Còn định tự yêu nhau không?
.
Ra khỏi nhà Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt ngâm nga khúc nhạc đi vào thang máy, tâm trạng tốt cực kì.
Hôm nay là Chủ Nhật, lúc thang máy đến nơi chỉ có mình cô. Đến khi vào trong, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô bỗng nghe thấy có người ở ngoài kêu:
"Đợi chút!"
Thời Duyệt bấm nút mở cửa, khi cửa thang máy mở ra một lần nữa, người đứng trước cửa thang máy chính là người quen.
Thời Duyệt cũng cảm thấy thật trùng hợp.
"Chào buổi sáng." Thời Duyệt mỉm cười chủ động chào hỏi Dịch Như Song.
Dịch Như Song bám vào cửa thang máy, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo lại. Khi cửa thang máy lại đóng vào, cô ấy vẫn đứng sững tại chỗ.
Thời Duyệt: "?"
Bấm mở cửa giúp cô ấy một lần nữa, Thời Duyệt hỏi: "Chị có vào không?"
Lúc này Dịch Như Song mới như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức đi vào trong.
Tất cả chuyện này đều là thật ư? Dịch Như Song tự hỏi.
Chẳng qua sáng nay chỉ buộc phải ăn một quả cà chua nhỏ đã chín nẫu, vậy mà vẫn gặp ảo giác, rốt cuộc cô đã ăn cà chua hay là ăn nấm độc?
Nếu không phải là ảo giác, chuyện Thời Duyệt một lần nữa xuất hiện trước mặt phải giải thích thế nào?
Tối hôm qua Thời Duyệt đến đưa đồ ăn đêm cho cô, sáng hôm nay lại gặp nhau ở thang máy. Tình cờ gặp gỡ kiểu thần thánh gì đây? Phải nói rằng nơi tình cờ gặp gỡ không phải là địa điểm hợp lý như thang máy công ty, mà là thang máy Cư Hợp Uyển nơi cô sống.
Sếp của cô hoàn toàn không có lí do để đến nơi này mà!
Thời Duyệt đứng ở một bên thang máy, Dịch Như Song đứng ở bên kia, hai người nối thành một đường chéo, là khoảng cách xa nhất trong buồng thang máy nhỏ hẹp.
Cách xa như vậy để an toàn, Dịch Như Song rất sợ Thời Duyệt sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tối hôm qua cô ăn gà rán, sau đó lướt diễn đàn đến ba giờ.
Bài đăng mới được phản hồi rất nhanh, nhanh chóng kéo dài đến mấy trang.
Dịch Như Song còn khó hiểu hỏi các vị cư dân mạng, vì sao muộn như vậy vẫn online?
Ốc Biển: Thật ra tôi ngủ rồi, bị cộng đồng mạng hóng hớt gọi dậy, đặc biệt lên đây xem!
MK: Bà nội, chủ thớt, cậu rốt cuộc cũng cập nhật rồi ha!
Hôm Nay Ăn Lẩu Bò: Chủ thớt lại xuất hiện, mặc dù tôi cảm thấy cậu nói vớ vẩn, nhưng cũng muốn xem hôm nay cậu tiếp tục như thế nào.
= =: Còn mua cả đồ ăn đêm nữa! Chỉ chờ cậu bẻ tiếp thôi, nhanh cập nhật nhá!
Dịch Như Song đã quen với phong cách vừa mắng vừa theo dõi chủ đề của mấy cư dân mạng này, vốn chắc chắn rằng sẽ nhận phải vô số lời chế giễu và suy đoán sau khi kể chuyện sếp đến đưa gà rán giữa đêm khuya, nhưng cũng không sao, tự cô vui vẻ là được, chưa kể còn có mấy bạn nhiệt tình hóng hớt giúp cô bày mưu tính kế và phân tích một cách lý trí.
Theo phong cách trước sau như một của mình, cô đăng bài mới, trả lời mấy câu, sau đó đi ngủ, ngày hôm sau ngủ dậy mới xem phản hồi.
Nhưng bầu không khí hôm nay sôi nổi đến nỗi vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Đăng một bài thêm một trang, một trang là ba trăm phản hồi.
Trong lúc cô viết được vài dòng, mới qua năm phút, đăng bài mới lên, đã thành hai trang...
Dịch Như Song chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, rồi refresh, đã vượt qua năm mươi nghìn.
Dịch Như Song hoảng sợ.
Hơn mười phút không dám đăng gì thêm, cư dân mạng theo dõi lúc nửa đêm bắt đầu sốt ruột, phản hồi tăng nhanh chóng, đều nói tôi không mắng chủ thớt là trà nữa, cũng không suy đoán nữa, cậu nhanh cập nhật đi! Đưa gà rán xong có ăn rồi mới tiễn nhau không? Có uống bia cùng không! Gà rán của hàng nào? Là cửa hàng đang nổi trên mạng đúng không? Ngoài gà rán có mang đồ uống không? Sao chủ thớt không gọi người ta vào nhà ngồi một lúc! Không có tiền đồ!
Còn có người đoán vị sếp nữ trẻ tuổi si tình này liệu có phải đến từ công ty CM gì đó, bị người khác nổi điên phun:
"Đậu xanh đừng có đoán! Xem chủ thớt bị dọa rồi kìa! Bảo vệ chủ thớt của chúng tôi!
"Kêu gọi chủ thớt!" Còn có người treo thưởng một nghìn tệ muốn gọi Dịch Như Song xuất hiện.
Dịch Như Song điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục cập nhật.
Mỗi lần đăng một bài, cô lại như nhìn thấy một lễ hội sôi động lúc nửa đêm.
Hình tượng hư cấu của Thời Duyệt khiến mọi người trên Thiên đường của các chị đẹp mê như điếu đổ, một khi đã tặng thưởng liền không thể ngừng được.
Một trăm hai trăm, một nghìn hai nghìn...trừ phí thủ tục 1% cho nền tảng, tiền tặng thưởng cả đêm đã nhiều hơn một tháng lương của Dịch Như Song.
Sự cuồng nhiệt trên internet làm Dịch Như Song vốn không ai biết hoảng sợ, ngay cả tặng thưởng cũng không dám lấy, trực tiếp offline đi ngủ.
Offline lúc ba giờ, bật điện thoại, phát hiện nhóm chat công việc có tin nhắn mới.
Giám đốc Hoàng phụ trách bộ phận vận hành gửi tin nhắn riêng cho cô, hy vọng ngày mai cô ngủ dậy đọc được tin nhắn này sẽ có thể đến công ty một chuyến.
Giám đốc Hoàng nói, bên hậu cần không đủ nhân lực cho cuộc liên hoan cuối năm, hơn nữa quản lý bộ phận nhân sự đang mang thai hơn tám tháng nhưng vẫn kiên trì đi làm, song sức lực không theo kịp, hy vọng có một bạn nữ cẩn thận từ bộ phận vận hành có thể đến hỗ trợ. Bao ăn, bao tiền đi lại, thêm lương tăng ca.
Dịch Như Song đau đầu, chỉ muốn đi ngủ sớm, đến khi trời sắp sáng mới miễn cưỡng ngủ được nửa tiếng, rồi tỉnh lại trong tiếng tim đập nhanh.
Thật sự không ngủ được, Dịch Như Song cảm thấy hơi hoảng loạn khi ở nhà, chẳng bằng đến công ty sớm, có lẽ bận rộn sẽ bớt nghĩ nhiều.
Rửa mặt rồi đi ra ngoài, cảnh trong thang máy lại khiến cô không biết phải làm sao.
Vậy là đêm qua sếp vẫn luôn ở Cư Hợp Uyển sao?
Cô ấy không về?
Dịch Như Song nhìn góc mặt của Thời Duyệt, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng không biết phải mở lời như thế nào, cô luôn cảm thấy không biết có phải bản thân tự đa tình hay không.
Người xuất sắc như tổng giám đốc Thời sao có thể để ý mình? Còn ở đây đợi một đêm...
Tỉnh táo lại đi!
Dịch Như Song nhắm mắt cầu nguyện, đến khi mở mắt ra, Thời Duyệt nhất định sẽ biến mất không thấy đâu, tất cả đều là ảo giác vì thức cả đêm.
"Ra ngoài đi chợ à?"
Không đợi cô cầu nguyện xong, tiếng của Thời Duyệt đã chạy vào tai, gọi cô mở mắt trở về hiện thực.
Thời Duyệt không chỉ vẫn còn ở đây, thậm chí còn chủ động lên tiếng nói chuyện với cô.
"Sao thế?" Thấy Dịch Như Song như vậy, Thời Duyệt mỉm cười, "Quầng thâm mắt vẫn đậm quá đáng như thế, đêm qua không ngủ được à? Cũng đúng, cách âm ở đây tệ quá."
"A, đúng, đúng vậy." Dịch Như Song ấp a ấp úng hoàn toàn không biết mình nói gì, nhưng tiếng của Thời Duyệt bay vào trong tai cô không sót một chữ, trong đầu cô lại nhanh chóng rút ra kết luận --- đêm qua tổng giám đốc Thời thật sự không đi!
Tổng giám đốc Thời ở nơi này? Sao có thể ở nơi này? Nơi này cách công ty quá xa, điều kiện lại cực kém, nghe nói sếp đã mua nhà ở khu Nam Giang ONE, khu Nam Giang ONE là nơi biết bao nhiêu người mơ ước tha thiết, sao cô ấy có thể chuyển đến Cư Hợp Uyển này?
Nghĩ đến đây, Dịch Như Song suýt rơi nước mắt.
Tổng giám đốc Thời ngoài lạnh trong nóng không nói gì, chỉ dùng hành động trực tiếp bày tỏ...phải làm thế nào với cô ấy đây.
"Chị muốn đi chợ mua thức ăn sao? Tôi đưa chị đi." Thang máy rung lắc cuối cùng cũng xuống đến tầng một, nơi này không có bãi đỗ xe cũng không có hầm để xe, Thời Duyệt gửi xe ở một khách sạn cách chung cư một trăm mét. Cô nói với Dịch Như Song: "Đúng lúc tôi cũng muốn đến chợ thức ăn quanh đây xem thử, làm quen với hoàn cảnh."
"Cô...tại sao lại muốn làm quen với hoàn cảnh quanh đây?" Dịch Như Song cẩn thận hỏi.
"À, có lẽ về sau sẽ thường xuyên đến đây."
Dường như tâm trạng của Thời Duyệt hôm nay rất tốt, cười cũng tươi hơn mọi khi rất nhiều, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm túc khi họp ở công ty.
"Hơn nữa tôi cũng thích tự nấu ăn, tự đi chọn mua vẫn yên tâm hơn."
Dịch Như Song đỏ mặt, đi theo Thời Duyệt ra khỏi thang máy, hai cô người trước người sau giống như một cặp đôi ra ngoài chơi cùng nhau.
"Tổng giám đốc Thời, tôi phải đến công ty." Dịch Như Song chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện bằng giọng điệu thủ thỉ nhẹ nhàng thế này, sợ rằng cất tiếng hơi lớn sẽ làm Thời Duyệt giật mình.
"Đến công ty à, vậy để lần sau đi chợ vậy. Tôi cũng muốn đến công ty, cùng đi thôi." Thời Duyệt chỉ ra ngoài chung cư, tỏ ý xe của mình ở ngoài.
Bảo đi chợ liền muốn đi cùng, giờ bảo đến công ty, Thời Duyệt vẫn nói là tiện đường, chẳng ai tin Thời Duyệt cố ở lại đây không phải là để đợi cô.
Dịch Như Song bước nhanh đi lấy xe cùng Thời Duyệt, đây là lần đầu tiên cô lên xe của Thời Duyệt, còn là chỉ có hai người.
Trong xe rất thơm, cũng rất ấm áp. Khi xe chạy trong ánh mặt trời, Dịch Như Song quyết định từ nay về sau sẽ tích cực yêu cuộc sống hơn, làm việc chăm chỉ, quý trọng tất cả những điều tốt đẹp thượng đế ban cho mình.
Trong đầu Thời Duyệt vẫn nhớ về dư vị của nụ hôn đêm qua, căn bản không để ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi và lòng tốt đưa cấp dưới đi để khỏi phải chen chúc trên tàu điện ngầm, khiến đồng nghiệp ngồi bên cạnh tưởng tượng không thôi.
Càng không biết rằng chủ đề nóng trên mạng có liên quan đến mình, tổng lượt nhấp vào cả ba chương trong series đã vượt một triệu.
Dịch Như Song ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Thời Duyệt, hai người trò chuyện về công việc vân vân, sau đó cùng nhau vào công ty, gặp Tiểu Teddy đang đứng đợi ở cửa.
"Là giám đốc Hoàng gọi các chị đến hỗ trợ ban điều hành sao?" Thời Duyệt hỏi Tiểu Teddy.
Biểu cảm của Tiểu Teddy không giống ngày thường cho lắm, bình thường tươi tỉnh hoạt bát, có gì nói đó, nhưng ánh mắt nhìn hai người hôm nay lại trở nên lấp lánh:
"Vâng vâng...thật trùng hợp, hình như hai người gặp nhau từ trước rồi?"
Thời Duyệt nhìn Tiểu Teddy cười với mình, đúng lúc Lão Hà cũng tới, Thời Duyệt liền vừa nói chuyện cùng Lão Hà vừa đi vào thang máy.
Thời Duyệt và Lão Hà vừa đi, Tiểu Teddy lập tức kéo Dịch Như Song hỏi: "Cậu có thấy không? Tổng giám đốc Thời không thay áo, vẫn là chiếc áo mặc đi làm từ hôm qua!"
"À? Thật sao?"
"Vậy là, hôm qua cô ấy không về nhà, mà qua đêm ở ngoài?"
Mặc kệ nội tâm mình đang cuộn sóng dâng trào thế nào, trước mặt Tiểu Teddy hóng hớt, Dịch Như Song vẫn tỏ ra điềm tĩnh và lạnh nhạt, thản nhiên đáp lại:
"Có lẽ vậy."
"Năng lực quan sát của cậu thế là không được! Bảo sao hôm qua tổng giám đốc Thời về sớm vậy, thì ra là có hẹn." Tiểu Teddy chuyển đề tài từ Thời Duyệt sang Dịch Như Song, "Chị Như Song, chị nói thật đi, có phải đêm qua tổng giám đốc Thời ở cùng chị không, nếu không thì sao lại trùng hợp đi làm cùng nhau như vậy?"
"Cậu bị điên à, sao có thể!"
"Cậu đỏ mặt..."
Dịch Như Song trực tiếp bỏ Tiểu Teddy lại, bước nhanh vào thang máy, biến mất trong tầm mắt của Tiểu Teddy.
Tiểu Teddy hoàn toàn hoảng sợ, cô vốn chỉ tùy tiện nói đùa một chút, không ngờ Dịch Như Song lại tưởng là thật.
Lẽ nào...
Tiểu Teddy lập tức lấy điện thoại mở khóa, màn hình đang hiện chủ đề hot nhất gần đây trên "Thiên đường của các chị đẹp".
Lẽ nào cô đoán đúng? Vị sếp nữ trẻ tuổi trong chủ đề chính là tổng giám đốc Thời? Vậy chủ thớt chính là...
Một tia sét đánh xuống, bổ não của Tiểu Teddy.
Như Song và boss?!
Hình như cô vừa phát hiện ra một tin động trời!
Dịch Như Song từ khi đến công ty vẫn luôn bận rộn lên kế hoạch cho cuộc liên hoan cuối năm cùng ban điều hành, ban điều hành nói doanh thu của công ty năm nay rất tốt, tổng giám đốc Thời còn cực hào phóng, ngân sách cho cuộc liên hoan cuối năm rất lớn, phần thưởng cho tất cả mọi người đều là sản phẩm điện tử phổ biến hàng đầu của năm nay, còn có một bất ngờ lớn không tưởng tượng được!
Phần thưởng đặc biệt chỉ dành cho một người, đã được chính tổng giám đốc Thời xác nhận, là một căn hộ nhìn ra sông ở khu hai Nam Giang ONE!
Khi ban điều hành thông báo tin này, tất cả mọi người đều không tin nổi vào tai mình. Tặng căn hộ cao cấp trong liên hoan cuối năm! Nhất định phải lên đầu đề.
"Chỉ là căn hộ đơn, nhưng cũng gần mười triệu." Ban điều hành vẫn luôn dặn dò mọi người không được đi khắp nơi nói lung tung, tổng giám đốc Thời muốn chờ đến lúc rút thưởng trong cuộc liên hoan cuối năm mới tự mình thông báo bất ngờ này.
Tiểu Teddy hỏi về những phần thưởng khác. Ban điều hành nói giải nhất là một chiếc xe có hệ thống tự lái mới nhất của năm nay, mẫu tốt nhất, có giá cả triệu, tổng cộng có ba giải. Giải nhì là thiết bị trò chơi hologram gia đình, giải ba là ba bộ sản phẩm điện tử mới. Bốn giải thưởng trên cũng đã đủ để thưởng cho 70% nhân viên trong công ty, những người không rút thăm được giải lớn cũng có phần quà an ủi lớn. Tổng giám đốc Thời dặn, giá trị mỗi phần quà không thể thấp hơn mười nghìn tệ.
Ngoài phần thưởng, mỗi người còn được nhận một bao lì xì cho năm mới. Tổng giám đốc Thời nói đến địa điểm liên hoan cuối năm sẽ phát cho mọi người bằng cách đặc biệt.
Hầu hết mọi thứ đều đã được quyết định, nhưng rốt cuộc phải chọn nhãn hiệu nào cho phần thưởng của giải nhì và giải ba, rồi thì thành phần của gói quà lớn phải thế nào, ban điều hành vẫn hơi đau đầu.
Hơn nữa mỗi phòng đều phải chuẩn bị một tiết mục cho cuộc liên hoan cuối năm, tiến trình cho cuộc liên hoan còn chưa xác định, chưa kể còn phải mua sắm đạo cụ, hôm nay gọi Dịch Như Song và Tiểu Teddy đến giúp chính là để giải quyết những chuyện này.
Lúc trước đi làm chỉ biết bận. Gần hết năm nghe về phần thưởng trong liên hoan cuối năm, hai nhân viên mới Dịch Như Song và Tiểu Teddy mới nhận ra mình đã được vào công ty số một.
Công ty bình thường cho bánh ngọt lớn hơn đến đâu cũng vô dụng, có thể cho nhân viên phúc lợi hữu hình mới là tốt.
Dịch Như Song và Tiểu Teddy hoàn toàn không cảm thấy đau khổ vì cuối tuần phải rời chăn ấm đi tăng ca, nhanh chóng tập trung hết mình cho công việc.
Bận rộn đến hơn