Cảm ơn sếp.
.
Khi nhìn thấy Hứa Ấu Diên ôm người khác, trong lòng Thời Duyệt biết rõ, chắc chắn Hứa Ấu Diên không có quan hệ quá sâu cùng người kia.
Giống như lần trước khi cô trợ lý trẻ kia xuất hiện ở cửa nhà Hứa Ấu Diên, trong lòng Thời Duyệt thật sự vẫn có chút tự tin, dựa vào hoàn cảnh và các mối quan hệ của Hứa Ấu Diên hiện tại, tìm được một đối tượng vừa ý chị không phải chuyện đơn giản.
Dù sao ngay cả cột nhà nổi bật đầy tiềm năng Thời Duyệt, chị cũng chưa chấp nhận.
Cái ôm đó rất có thể là một cái ôm xã giao lịch sự, dù đối phương có ý đồ gì, Hứa Ấu Diên cũng không chủ động, không ôm lại người kia.
Nhưng nói đi nói lại, dù Hứa Ấu Diên không ôm lại, Thời Duyệt vẫn không vui.
Cô không muốn Hứa Ấu Diên tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi là ôm.
Cô còn chưa bao giờ được ôm Hứa Ấu Diên thật có được không.
Thời Duyệt không vui, nhưng cô cũng không có quyền ngăn cản. Tiểu Tiêu người ta vừa chanh chua vừa tùy hứng, Giang Uẩn là bạn gái danh chính ngôn thuận của cô ấy, ít ra cô ấy cũng chỉ là một Na Tra khi gây sự. Thời Duyệt thì sao? Quan hệ thân nhất với Hứa Ấu Diên cùng lắm là bạn game, hay là chị em chơi với nhau từ nhỏ, những chuyện khác không thể nói đến.
Nói cô đang ghen, chẳng bằng nói cô đang tự làm mình đau khổ.
Muốn nổi giận nhưng không có tư cách, muốn hiểu chuyện cũng không có tư cách. Thời Duyệt ủ rũ, cộng với mấy hôm nay phải tăng ca, cô quả thật rất mệt mỏi, không đi hát cũng không có tâm trạng đi hát, chẳng bằng về nhà.
Hơn nữa, Thời Duyệt có được thành tựu ngày hôm nay, có mối liên hệ sâu sắc với chuyện cô thất tình từ nhỏ.
Từ nhỏ, mỗi khi tâm trạng không tốt, cô không muốn làm gì, chỉ muốn học.
Những năm Hứa Ấu Diên kết hôn chính là những năm Thời Duyệt học tập chăm chỉ nhất, dù là bạn học hay là bố mẹ, không ai có thể giữ cô lại.
"Để con yên, cho con học." Đây đã từng là câu nói cửa miệng của cô.
Lần trước gặp Đào Tiểu Ngữ, Thời Duyệt cũng thế này, về đến nhà liền chui vào phòng làm việc không ra, lần này cũng vậy. Dù mệt, nhưng khi về đến nhà, Thời Duyệt vẫn chạy đến phòng làm việc bắt đầu giải quy luật của hệ thống X. Tay trái thực hành tay phải ghi chép, vô số quy luật phức tạp nhanh chóng được tháo gỡ thành một cốt lõi rõ ràng.
Thời Duyệt một lần nữa lấy "Tiểu Ấu" ra, tính toán những bộ phận có thể giữ lại sử dụng tiếp.
Tính tính toán toán, rồi ôm đầu Tiểu Ấu thiếp đi.
Cũng bỏ lỡ cuộc gọi của Hứa Ấu Diên.
Thời Duyệt mơ bao nhiêu giấc trong phòng làm việc ấm áp, Hứa Ấu Diên đi bấy nhiêu vòng ngoài nơi băng tuyết ngập trời.
Đã bấm chuông cửa, nhưng vẫn không ai trả lời, lẽ nào Thời Duyệt chưa về nhà?
Muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài sao? Hay là thật ra Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên đến, vẫn chưa bớt giận nên không mở cửa cho cô?
Cứ thế về nhà có chút không cam lòng, Hứa Ấu Diên ôm món quà nhỏ cho em đi dạo quanh chung cư, còn có thể làm ấm người.
Mỗi lần đi qua phòng gác đều có thể nhận được ánh mắt đặc biệt quan tâm của bảo vệ, Hứa Ấu Diên đành cười thật thà với người kia, cố gắng chứng minh mình là người tốt.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, Hứa Ấu Diên đứng dưới một gốc cây chưa rụng lá, tạm tránh một đợt tuyết.
Hứa Ấu Diên ra ngoài hơi vội, chỉ mặc một chiếc áo phao, không đeo khăn quàng cổ và găng tay, lúc ngày ngón tay cầm quà đã đỏ bừng vì lạnh, thỉnh thoảng lại hà hơi tự làm ấm cho mình. Máy sưởi trong xe còn hỏng, hỏng thật đúng lúc.
Về ư? Cũng không phải chỉ có đêm nay mới gặp được. Đứng dưới nhà đợi một đêm, trẻ con cũng không muốn làm chuyện này.
Hứa Ấu Diên ngẩng đầu tìm kiếm ánh đèn nhà Thời Duyệt trong gió tuyết.
Đi, hay ở lại?
Dù đêm nay không gặp được Thời Duyệt, cô vẫn muốn ở lại.
Ánh đèn liên quan đến Thời Duyệt, cây lá liên quan đến Thời Duyệt, tuyết và gió lạnh đều biến thành hoa anh đào, rơi xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng Hứa Ấu Diên.
Cô muốn ở lại.
Thời Duyệt tỉnh lại vì tê chân.
Cô ngồi trên ghế nghiêng người về phía trước ôm đầu Tiểu Ấu, tựa vào vai nó ngủ ít nhất một tiếng, chân tê đến không còn cảm giác.
Nhưng giấc ngủ này rất yên, quét sạch mỏi mệt vì tăng ca những ngày qua, làm cô cảm thấy như có thể chiến đấu tiếp một trăm năm.
Thời Duyệt đứng dậy khó khăn vận động vận động, vươn eo, đang định lấy điện thoại, vừa lúc giám đốc Hoàng bắt đầu gọi video nhóm.
Thời Duyệt tham gia cuộc trò chuyện video nhóm, nghe anh ta nói nhà Tiểu Teddy bị trộm.
Thời Duyệt cau mày, hỏi có nghiêm trọng không, người có sao không.
Giám đốc Hoàng kể, Tiểu Teddy về nhà phát hiện cửa bị cạy ra, máy tính và một ít tiền mặt bị mất, đã báo cảnh sát, hiện đã có một người đến nhà. Giám đốc Hoàng cảm thấy thật sự không an toàn, thân là lãnh đạo của bộ phận vận hành, anh ta chắc chắn phải đến thăm hỏi, nhưng bộ phận vận hành chỉ có hai người Tiểu Teddy và Dịch Như Song là nữ, không liên lạc được với Dịch Như Song, giờ này có lẽ cô ấy đã ngủ. Chỉ còn lại mấy người đàn ông đi đến nhà cô gái trẻ dường như không thích hợp lắm. Ý của giám đốc Hoàng là muốn nhân sự đi cùng, đây cũng vốn là việc thuộc trách nhiệm của nhân sự.
Thời Duyệt nói: "Chị Liễu nhân sự sắp sinh rồi, đừng tăng thêm công việc cho chị ấy. Tôi đi cùng các anh."
Giám đốc Hoàng như gặp được cứu tinh, cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn đã gặp được sếp.
Thời Duyệt mặc áo khoác cầm chìa khóa xe đi xuống, vào thang máy liền lấy điện thoại ra kiểm tra, hẳn là có không ít tin nhắn mới trong một tiếng đi ngủ. Ngay khi định ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Wechat của Hứa Ấu Diên.
Một tiếng trước: "Em về đến nhà chưa?"
Bốn mươi lăm phút trước: "Em đã ngủ chưa?"
Ba mươi phút trước: "Bây giờ chị qua liệu có làm phiền em không?"
Lần liên lạc cuối cùng là một cuộc gọi nhỡ từ hai mươi lăm phút trước, Thời Duyệt không nhận.
Thời Duyệt đứng ở cửa thang máy nhìn điện thoại trong tay, cửa thang máy khép lại khẽ kẹp vào người, cô mới như bừng tỉnh từ trong mộng đi ra ngoài.
Hứa Ấu Diên đến?
Lần trước khi cô hiểu lầm Đào Tiểu Ngữ Hứa Ấu Diên cũng đến, mặc dù mang theo đặc sản quê để che giấu, nhưng chị tuyệt đối là người theo chủ nghĩa hành động, tuyệt đối không cho người ta cơ hội hiểu lầm, có chuyện liền phải tự mình đến nhà.
Trái tim nhỏ bé của Thời Duyệt đập thình thịch, đến rồi thì người đâu? Phải rồi, hình như mật mã dành cho người thân đã mất hiệu lực, có khi bị ngăn ngoài cửa rồi.
Thời Duyệt không lấy xe, đi bộ thẳng ra ngoài.
Cô có linh cảm Hứa Ấu Diên chưa đi, vẫn ở bên ngoài đợi.
Quả nhiên, vừa ra ngoài chung cư liền nhìn thấy trên lớp tuyết dày dưới đất có mấy dấu chân xếp đều, đi một vòng rồi lại một vòng quanh chung cư, tất cả đều là dấu giày giống nhau.
"Người ở đằng kia." Bảo vệ rất hiểu chuyện chỉ về phía trước.
Thời Duyệt không thể trách bảo vệ, người ta chỉ làm đúng trách nhiệm. Nhưng Hứa Ấu Diên bị ngốc à? Trời lạnh thế này chạy tung tăng trong tuyết làm gì? Về nhà cho ấm không được sao?
Thời Duyệt mới đi mấy bước trên tuyết, tuyết đã bám đầy lông mày, bước giày lộp cộp vang lên, tuyết đã ngập đến cổ giày.
Trong ấn tượng của Thời Duyệt, thành phố này chưa bao giờ đổ tuyết lớn như vậy, càng chưa bao giờ có người đứng trong tuyết đợi cô.
Khi tìm được Hứa Ấu Diên, không biết Hứa Ấu Diên đã đứng dưới tàng cây bao lâu, tuyết rơi đầy trên đầu và vai, nhìn qua giống như một người tuyết.
"Hứa Ấu Diên!" Thời Duyệt chạy đến trước mặt chị, phủi sạch tuyết trên người chị, "Chị có bị ngốc không, đứng ở chỗ này làm gì?" Thời Duyệt thật sự cuống.
Sắc mặt Hứa Ấu Diên trắng bệch vì nhiệt độ thấp, khiến làn da của chị trở nên nhợt nhạt, trên tóc mái và lông mi còn có bông tuyết, nhìn qua có chút đáng thương, làm người ta xót xa.
Cô để mặc Thời Duyệt phủi tuyết trên quần áo mình như đang chăm sóc một đứa trẻ: "Ừ, bị lạnh đến ngốc."
"Là bị lạnh đến ngốc hay là ngốc sẵn rồi?" Thời Duyệt bực mình nói, "Đứng trong tuyết lâu như thế, em thấy chị là ngốc thật."
Hứa Ấu Diên cười cười, không đấu võ mồm với em, mà thừa nhận lời em nói: "Đúng, em nói rất đúng."
Thời Duyệt nghi hoặc véo má Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên bị đau, hất tay em ra: "Oắt con điên à! Đau quá!"
"Vậy mới đúng, đây mới là Hứa Ấu Diên."
"...em ngứa đòn à? Phải để chị mắng mấy câu mới thoải mái."
"Đêm hôm khuya khoắt chị đến đây làm gì?" Thời Duyệt cười hề hề, "Là đến để dỗ bé cưng ngủ hả?"
Hứa Ấu Diên "ọe": "Bé cưng, mệt cho em nói ra miệng được."
"Bé cưng đây đầu đội trời chân đạp đất, sao không nói ra miệng được."
"Em tự gọi thế làm chị nhớ về hai mươi năm trước. Hai mươi năm trước mọi người cũng thích tự gọi mình là bé cưng. Được rồi, em nói gì thì chính là thế, là chị ở ngoài không chú ý đến ảnh hưởng, làm bé cưng Thời Duyệt buồn. Không phải chị nên đến nói xin lỗi sao."
"Phạt mình chịu lạnh là xin lỗi à?"
"À không, mua quà đến xin lỗi."
"Quà?" Thời Duyệt chỉ chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Ấu Diên, không phát hiện trong tay chị đang cầm một hộp quà.
Hứa Ấu Diên tựa vào cây cười, đưa tay nhét thứ gì đó vào trong lòng Thời Duyệt: "Vả lại, trí nhớ của chị khôi phục rồi."
"Trí nhớ khôi phục là sao?" Thời Duyệt ôm món quà, tỏ ra nghi hoặc.
"Em mở ra nhìn sẽ biết."
Dưới ánh đèn đường, Thời Duyệt nhận ra giấy gói quà là hình hoa anh đào, trong lòng đã có linh cảm, mở ra, là một bộ tai nghe hoa anh đào kiểu cổ điển! Cả thế giới chỉ có mười nghìn bộ, trước kia cô từng muốn giành mua, rồi lại quên mất vì họp hành bận rộn.
"Chị lấy ở đâu đấy?" Thời Duyệt thật sự rất vui mừng.
"Mua trên mạng. Người bán trùng hợp ở cùng thành phố, hẹn giao hàng chớp nhoáng trong nửa tiếng, chị liền mua." Hứa Ấu Diên tặc lưỡi không ngớt, "Đã biết em thích nhãn hiệu 'số lượng có hạn trên toàn thế giới', quả nhiên không sai."
Thời Duyệt liếc chị --- thứ em thích không phải "số lượng có hạn trên toàn thế giới", mà là tai nghe hoa anh đào được không. Nhìn biểu cảm hiểu hết nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay của Hứa Ấu Diên, là chị cố ý nói như vậy.
"Sao chị tự dưng khôi phục trí nhớ thế, bà già cá?" Thời Duyệt ôm tai nghe hoa anh đào không buông tay, cực kì yêu thích.
"Không nói cho em."
"Còn chơi trò bí ẩn, bây giờ em tạm thời chưa có thời gian xử lý chị, em có việc quan trọng phải ra ngoài." Thời Duyệt gặp Hứa Ấu Diên suýt nữa bị ngọt ngào rót đầy đầu, cuối cùng mới nhớ đến nguyên nhân mình phải đi ra ngoài. Cô kể lại chuyện của Tiểu Teddy, Hứa Ấu Diên giục cô mau đi, đừng lãng phí thời gian.
"Chị đi cùng em không?" Thời Duyệt thật sự không muốn lãng phí mỗi cơ hội ở cùng Hứa Ấu Diên.
"Chị đi làm gì, chị không đi." Hứa Ấu Diên cũng không muốn để đồng nghiệp của Thời Duyệt nhìn thấy mình, "Em đi giải quyết trước đi, chúng ta liên lạc sau."
"Em đưa chị về."
"Chị tự lái xe đến, đưa về cái quái gì." Hứa Ấu Diên giục em, "Nhanh đi đi, chị tự về được."
Thời Duyệt đành lưu luyến không nỡ đi lấy xe, Hứa Ấu Diên lái xe theo sau, Thời Duyệt gửi Wechat cho chị: "Trời tuyết đường trơn, chị lái xe chú ý an toàn."
"Chị biết rồi." Hứa Ấu Diên trả lời, "Em cũng thế."
Khi Thời Duyệt đến căn hộ Tiểu Teddy thuê, giám đốc Hoàng và mấy đồng nghiệp phòng vận hành cũng vừa đến, nhóm người lên tầng gõ cửa, phát hiện cánh cửa kiểu cũ đã bị cạy mở hoàn toàn.
Giám đốc Hoàng: "Đừng nói là trộm, tôi có dụng cụ cũng mở được loại cửa này trong năm phút, không an toàn."
Tiểu Teddy ra mở cửa, vốn tưởng rằng cô ấy sẽ khóc trời trách đất, không ngờ lại cực kì bình tĩnh, còn mời mọi người vào nhà ăn nhẹ uống ca cao nóng.
"Tố chất tâm lý của cô tốt đấy." Giám đốc Hoàng khen cô ấy, "Không hổ là nhân tài đắc lực của phòng vận hành chúng ta."
Thời Duyệt nói: "Cuối năm rồi, khắp nơi đều không yên ổn, ở đây còn không có nổi một người bảo vệ, lúc đến tôi đã để ý, cũng không có thiết bị giám sát, thảo nào trộm cướp huênh hoang như vậy."
Tiểu Teddy thở dài: "Tôi vốn định nhận thưởng cuối năm rồi chuyển sang nơi tốt hơn, không phải bây giờ vẫn chưa kịp sao. Hơn nữa nếu trong những người được giải cao có tôi thì..."
Thời Duyệt và mấy người giám đốc Hoàng đều cười, Thời Duyệt nói: "Không chừng sẽ có chị thật. Vậy đi, trước khi xác định nơi ở mới, chị cứ đến ở khách sạn một thời gian, tiêu chuẩn khoảng một nghìn, có thể chọn nơi gần công ty, cho chị hai mươi ngày có đủ không?"
Tiểu Teddy giật mình: "Thật sao! Cảm ơn sếp! Sếp thật tốt!"
"Thanh toán theo quy trình đấy." Giám đốc Hoàng nhắc nhở.
"Vâng!" Tiểu Teddy vui mừng, "Có tổng giám đốc Thời đảm bảo, biết đâu giải đặc biệt