Lẽ nào một con lợn cũng không được ư?
.
Thời Duyệt đang ở dưới nhà, Hứa Ấu Diên không có thời gian để lãng phí, nhanh chóng gọi A Song dậy đuổi vào trong góc, không được cản trở cô dọn nhà.
Quần áo để khắp nơi đã không kịp dọn, cô treo chiếc áo khoác dày nặng nhất lên móc, tất cả những thứ khác đều nhét vào trong tủ.
Núi quần áo chồng chất trong giỏ đồ bẩn vẫn chưa kịp giặt, cũng mặc kệ, đổ hết vào máy giặt, đóng cửa lại.
Chôn tất cả những thứ có vẻ vướng víu, hút bụi một vòng, giấu mô hình chỉ còn thiếu cái đuôi làm cho Thời Duyệt. Nhìn quanh, căn hộ nhỏ lập tức trở nên sạch sẽ hơn hẳn.
A Song ngoan ngoãn đứng ở trong góc, vừa vô tội vừa tò mò nhìn Hứa Ấu Diên, dường như không hiểu vì sao nửa đêm cô lại chạy vòng vòng khắp nhà thế này.
Khi biết Thời Duyệt muốn đến, Hứa Ấu Diên vừa lo lắng vừa thấp thỏm không yên.
Nhưng trong một ngày giá lạnh thế này, có người sẵn sàng lặn lội từ xa mang đồ ăn đêm cho cô, có người sẵn sàng chịu rét buốt đến gần cô, để đêm đông một mình hôm nay bỗng có thêm hơi ấm, để Hứa Ấu Diên từ nơi vắng lạnh trở về nhân gian.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Cô khuỵu gối xuống trước mặt A Song, đưa tay ra, A Song biết cô muốn gì, cụp mắt nhìn sang nơi khác, bất đắc dĩ bắt tay cô.
"Thái độ gì đấy." Hứa Ấu Diên ấn vào đầu nó, "Lát nữa được ăn đêm em đừng có ăn đấy."
Tất cả đều đã được thu dọn sạch sẽ, Hứa Ấu Diên định xuống dưới nhà đón Thời Duyệt, vừa rẽ sang hướng thang máy đã nhìn thấy Thời Duyệt đang đứng ở đó.
"Em đã lên rồi, sao không gõ cửa?"
"Không phải em sợ chị vẫn chưa dọn dẹp xong à? Phải nhìn thấy nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu thì ngại lắm. Tốt cho chị tốt cho cả em, chỉ đành chịu khó đợi chị tự xuất hiện. Sao nào, đồ cần dọn đã dọn chưa, người cần đi đã đi chưa?" Thời Duyệt vừa mở miệng đã nói một tràng.
Hứa Ấu Diên liếc qua: "Người cần đi là thế nào? Ai thèm đến cái nhà vừa chật vừa nát của bà cô này chứ? Đêm hôm đến đây chỉ để đấu võ mồm với chị thôi à. Có phải đã tập đi tập lại mấy lời thoại này trong đầu rồi đúng không? Đứng lâu chưa? Vừa ra ngoài hành lang đã ngửi thấy mùi thơm, cũng không sợ nửa đêm đánh thức hàng xóm để người ta ra đây khiếu nại à."
"Ra thì ra, đến bao nhiêu em phần bấy nhiêu." Thời Duyệt giơ hai cái túi nặng trĩu trong tay lên cao, có thể thấy phần ăn rất lớn, "Bao no."
Bầu không khí đêm nay rất tốt, có lẽ vì vừa vượt qua giai đoạn thứ hai của chủ đề kinh dị, cũng có lẽ vì cái ôm trong trò chơi, làm cả hai có cảm giác xích lại gần nhau không ít.
Tóm lại, khi Thời Duyệt mang theo đồ ăn ngon xuất hiện, Hứa Ấu Diên phát hiện mình đói, đói đến nỗi bụng kêu to.
"Em được vào thật sao, sẽ không nhìn thấy cái gì không nên thấy chứ?" Thời Duyệt đi theo Hứa Ấu Diên qua hành lang vừa lọt gió vừa tối mờ, đến cửa phòng.
Thời Duyệt đã đến trước cánh cửa này rất nhiều lần, lần nào cũng bị nó chặn lại, chưa thể thật sự đi vào.
Đây là nơi cô dùng trăm phương ngàn kế muốn đến, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội, không ngờ khi mộng đẹp sắp thành hiện thực, Thời Duyệt cũng có chút hồi hộp.
Chỉ sợ tất cả hồi hộp trên đời này đều dành cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy câu nói này của em là đang trêu đùa: "Không phải em đã biết nhà chị thế nào từ lâu rồi à? Trước kia học thêm ở phòng ngủ của chị, dù sao cũng nhất định không bẩn, có bừa không thì chị không biết." Hứa Ấu Diên mở cửa, hào phóng để Thời Duyệt vào tham quan.
Căn phòng nho nhỏ, ghế sô pha ti vi đều là kiểu cũ, chỉ có bàn làm việc của chị rất tinh xảo, trên màn hình cực lớn vẫn còn sơ đồ tư duy chị đã vẽ được một nửa và mấy bản nháp bối cảnh.
Ô cửa sổ đối diện có dán băng dính cản gió, trên băng dính còn là hình vẽ đùi gà.
Là căn hộ của Hứa Ấu Diên, dù là lần đầu tiên Thời Duyệt đến, hơi thở thuộc về Hứa Ấu Diên vẫn làm cô cảm thấy vừa thân thuộc vừa yên tâm.
Cửa vừa mở, A Song đã hớn hở thè lưỡi đến gần Thời Duyệt vẫy đuôi, còn bám vào quần cô như rất quen, bị Hứa Ấu Diên dạy dỗ: "A Song, không được thế!"
"Không sao, A Song nhận ra em mà." Thời Duyệt đặt đồ lên bàn, khuỵu gối xuống xoa đầu nó: "Ngoan, sao mới một thời gian không gặp đã thấy em béo lên rồi? Xem ra dạo này em cũng giống chủ của em, sống rất thoải mái nha."
Hứa Ấu Diên lấy dép cho em: "Chị thoải mái bao giờ, chị vẫn là dân thất nghiệp chưa có dự án nào hoàn thành đây.'
"Dù hiện tại chị chưa có dự án nào lên kệ, nhưng mỗi trò chơi trong tay chị bây giờ đều có khả năng bùng nổ. Dù là trò chơi mỹ thực hay hồi ức vĩnh cửu, trò nào được ra mắt cũng sẽ trở thành đề tài nóng hổi, em lạc quan về chị."
"Cảm ơn lời tốt của em." Trước kia Hứa Ấu Diên rất tự tin vào lĩnh vực chuyên môn của mình, từ khi trải qua biến cố lớn kia, từ khi ngã xuống từ đỉnh núi, cô phát hiện trên sườn núi có vô số nhân tài mới xuất hiện khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Cảm giác tre già măng mọc thật sâu sắc, lại thêm một khoảng thời gian không trải qua sự kiểm nghiệm của thị trường, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy mất sức, sợ vất vả làm ra một trò chơi, chẳng những chưa thể kiếm được tiền cho Thương Lộc, đã mất một khoản từ bên trong, vậy thì quá lúng túng.
Câu nói của Thời Duyệt thật sự làm cô thoáng yên lòng phần nào.
Thời Duyệt lấy đồ ăn ra ngoài, Hứa Ấu Diên thấy đóng gói có vẻ không giống đồ mang đi, tất cả đều được đựng trong hộp giữ nhiệt tinh xảo, xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Chỉ có một túi gà rán và mấy lon bia giống như vừa mua từ bên ngoài.
"Không phải mấy thứ này đều là em tự làm rồi mang đến đấy chứ?" Hứa Ấu Diên như phát hiện ra sự kiện trọng đại.
"Đúng vậy, chị đã được chứng kiến tay nghề của em rồi, nhưng vẫn hiểu lầm gì về mấy món ăn xinh đẹp này sao?" Thời Duyệt tự hào nói, "Bên cạnh chị có một cao thủ ẩm thực bậc thầy chuyên tất cả các món, chẳng lẽ chị vẫn muốn ăn đồ bên ngoài? Đương nhiên em đã làm tất cả cho chị. Đồ ăn bên ngoài không biết dùng dầu mỡ gì, chị có thể yên tâm mà ăn không? Hứa Ấu Diên, lòng chị cũng hơi bị rộng đấy."
"Chị chỉ hỏi có tí, có nhất thiết phải bật lại chị như thế không." Hứa Ấu Diên nhìn logo gà rán hỏi, "Lẽ nào hàng gà rán này cũng là của em?"
"Không phải." Thời Duyệt nói, "Là chuẩn bị cho đồng nghiệp của em, chị muốn ăn thì cứ thử đi, gà rán hàng này rất ngon. Không muốn ăn thì cứ để đấy, không sao."
"Đồng nghiệp của em?" Hứa Ấu Diên không rõ.
"Đồng nghiệp của em cũng ở tòa nhà này, còn cùng tầng. Em nghĩ nếu gặp phải cô ấy, mùi đồ ăn từ túi lại rõ như vậy, không chia cho người ta một phần thì không hay, cũng để chặn miệng cô ấy, nên mới mua đồ bên ngoài dự phòng. Không ngờ là gặp thật, em đúng là tính toán như thần."
"Có nghĩa là em gặp đồng nghiệp của em rồi?" Hứa Ấu Diên nghiêm túc hỏi, "Cô ấy có biết em đến đây làm gì không?"
"Không biết, sao phải cho cô ấy biết."
"Vậy cô ấy có biết chị sống ở đây không?" Hứa Ấu Diên không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại giữa Thời Duyệt và đồng nghiệp của em tối hôm đó. Cô hoàn toàn đồng ý với lời của người nọ, dù Thời Duyệt có xuất hiện trong tầm mắt công chúng hay không, thì hiện giờ cô và em cũng không thể có quan hệ đặc biệt, ít nhất là không thể trước mặt người khác.
Thời Duyệt mở tất cả hộp giữ nhiệt, tựa như chú ý đến vấn đề chính trong lời Hứa Ấu Diên nói, lại tựa như không quan tâm:
"Hẳn là không biết đâu, nếu không chị đã bị truyền thông bao vây chặn đánh từ lâu rồi. Bỏ gà rán lại, nhưng vẫn còn đồ ăn em làm đây, Hứa Ấu Diên chị phải ăn hết."
"Cái gì, em bảo chị ăn hết bốn món ăn một bát canh? Em mang đồ ăn đêm cho chị hay vội cho lợn ăn đấy?" Hứa Ấu Diên nói, "Chị đi tập vất vả lắm mới hơi gầy đi được, em lại muốn nhanh có đồng đội béo à?"
"Ai bảo chị ăn hết, ăn mỗi món một ít là được. Yên tâm, không phí, chị không ăn hết thì em lo phần còn lại." Thời Duyệt nói, "Lấy đũa đi."
Hứa Ấu Diên lấy bộ đồ ăn, Thời Duyệt cầm dao cắt một miếng xá xíu bóng mỡ: "Được rồi, xem ra hiệu quả của hộp giữ nhiệt này không tồi, thịt không khác gì lúc mới lấy ra khỏi chảo. Nào, há miệng."
Thời Duyệt xiên miếng thịt xá xíu đưa đến bên miệng Hứa Ấu Diên, hoàn toàn không hề mất tự nhiên, còn cực kì thản nhiên nhắc lại lần đút ăn thất bại ở nhà mình: "Lần trước không thể thành công, lần này không có người phá đám, Hứa Ấu Diên chị phải đền cho em."
Thời Duyệt có vẻ rất thích dùng mấy từ trẻ con với Hứa Ấu Diên, là thói quen hay là cố ý?
Ở hoàn cảnh chỉ có hai người, Hứa Ấu Diên cũng rất thích được Thời Duyệt yêu chiều, dù Thời Duyệt tỏ ra trẻ con thế nào, cô đều không cảm thấy phiền phức.
Khi Thời Duyệt còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ấu Diên đã nhanh chóng cắn miếng thịt kia, vừa nhâm nhi vừa vỗ vai Thời Duyệt khen: "Thần bếp."
Tốc độ của Hứa Ấu Diên thật sự quá nhanh, đến nỗi Thời Duyệt hoàn toàn không kịp tận hưởng niềm vui vì đút ăn thành công.
"Không được."
"Cái gì không được..."
Thời Duyệt lập tức cắt xá xíu thành mười mấy miếng: "Chúng ta làm lại."
"Dở hơi à, ai ăn hết được nhiều như thế!"
"Kệ!" Thời Duyệt kiên quyết, "Chị không ăn chứ gì? Là vì em làm không ngon tí nào, vừa rồi khen em đều là giả dối!"
Hứa Ấu Diên: "..."
Thật sự chịu thua, bạn nhỏ Thời Duyệt ba tuổi, không thể hơn.
Thời Duyệt hết sức thích thú đút hết mười mấy miếng thịt xá xíu vào miệng Hứa Ấu Diên, hài lòng nhìn chị ăn, còn vui hơn chính bản thân được ăn.
"Thịt xá xíu này thật sự quá đáng, mai chị phải đi tập cả ngày mới được." Hứa Ấu Diên vừa than vừa nhớ lại dư vị thơm ngon của thịt xá xíu. Đúng là không thể chê tay nghề của oắt con này, nấu ăn còn rất hợp với khẩu vị Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên cũng nghi ngờ liệu có phải Thời Duyệt bí mật điều tra, nếu không sao món nào cũng là món cô thích?
Trong lúc vô tình, dạ dày đã bị em mua chuộc.
Đáng sợ hơn chính là, dù ngoài miệng nói không muốn, Hứa Ấu Diên ăn bánh bao kim sa còn ước gì có thể chấm bánh bao vào nước thịt xá xíu còn thừa trong bát, may mà lý trí cuối cùng cũng kéo cô về.
Thành thật mà nói, nếu như không phải cần ăn uống điều độ, thì món xá xíu này có bao nhiêu miếng Hứa Ấu Diên có thể tiêu diệt bấy nhiêu miếng.
Ban đầu còn kêu ca không thể ăn hết, nếu không nhờ lý trí giữ lại, sợ bao công sức kiên trì tập tành đổ bể, cũng sợ Thời Duyệt sẽ cười suốt một năm tới, Hứa Ấu Diên thật sự có thể quét sạch bốn món ăn một bát canh thêm món chính.
Thời Duyệt nhận ra chị ăn rất ngon miệng cũng vô cùng thích, hỏi: "Muốn ăn nữa không? Bây giờ em vào bếp nấu cho chị thêm mấy món."
Hứa Ấu Diên kéo em lại: "Bạn trẻ tuyệt đối đừng xúc động. Dù ngon nhưng chị cũng thật sự không ăn được nữa. Đừng bắt nạt bà cô già tập gym vất vả được chứ?"
Thời Duyệt thỏa mãn: "Được rồi, về sau em không mang đồ ăn đêm cho chị nữa, đổi thành ban ngày đưa đồ ăn bổ dưỡng thì thế nào? Không phải em khoe khoang, em cũng có thể làm đồ ăn bổ dưỡng rất ngon đấy."
"Thật hâm mộ những người biết nấu ăn như em."
Thời Duyệt khó chịu: "Em thì em, sao còn phải 'những người như em', lẽ nào chị gặp được ai khác nấu ăn hợp khẩu vị chị như em rồi sao?"
Hứa Ấu Diên lập tức lắc đầu: "Không phải không phải, đồ ăn em nấu là ngon nhất, ngon hơn cả mẹ chị làm, đây là nói thật, không phải nịnh em."
"Không đến mức đấy. Em từng được ăn đồ bác gái nấu rồi, đấy mới là đồ ăn đẳng cấp cung đình. Hơn nữa em cũng lấy ít cảm hứng từ bác, biết nhà chị có khẩu vị thế nào, lại nghiên cứu thêm, nên chị mới có thể cảm thấy những món này cực ngon miệng."
"Thì ra em đặc biệt nghiên cứu..." Hứa Ấu Diên hơi bất ngờ, Thời Duyệt lại có thể làm đến mức đấy.
Thời Duyệt gật đầu, khẳng định rất nghiêm túc.
Để làm ra những thứ Hứa Ấu Diên thích, Thời Duyệt còn dành nhiều thời gian hơn khi làm việc với hệ thống Hằng Tinh.
"Vậy chị phải ăn hết sạch." Hứa Ấu Diên nói, "Chị đứng dậy một lát cho tiêu, rồi bắt đầu hiệp hai."
"Được rồi được rồi, chị đừng lắc lư, phần còn thừa không ăn hết thì cứ để lại, đợi đến khi chúng ta vượt ải thứ ba xong chắc chị cũng sẽ đói, ăn tiếp cũng được."
Hứa Ấu Diên chợt nghĩ đến điều gì, nở nụ cười không có ý tốt nhìn Thời Duyệt: "Vậy em nói thật luôn đi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây, thật ra là vì ở nhà một mình chơi chủ đề kinh dị rất sợ đúng không?"
Thời Duyệt đặc biệt vui vẻ: "Đúng vậy, sợ lắm sợ lắm, cần chị Ấu Diên nắm tay em làm nhiệm vụ cùng nhau mới được."
Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt đã dày công tôi luyện trò lợi dụng này, tạm thời chưa ai có thể vượt được.
Ăn uống no nê, thấy thời gian vẫn chưa quá muộn, hai người ở cùng nhau chơi trò chơi rất tốt, đồng đội ở ngay bên cạnh, có chuyện gì cũng trực tiếp nhắc nhau được.
Chỉ là không gian trong phòng thật sự quá nhỏ, khoa tay múa chân sẽ có thể vô