Cũng đã thành quỷ, vậy mà vẫn yếu đuối như thế.
.
Xe buýt số 404 chở hai cô đến thẳng một vùng ngoại ô, Hứa Ấu Diên ngồi ở ghế đầu, nhìn chằm chằm từng con quỷ trên xe, lắc lắc con dao mổ lợn trong tay, xem đứa nào dám manh động.
Đám quỷ trên xe ngoan ngoãn mím môi, mỉm cười, ngồi ngay ngắn.
Còn Thời Duyệt chịu trách nhiệm theo dõi tài xế và quan sát tình hình bên ngoài. Corgi nép bên chân cô, lắc lư lắc lư theo nhịp xe chạy.
Cuối cùng cũng đến đại học Quỷ Sơn, tài xế hết sức cẩn thận nói với Hứa Ấu Diên:
"Thưa cô, đã đến trạm dừng."
Khi chuẩn bị xuống xe, Hứa Ấu Diên bỗng nghĩ đến điều gì, quay đầu lại hỏi tài xế:
"Mấy người chết như thế nào? Vì sao vẫn ở lại nhân gian? Có phải vẫn còn oán niệm?"
Nói chuyện cùng tài xế đã kích hoạt nhiều từ khóa, biểu cảm của tài xế thay đổi, cả đám quỷ cũng trở nên nhẹ nhàng, bắt đầu kể lại.
"Xe buýt số 404 là chuyến duy nhất đi lại giữa đại học Quỷ Sơn và thị trấn, khách lên xe buýt số 404 căn bản đều là sinh viên của đại học Quỷ Sơn, gọi đây là xe buýt của đại học Quỷ Sơn cũng không quá."
Tài xế vừa nói vậy, Hứa Ấu Diên cũng nhìn một vòng trong xe, đám quỷ ngồi trên xe đều là các nữ quỷ trẻ tuổi.
"Tôi cũng chỉ là một tài xế xe buýt bình thường, hằng ngày đi làm, kiếm tiền lương ít ỏi về nuôi gia đình, vợ và ba đứa con ở nhà đều dựa vào tôi. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, ai mà ngờ lại chết không rõ ràng như thế này..."
"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả những người trên xe đều chết?"
"Chuyện này...thật ra tôi cũng không rõ lắm. Hai người đến đại học Quỷ Sơn một chuyến sẽ biết." Tài xế thoáng ấp úng, có vẻ không dám nói.
"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt nói, "Sắp mười hai giờ đêm rồi, chúng ta phải vào trong trường nhanh chút, nếu không nhiệm vụ thất bại mất."
Hứa Ấu Diên không có thời gian tiếp tục đặt câu hỏi với hắn, chỉ có thể xuống xe.
Ngay khi cô sắp rời khỏi, câu nói của đám quỷ trên xe văng vẳng bên tai cô.
"Đại học Quỷ Sơn...là trường đại học bị nguyền rủa...không kẻ nào có thể sống sót ra khỏi nơi đó, không kẻ nào. Những linh hồn phẫn uất sẽ kéo các người xuống địa ngục, giống như bọn ta đây...hi hi hi hi..."
Khi Hứa Ấu Diên quay đầu, chỉ phát hiện toàn bộ quỷ trên xe buýt số 404 đã biến mất theo một cơn gió mạnh.
Đại học Quỷ Sơn được xây dựng trên núi Quỷ, hai cô đi đến cổng trường trước mười hai giờ đêm, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.
Thật ra nếu hệ thống không nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, có lẽ hai cô cũng không phát hiện mình đã đến nơi phải đến.
Tầm nhìn chỉ có một màu đen kịt, rất rõ ràng, đại học Quỷ Sơn đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cổng trường giống như một con quái vật có thể xông ra gϊếŧ người bất cứ lúc nào trong đêm tối, Thời Duyệt đứng cách cổng trường rất xa, không chắc nói:
"Chúng ta phải đi vào sao? Hay là đến đây rồi sẽ có nhiệm vụ khác?"
Nghe vậy liền biết Thời Duyệt không muốn vào trong khuôn viên của đại học Quỷ Sơn. Đừng nói là Thời Duyệt, ngay cả Hứa Ấu Diên luôn tự nhận mình gan dạ cũng cảm thấy trường đại học hoang phế này toát ra một bầu không khí cực kì không thân thiện. Những nơi không thể nhìn thấy dường như đang ẩn giấu vô số ma quỷ.
【Hệ thống nhắc nhở: Vào trong đại học Quỷ Sơn, mở khóa chuyện cũ bị chôn giấu đã lâu của đại học Quỷ Sơn】
Được rồi, lúc này không thể không đi vào.
Hứa Ấu Diên tìm kiếm trong thùng giao hàng một lúc lâu, đạo cụ chiếu sáng duy nhất chỉ có một loại đèn pha, hơn nữa còn có giá năm mươi nghìn đồng tiền vàng, đắt muốn chết.
Cô cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng mua. Nơi tối om thế này nếu không có ánh sáng, ngay cả đường cũng không nhìn được, càng không cần nói đến hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy chị chỉ mua một cái, Thời Duyệt sốt ruột: "Hứa Ấu Diên chị bị sao đấy, thời điểm quan trọng đừng ki bo được không! Một cái đèn pha có tác dụng gì!"
Thời Duyệt cách cách cách lập tức mua hết tám cái, loại đèn pha này có thể gắn trực tiếp lên người, độ sáng không tệ, một cái có thể chiếu sáng phạm vi mười mét phía trước.
Từ trên đầu xuống ngực, lưng, hai tay, đầu gối Thời Duyệt đều được gắn đèn pha.
Nhìn độ sáng của mình, Thời Duyệt rất hài lòng: "Đã lắp hải đăng xong!"
Hứa Ấu Diên: "Em đây rõ ràng là cái đèn xoay tròn trong vũ trường được không. Dán mấy tờ giấy màu lên bóng đèn, chúng ta có thể quẩy ngay tại đây."
"Cũng chỉ có mấy bà cô các chị thích quẩy thôi." Còn thừa một chiếc đèn, Thời Duyệt nâng tay gắn lên trán Hứa Ấu Diên.
Đầu đội một chiếc đèn, Hứa Ấu Diên từ một nhân viên văn phòng lập tức biến thành diễn viên hài.
Thời Duyệt phát sáng chói lóa từ trên xuống dưới, tay vẫn cầm kiếm gỗ đào, đủ để cô có cảm giác an toàn.
Mượn ánh sáng, hai cô rốt cuộc thấy rõ lối vào trường đại học Quỷ Sơn bị một cổng sắt hoen gỉ đóng chặt chặn lại.
"Kỳ lạ." Hứa Ấu Diên cảm thấy có chỗ không đúng.
Thời Duyệt quan sát hai bên cổng: "Đúng là rất kỳ lạ, trường đại học bình thường sẽ không lắp loại cổng sắt kín thế này ở lối vào, dù sao đa số các trường đại học đều chú trọng "mở cửa", có bảo vệ và đăng ký cho khách đến thăm, cùng lắm là lắp thanh chắn. Cổng sắt này là kiểu rất cũ, không đồng nhất với phong cách hiện đại của cổng trường, giống như..."
Hứa Ấu Diên đứng trước cửa sắt, quan sát cửa sắt từ phía bên cạnh: "Giống như không phải đề phòng người khác vào trong, mà là ngăn cản người ở trong ra ngoài."
Thời Duyệt thật sự cũng nghĩ như vậy, nhưng được Hứa Ấu Diên tán thành, thần kinh của cô lập tức căng thẳng hơn.
"Em xem." Hứa Ấu Diên khẽ lắc đèn pha trên đầu, bám vào cổng sắt, nghiêng người về phía trước, cố gắng chen vào bên trong.
Cảm giác góc độ vẫn chưa ổn, cô trực tiếp đưa cổ vào trong khe hở.
Đèn pha rốt cuộc có thể soi sáng bên kia cổng sắt, Hứa Ấu Diên nói: "Bên trong có rất nhiều vết cào và vết máu, hơn nữa cổng sắt bị nghiêng ra bên ngoài, hẳn là chịu lực tác động từ bên trong ra bên ngoài, mới biến thành thế này."
Thời Duyệt nhìn tư thế đầu kẹt giữa hai thanh sắt trên cổng của Hứa Ấu Diên, hoảng sợ: "Chị không sợ đột nhiên có một bàn tay quỷ ở đâu chui ra nắm tóc chị kéo vào trong à?"
"Tốt nhất là con quỷ đấy ra đây luôn đi." Hứa Ấu Diên vẩy vẩy dao mổ lợn trong tay, "Dao của chị sắp không nhịn được, đang lo không có chỗ nào mở hàng đây."
Trốn sau cổng sắt, một nữ quỷ đang định vươn tay bị một nữ quỷ khác tóm lại, xách về, bịt miệng, không cho lên tiếng.
Hứa Ấu Diên thoáng nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn sang, hai nữ quỷ nhanh chóng nép vào sau bức tường. Đèn pha chiếu lướt qua vách tường, không soi đến nữ quỷ, hai nữ quỷ khẽ thở phào.
"Chị nhìn thấy gì rồi?" Thời Duyệt hỏi.
"Chị cứ cảm thấy có thứ gì đó chạy qua." Hứa Ấu Diên rụt cổ lại, "Cổng sắt không dễ mở, chúng ta trèo qua."
Vượt qua cổng sắt đi vào đại học Quỷ Sơn, Thời Duyệt giống như một bóng đèn cực lớn soi sáng con đường phía trước.
Có thể thấy đại học Quỷ Sơn không rộng lắm, không khác mấy so với trường cấp ba của Hứa Ấu Diên, hai tòa nhà ký túc xá giống như hai đầu của dấu ngoặc, bao lấy một tòa nhà giảng đường hình chữ nhật ở giữa.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đứng trong vườn hoa trước tòa nhà giảng đường, có thể nhìn trọn bố cục cả trường vào trong mắt.
"Bố cục kỳ lạ, nhìn thế nào cũng cảm thấy áp lực." Thời Duyệt nói, "Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta mở khóa chuyện cũ bị chôn giấu đã lâu trong trường đại học Quỷ Sơn, nhưng nơi này không có một ai, phải mở khóa thế nào."
Hứa Ấu Diên vừa nói vừa đi vào trong tòa giảng đường: "Không có ai, có lẽ phải đi bắt mấy con quỷ để hỏi."
Thời Duyệt: "Chị nhất định phải vào trong? Hay là chúng ta đợi một lát, xem hệ thống có gợi ý việc khác không? Này, Hứa Ấu Diên!"
Hứa Ấu Diên đã vào trong tòa nhà, tiếng nói mang theo tiếng vọng truyền tới, "Em sợ thì cứ ở đây đợi chị."
Hứa Ấu Diên vừa đi, ánh sáng phát ra từ trên người Thời Duyệt có vẻ không còn giống chiếu sáng, mà thay vào đó giống cột mốc để thu hút ma quỷ phát hiện ra. Thời Duyệt vội bước nhanh đuổi theo Hứa Ấu Diên:
"Có thể đừng vào trong hấp tấp thế này không, chị cầm dao mổ lợn, lỡ như có nhiều quỷ quá chị không chém nổi thì sao? Chúng ta phải xác định chiến thuật."
Hứa Ấu Diên chợt quay đầu lại, dọa Thời Duyệt giật mình, cảnh cáo chị: "Chị đừng có dọa em như ở bối cảnh kinh dị lần trước. Nhớ không, lần trước làm em sợ đến nỗi đâm vào người ta, sau đó..."
"Nào, đưa tay em đây."
Thời Duyệt do dự đưa tay: "Chị định làm gì."
Hứa Ấu Diên mua một cây bút đánh dấu từ thùng giao hàng, nâng tay Thời Duyệt nói:
"Quỷ sẽ rất ít khi trực tiếp xung đột chính diện với con người, chúng thích khơi gợi sự sợ hãi hơn, hoặc nhập vào người, để đồng đội trong nhóm tự gϊếŧ lẫn nhau. Còn có một trường hợp cũng rất phiền phức, chúng sẽ dùng oán niệm gây ảnh hưởng đến đầu óc của chúng ta, làm chúng ta gặp ảo giác, ngộ nhận chúng nó là bạn mình. Vì thế chúng ta phải tạo một ký hiệu, vậy mới có thể nhận ra nhau."
Hứa Ấu Diên bảo Thời Duyệt nghĩ đến một chữ cái hoặc một ký hiệu rất quan trọng đối với mình, nếu bị quỷ nhập thân, ký hiệu sẽ có tác dụng nhắc nhở, có khi còn có thể giúp tỉnh táo lại. Nếu bị giả mạo, cũng có thể dựa vào đó để nhận ra.
"Chị vẽ một bông hoa anh đào đi." Thời Duyệt nói.
"Rốt cuộc hoa anh đào quan trọng bao nhiêu, em đúng là con gái mới lớn." Hứa Ấu Diên vừa càu nhàu vừa nói.
"Dù sao rất quan trọng là được, đồ bà cá già."
"Bà cá già là cái quái gì?"
"Cá chỉ có trí nhớ bảy giây, hơn nữa còn là bà cá già, trí nhớ càng kém."
Hứa Ấu Diên ngây người trước câu nói này --- quả nhiên hoa anh đào có liên quan đến mình, nhưng mà, mình gắn với hoa anh đào từ lúc nào?
Hứa Ấu Diên nghĩ mãi vẫn không ra.
Hứa Ấu Diên vẽ rất giỏi, vẽ một bông hoa anh đào lên mu bàn tay Thời Duyệt, bông hoa rất đẹp, nét vẽ còn mang lại cảm giác tự nhiên rõ ràng.
Thời Duyệt hỏi Hứa Ấu Diên muốn vẽ ký hiệu gì, Hứa Ấu Diên nói: "Em viết một chữ 'R' cho chị."
"R" đại diện cho Tái Tạo Vũ Trụ, là logo được in trên tinh thể truy cập Tái Tạo Vũ Trụ.
Có lẽ ý nghĩa của Tái Tạo Vũ Trụ đối với Hứa Ấu Diên nằm ngoài tưởng tượng của Thời Duyệt. Thật ra không chỉ Hứa Ấu Diên, đối với tất cả những người làm trong ngành công nghiệp sản xuất trò chơi hologram, Tái Tạo Vũ Trụ đều không phải một trò chơi bình thường.
Hai người viết ký hiệu xong, Hứa Ấu Diên cất bút đánh dấu vào túi, giơ tay chỉ về phía trước.
Hành lang khu giảng đường rất dài, đèn pha chỉ có thể chiếu sáng phạm vi có hạn, mỗi một bước đi lên phía trước đều rất bất an.
Gạch lát dưới chân phủ đầy bụi bặm, còn có rất nhiều chất lỏng đã đông lại từ lâu, Thời Duyệt chuyển hướng tay, chiếu sáng để nhìn rõ ---
Dưới sàn đầy máu.
Vô số vết máu bắn tung tóe in dưới sàn, loang lổ trên lớp gạch cùng hàng đống giấy vụn rơi vương vãi.
Dường như nơi đây đã trải qua một cuộc đồ sát cực kì bi thảm, nhưng không nhìn thấy một thi thể nào...
Tim Thời Duyệt đập thình thịch, mỗi khi đi qua một căn phòng, cô đều có cảm giác một thứ gì đó sẽ đột nhiên lao ra từ bên kia cánh cửa đóng chặt, tấn công hai người.
Đi qua ba phòng học, cũng đi hết hơn nửa hành lang phía tây của tòa giảng đường, điều Thời Duyệt lo lắng không xảy ra.
Tất cả phòng học đều đóng chặt cửa, không có thứ gì lao ra, ngay cả những ô cửa sổ đen như mực cũng không có một gương mặt quỷ nào hiện lên.
Tòa giảng đường có tổng cộng mười tám tầng, được chia thành hai dãy hành lang hình chữ U.
Nhìn từ bên ngoài, cả tòa giảng đường là một hình chữ nhật, vào trong mới nhận ra phần miệng của chữ U là một lớp cửa kính cao nối liền mười tám tầng. Hai bên là phòng học, đáy chữ U là thang máy và phòng vệ sinh.
Hai cánh cửa thang máy in đầy vết xước và vết máu, phòng vệ sinh ở hai bên, phải rẽ rồi đi vào trong mới đến phòng vệ sinh, nhìn qua sẽ không thấy rõ tình hình trong phòng.
Hứa Ấu Diên nhìn lại, một ánh trăng đỏ khổng lồ rọi qua cửa kính lơ lửng trên đầu cô, trong lòng như bị ai đó bóp một cái, thắt lại.
Đứng cuối hành lang nhìn lại, hành lang có cảm giác sâu hơn so với khi cô vừa đến, không biết là do bố cục kiến trúc tạo ảo giác,