thấy ai bị đánh thức trong lúc ngủ say lại tốt tính như thế, xem ra tính xấu của Hứa Ấu Diên đều để dành cho lúc tỉnh.
Bình thường Hứa Ấu Diên cũng không ngủ say thế này, bữa ăn tối hôm qua đã tiêu hao không ít năng lượng của cô, đêm lại trò chuyện cùng Thời Duyệt quá hăng say, làm thế nào cũng không ngừng được, chỉ chớp mắt đã là bình minh, cô gần như ôm nỗi sợ đột tử để chìm vào giấc ngủ say, một giấc này cũng mơ nhiều lần.
Khi Hứa Ấu Diên tỉnh lại một lần nữa, mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm. Chiếc chăn mềm mại và gối ôm màu xanh đậm cũng không thuộc về cô. Ghế sô pha êm ái, không hề kém dễ chịu hơn giường.
Đây là phòng làm việc của Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên rất khó ngủ yên trong hoàn cảnh xa lạ, không ngờ có thể ngủ một giấc liền mạch đến khi tỉnh lại, nhìn thử màn hình trên tường, vậy mà đã hơn ba rưỡi chiều.
Rất thoải mái, không có bất kì di chứng nào của việc thức đêm, ngay cả đầu cũng không hề đau.
Hứa Ấu Diên ngồi dậy, nhìn thấy trên góc bàn có một chiếc cốc giữ nhiệt in họa tiết hoa anh đào và một tập giấy nhớ.
Tờ giấy nhớ đầu tiên viết:
"Uống nước mật ong trong cốc trước. Sau đó sang trang."
Lại là hình hoa anh đào, Hứa Ấu Diên thầm tự hỏi: Lẽ nào mình thật sự quên chuyện gì? Nhưng trước kia cô và Thời Duyệt không giao thiệp nhiều, quê nhà cũng không có hoa anh đào, Thời Duyệt cố chấp với hoa anh đào như vậy rốt cuộc là có câu chuyện gì đằng sau?
Hứa Ấu Diên ngoan ngoãn uống nước, nước mật ong âm ấm rất vừa miệng, uống hết cũng nhanh.
Cầm tập giấy nhớ lên, không ngờ thời đại này vẫn còn người viết tay trên giấy nhớ, thế hệ của cô cũng rất ít người làm như vậy.
Chữ Thời Duyệt không giống như nét chữ trong ấn tượng trước kia, nét chữ thời bé thanh tú, hiện giờ lại mang đến cảm giác khống chế cấu trúc tổng thể tốt hơn, cũng càng phóng khoáng hơn.
Lật sang tờ thứ hai: "Có thể tắm ở phòng vệ sinh trên tầng ba, em đã chuẩn bị hết cho chị. Sau đó sang trang."
Cửa phòng vệ sinh được mở ra, bên trong ấm áp sáng sủa, bàn chải được cắm trong cốc, kem đánh răng dạng lỏng cũng nằm ở vị trí dễ nhìn.
Bàn chải đánh răng khá nhỏ, còn là bàn chải sóng siêu âm, hơn nữa giữa đầu bàn chải tròn cũng là họa tiết hoa anh đào.
Rốt cuộc là thích hoa anh đào đến mức nào!
Đánh răng rửa mặt xong, lại lật giấy: "Xuống tầng dưới, bấm nút màu đỏ thứ ba trên tường phòng bếp. Sau đó sang trang."
Hứa Ấu Diên cảm thấy mình là một đứa trẻ kém thông minh, nghe theo chỉ dẫn của Thời Duyệt đi xuống tầng dưới, bấm nút, một ô trên tủ bát tự động mở ra, đây là tủ giữ nhiệt thông minh, trong tủ bày một chiếc đĩa, trên đĩa là ba món ăn, gồm sườn non chiên, salad súp lơ xanh và trứng, cuối cùng là một lát bánh mì nướng. Độ ấm không hề mất đi, ngay cả sườn non cũng như vừa mới lấy ra khỏi chảo.
Hứa Ấu Diên bưng bữa sáng đến trước bàn ăn, lật sang tờ giấy nhớ cuối cùng:
"Muốn uống cà phê thì cứ dùng máy cà phê, hy vọng chị thích bữa sáng này. Nhớ nhắn tin cho em nhé." Cuối cùng sau chữ "nhé" còn vẽ một trái tim siêu đáng yêu.
Bàn ăn hướng ra cửa sổ sát sàn, buổi chiều, mặt sông vẫn bình lặng như mọi khi, những tòa nhà văn phòng càng xây càng cao bên bờ sông không ngừng rực rỡ những quảng cáo và ủng hộ người nổi tiếng quanh năm. Gương mặt của ngôi sao nữ đang nóng bỏng tay nhờ liên tục ra mắt một loạt phim truyền hình hot gần đây đang xuất hiện trước mắt Hứa Ấu Diên. Hứa Ấu Diên cầm bữa sáng nhìn một lúc lâu, cảm thấy Thời Duyệt vẫn đẹp hơn.
Ngủ đẫy giấc rồi tỉnh dậy, có người đã làm đồ ăn cho mình, chuẩn bị hết tất cả, ngoài mẹ, đời này cô chưa từng cảm nhận được sự yêu chiều này từ ai khác.
Oắt con hai mươi ba tuổi, sao lại biết thương người ta như vậy?
?
Ăn tối cùng mấy đại diện đối tác, điện thoại đặt chế độ rung cất trong túi, Thời Duyệt vẫn không nhận được Wechat của Hứa Ấu Diên, không biết chị đã dậy chưa.
Thời Duyệt hôm nay hiếm khi mất tập trung, người đối diện nói mười câu cô chỉ trả lời nửa câu, khá cao ngạo lạnh lùng, Chris đi cùng chỉ có thể lên tinh thần mười hai lần, giúp sếp giảng hòa.
Thời Duyệt lạnh nhạt lại thu được kết quả ngoài mong đợi, đối phương cho rằng cô không cảm thấy có hứng thú với vụ hợp tác này, thái độ cũng trở nên cẩn thận, không tiếp tục xem thường cô là nữ lại trẻ tuổi, chủ động nhượng bộ, đề xuất nhiều ưu đãi hơn.
Trong lúc đi đến bãi đỗ xe cùng Thời Duyệt sau khi tan cuộc, Chris vẫn cảm thán: "Về sau sếp cứ nghiêm mặt nhiều hơn đi, nghiêm một lần đã tiết kiệm được mười triệu, vụ mua bán này đáng đấy."
Thời Duyệt nhếch miệng hơi khinh thường, Chris cảm nhận được khí chất của cô, lập tức không dám cười nói tiếp.
Thật ra Thời Duyệt không khinh thường ai, mà chỉ đáp lấy lệ. Tâm tư của cô đang đặt ở một nơi khác.
Kỳ lạ.
Thời Duyệt nghĩ đến Hứa Ấu Diên vẫn chưa nhắn tin cho mình, đã tám giờ tối, chẳng lẽ Hứa Ấu Diên vẫn chưa dậy? Không phải có chuyện gì xảy ra rồi chứ. Trong nhà có thể có chuyện gì?
Khoan đã, chẳng lẽ Tiểu Ấu lại khởi động? Không thể nào. Nhưng lần trước nó cũng tự khởi động trong tình huống tuyệt đối không có khả năng khởi động...
Thời Duyệt càng nghĩ càng sợ, lập tức lên xe.
Khi xe sắp nổ máy, có người gõ nhẹ lên cửa kính của cô, Thời Duyệt quay đầu nhìn, là một trong số những người của bên đối tác vừa gặp, một cô gái tên Phó Tư Mẫn.
Phó Tư Mẫn cũng trạc tuổi Thời Duyệt, mặc đồ công sở màu đen bảo thủ, tóc dài màu đen đeo kính gọng đen, nhìn có vẻ rất giản dị, giống một người đi làm đàng hoàng. Cô ta cười nhìn Thời Duyệt ngồi trong xe, trong nụ cười có chút ý tứ lấy lòng.
Thời Duyệt hạ kính xe, cười nhạt hỏi: "Sao vậy giám đốc Phó?"
Phó Tư Mẫn chống hai tay trên cửa sổ xe, dường như để đề phòng Thời Duyệt sẽ nâng cửa lên: "Chuyện này, bây giờ tổng giám đốc Thời phải về sao?"
Thời Duyệt không trả lời, nghi ngờ nhìn cô ta.
"Là thế này, tổng giám đốc Triệu của chúng tôi nói khó có dịp hẹn được tổng giám đốc Thời, muốn mời tổng giám đốc Thời đi uống một ly, không biết tổng giám đốc Thời có bằng lòng cho chúng tôi mặt mũi không."
Thời Duyệt nói: "Gửi lời cảm ơn đến tổng giám đốc Triệu giúp tôi, nhưng hôm nay tôi thật sự còn chút việc bận, nhờ cô chuyển lời đến tổng giám đốc Triệu, lần sau tôi sẽ mời ông ấy đi uống."
Phó Tư Mẫn cố gắng thuyết phục, Thời Duyệt từ chối rất kiên quyết, cuối cùng cô ta cũng hết cách, đành thôi.
Xe chạy vòng trong tầng hầm, Chris nói: "Cô gái họ Phó kia có vẻ vừa mới đến công ty này, trước kia không có ai như vậy."
Công ty kia không có người mới, Chris cố ý nhắc đến có vẻ kỳ lạ.
Thời Duyệt: "Sao thế?"
"Cảm giác nhìn hơi quen quen...hơn nữa vừa rồi lúc gõ cửa xe bên cô cô ta có cầm điện thoại trong tay, hình như đang chụp ảnh?" Chris vừa nói như vậy, Thời Duyệt đang muốn gửi Wechat cho Hứa Ấu Diên chợt ngừng tay.
Cô thật sự không để ý cô gái kia vừa làm gì.
Chris suy nghĩ: "Nhưng mà, hình như cũng không phải. Dạo này xem phim điều tra phá án nhiều quá, có lẽ tôi quá đa nghi rồi."
Xe của Thời Duyệt rời khỏi tầm mắt, Phó Tư Mẫn tháo kính xuống, híp đôi mắt tròn lại, nét mặt trở nên khác biệt, khí chất cả người cũng thay đổi trong nháy mắt.
Trong điện thoại có một bức ảnh, là ảnh chụp Thời Duyệt.
Thời Duyệt ngồi trong xe, nghiêng mặt, đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ống kính, nhưng có thể thấy rất rõ ràng, cô ấy không phát hiện ống kính đã mở ra, thậm chí chụp lại khuôn mặt của mình.
Phó Tư Mẫn xem đi xem lại bức ảnh, mở cờ trong bụng, vừa đi về chỗ sâu trong bãi đỗ xe, vừa gắn tinh thể truy cập lên đuôi mày.
Ngồi vào trong xe, việc đầu tiên là vào Phòng Bí Mật, đăng nhập tài khoản, "Pháp Sư DL".
......
Sau khi xe lên mặt đất, Thời Duyệt gọi cho Hứa Ấu Diên, hỏi Hứa Ấu Diên đang làm gì, sao không nhắn Wechat cho mình.
"Không phải là em không trả lời Wechat của chị sao?" Hứa Ấu Diên cảm thấy hết sức oan uổng.
Thời Duyệt suýt nữa kêu "Em đợi Wechat của chị cả ngày rồi!", thế nhưng Chris vẫn ở đây, cô phải bảo vệ hình tượng tổng giám đốc nghiêm khắc lạnh lùng, chỉ có thể hạ giọng nói:
"Em không nhận được tin nhắn của chị."
"Thật à?? Đợi chị xem thử." Hứa Ấu Diên im lặng một lát, "Xong rồi, thật có lỗi, là tại chị. Chị không kết nối với wifi nhà em, có lẽ tín hiệu điện thoại không tốt lắm, nên Wechat cho em không gửi thành công. Chị còn tưởng em bận không có thời gian trả lời, nên chị cũng không làm phiền em."
"Dù bận đến đâu cũng nhất định sẽ có thời gian trả lời Wechat của chị."
Khi nói những lời này, Thời Duyệt vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác được Chris khẽ ngước mắt lên nhìn mình trong gương chiếu hậu. Chris cảm thấy khó hiểu về sếp mình...lời ngon tiếng ngọt không sai, nhưng sao vẫn nghe như thể muốn gϊếŧ người.
Là các cô gái trẻ bây giờ đều như vậy, hay chỉ có sếp mình như vậy?
Hứa Ấu Diên cười nói: "Chị xin lỗi, lần này đúng là tại chị, em đừng giận, chị đền cho em. Hôm nay đi làm thế nào? Bao giờ về nhà?"
Câu nói của Hứa Ấu Diên nghe như một người vợ đang hỏi bao giờ tan làm về nhà, trong lòng Thời Duyệt ngọt ngào gần như muốn chảy ra mật, Thời Duyệt cắn môi, vất vả kìm nén tâm trạng vui sướng, mới bình tĩnh nói:
"Sắp rồi đó, còn hơn nửa tiếng nữa là về đến nhà rồi."
Thời Duyệt vốn còn muốn hỏi chị sẽ đền thế nào, dù sao cũng có rất nhiều cách để đền, cô muốn tự chọn.
Thời Duyệt thật sự hối hận khi hôm nay đã để Chris đi theo mình, nếu Chris không có ở đây, cô hoàn toàn có thể làm nũng với Hứa Ấu Diên ngay tại chỗ, không cần cực khổ giữ gìn hình tượng tổng giám đốc thế này.
"Đợi em về nhà sẽ biết." Hứa Ấu Diên dường như rất hiểu tình hình của Thời Duyệt, cũng không có ý kiến gì về giọng điệu kỳ lạ của cô, vẫn nói bằng giọng rõ ràng, còn cố ý khơi gợi.
"Được, về ngay."
Thời Duyệt cúp điện thoại, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày khẽ cau lại, nhưng trong lòng đã có hai vạn tấn pháo hoa nổ tưng bừng, một mình gặm nhấm niềm ngọt ngào khó chịu này.
**
Hai tiếng trước, Hứa Ấu Diên ăn sáng xong, lấy điện thoại nhìn nhật biểu, thật ra còn rất nhiều việc phải làm, nhưng nếu cứ thế đi thì không được lịch sự cho lắm.
Vốn dĩ nếu Thời Duyệt trả lời Wechat, cô còn có thể giải thích, hiện giờ chủ nhà vẫn chưa trả lời, cô càng không tiện đi.
Có thể đẩy lùi vài việc nhỏ nhặt, Hứa Ấu Diên dùng điện thoại gửi mấy bức email, lên hệ thống làm việc chung nhìn một lượt, sau khi xác nhận mấy quy trình, xem như đã hoàn thành công việc bắt buộc cho hôm nay.
Gọi video cùng Thương Lộc, báo cáo với chị về tiến triển gần