Chủ đề tình yêu đã trốn tránh bao lâu nay cuối cùng cũng đến lượt
.
Rốt cuộc Thời Duyệt cũng ngủ, Hứa Ấu Diên lặng lẽ nhìn em trong chốc lát, thử đứng dậy, phát hiện cổ tay vẫn bị em nắm.
"Ngoan nào." Hứa Ấu Diên nói khẽ bên tai em, "Chị đi tắm, rồi quay lại ngay, hứa với em sẽ không đi đâu cả."
Lúc này Thời Duyệt mới buông lỏng tay, lẩm bẩm một tiếng.
Hứa Ấu Diên tắm xong vốn định ra ngoài nằm sô pha, nhưng nếu sáng mai bạn nhỏ tỉnh dậy thấy cô không ở đấy, ít nhất sẽ bị buồn vào khoảnh khắc đang ngái ngủ đó.
Không hề muốn nhìn thấy bạn nhỏ này đau lòng, Hứa Ấu Diên nhìn chiếc giường lớn, đừng nói là hai người, có thêm một người nữa nằm cạnh vẫn thừa, nằm cùng nhau không quá gần cũng không quá ngại.
Hơn nữa cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng giường.
Tắm xong chui vào trong chăn, Hứa Ấu Diên nhớ ra bố mình cũng từng nói điều tương tự, không khỏi cười.
Không ngờ Lão Hứa còn là một nhà tiên tri.
Hứa Ấu Diên nằm sát mép giường, người thẳng tưng, hai tay đặt lên bụng, cả đêm không dịch chuyển một phân nào, giống hệt như một thi thể.
Ngủ không ngon lắm, bị tỉnh giữa chừng hai lần.
Một lần vì suýt ngạt thở do bị Thời Duyệt gác cả đôi chân dài lên người. Một lần khác là khi trời sắp sáng, Thời Duyệt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hứa Ấu Diên thầm nghĩ "trẻ tuổi đúng là dồi dào tinh lực", thật sự quá buồn ngủ, lại trở mình ngủ tiếp.
Trước kia hay mơ thấy không đuổi kịp xe, tâm trạng lo âu luôn như bóng với hình. Hiện giờ đã làm xong tất cả công việc của năm vừa rồi, thể chất và tinh thần đều thoải mái, cộng thêm khách sạn rất yên tĩnh, không cần nghe tiếng ồn của hàng xóm, nửa sau đêm nay Hứa Ấu Diên ngủ rất ngon.
Ngủ đẫy giấc rồi tỉnh lại, Hứa Ấu Diên thức dậy khi đã 11 giờ trưa, còn là bị mùi thơm của thức ăn đánh thức cơn đói.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã ngửi thấy mùi thịt nướng, Hứa Ấu Diên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở góc giường đối diện, nằm khá bá đạo, đắp kín chăn, trong lòng còn ôm một con lợn bông màu đen.
Hứa Ấu Diên và bé lợn đen nhìn nhau.
Nhà ngươi là ai?
"Cuối cùng cũng dậy rồi? Rửa mặt ra đây ăn nào!" Là tiếng của Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên ở trong phòng thò đầu nhìn ra phòng khách, thấy Thời Duyệt ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn bày đĩa gang nướng cùng đầy ắp thịt bò Wagyu và lưỡi bò thái miếng rất hoành tráng.
"Thích ăn chín mấy phần?" Thời Duyệt cầm kẹp trong tay, lật miếng thịt thơm ngon.
"Năm phần!" Hứa Ấu Diên suýt nữa lao đến, thật sự rất đói!
"Nhanh đi đánh răng rửa mặt, rửa mặt xong mới được ăn thịt!" Thời Duyệt tương đối nghiêm khắc.
"Ừ!" Hứa Ấu Diên nhanh chóng quay đầu chạy đến phòng vệ sinh, chạy được nửa đường mới phát hiện mình vẫn ôm bé lợn đen, đành ném nó lên sô pha.
"Lợn đen ở đâu chui ra đây!" Hứa Ấu Diên hỏi.
"Sáng dậy đến phòng gym tình cờ nhìn thấy máy gắp thú, gắp một con cho chị."
"Em còn đi tập rồi? Chị bảo này, không còn con thú bông nào đáng yêu hơn à? Lại gắp lợn đen."
"Không phải chị cũng ôm nó ngủ đến 11 giờ à?"
Hứa Ấu Diên bị chặn họng không thể nói gì khác, nhanh chóng rửa mặt rồi ra ngoài.
Thời Duyệt cầm dao và dĩa, tay trái và tay phải đan xen, thịt bò Wagyu như bơ được cắt thành từng miếng vừa ăn, những lát tỏi nướng giòn cũng được xúc vào chiếc đĩa trước mặt Hứa Ấu Diên.
"Mời dùng." Thời Duyệt nói.
Hứa Ấu Diên chắp tay trước ngực cảm kích: "Vậy chị liền không khách sáo!"
Thịt bò Wagyu mọng nước béo ngậy mà không ngấy, mùi thơm của mỡ dầu và miếng thịt mềm tan ngay trong miệng, ăn rất đã.
Thời Duyệt sợ chị ăn không đủ no còn đặc biệt xới cơm, để chị ăn cùng.
Hứa Ấu Diên ngủ dậy rất đói, nếu là ở nhà, có lẽ cô sẽ chỉ tiện tay úp mì hoặc gọi đồ ăn ngoài, nhưng có Thời Duyệt thì khác.
Sự sắp đặt cẩn thận có thể làm người ta lập tức hào hứng, có thể nhanh chóng tiếp đầy sinh lực cho một ngày.
Đây mới là cuộc sống chứ, hu hu...
Ăn xong bữa nướng đĩa gang này, Hứa Ấu Diên có thể viết một trăm trang kế hoạch không nghỉ!
"Ngon không?" Thời Duyệt ngồi đối diện híp mắt nhìn chị.
"Ngon! Em cũng ăn đi!"
"Em ăn rồi."
"Em ăn gì rồi?"
"Sáng đi tập về ăn ít salad với quả hạch."
Bàn tay cầm đũa múa ra bão của Hứa Ấu Diên lập tức dừng lại: "...chê ai đấy? Có muốn để chị ăn nữa không?"
"Em thấy chị sắp ăn xong rồi." Thời Duyệt cười nói, "Còn tưởng chị ngủ giỏi lắm, không ngờ ăn còn giỏi hơn. Cũng đúng, ông bà bán bánh rán ngoài cổng chung cư ở quê chúng ta không nhớ ai, chỉ nhớ chị."
"Cái quái gì thế?"
"Em đặc biệt đến hỏi ông bà vì sao lại nhớ rõ chị, ông bà nói, cô bé mập lần nào cũng mua bánh hai trứng thêm hai lần nhân, đôi khi còn mua luôn hai cái bánh rán một lúc. Ông bà đều nói chị là kim chủ, các cháu của ông bà có thể yên tâm đi học không thể bỏ qua công của chị."
Hứa Ấu Diên tóm đồ vật ở bên cạnh muốn đập đầu Thời Duyệt: "Em nói vớ vẩn! Chị là lợn à sao một lần có thể ăn nhiều như thế!"
Thời Duyệt nói: "Buông đồng loại của chị xuống đi!"
Hứa Ấu Diên nhìn sang, trong tay cô chính là con lợn bông màu đen. Vốn không định ném, lúc này chỉ ước gì có thể ném xa hai trăm thước!
Nhưng dù sao hạnh phúc trong bát cơm vẫn đang nằm trong tay Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên tỏ ra tức giận chút chút thì được, không thể bày tỏ suy nghĩ thật.
Hơn nữa thịt bò Wagyu tuyệt vời còn đang ở trước mắt, ăn trước rồi nói, nào còn thời gian để bực mình?
Thời Duyệt cũng nhìn trúng điểm này, tranh thủ trêu Hứa Ấu Diên hết mình. Hứa Ấu Diên ném lợn đen đi rồi ăn thịt bò với cơm càng thích thú hơn, cũng càng ăn càng Phật, mặc kệ Thời Duyệt nhây đến đâu cũng không thèm chấp, chỉ tập trung ăn uống.
Thấy Hứa Ấu Diên ăn uống ngon lành, Thời Duyệt có cảm giác rất thành công, rồi vào phòng vệ sinh cạnh phòng ngủ rửa tay.
Sau khi quét sạch hết thịt, Hứa Ấu Diên cảm thấy thỏa mãn xoa bụng, không đứng dậy nổi, cứ thế lăn đến sô pha nằm.
"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt ở trong phòng gọi chị.
"Sao thế em nói đi... chị tạm thời không cử động được..." Biết thì hiểu là cô ăn quá no, không biết sẽ tưởng cô đang hấp hối chờ cứu giúp.
"Thứ trong ba lô của chị, là nhà soạn nhạc thông minh đúng không?"
Hứa Ấu Diên lập tức mở mắt ra, chết tiệt, tối hôm qua lấy đồ cá nhân xong quên kéo khóa! Vậy mà lại bị Thời Duyệt nhìn thấy...
"Ừ, đúng thế." Chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đáp lại.
"Em có thể lấy ra chơi một lúc không?"
"Em lấy đi."
Thời Duyệt cầm nhà soạn nhạc thông minh đến sô pha phòng khách ngồi xuống, trò chuyện với nó, viết nhạc cùng nó, chơi quên lối về giống như một em bé.
"Em thích lắm à?" Hứa Ấu Diên ngồi một bên nhìn.
"Ừ, lúc trước em từng nhìn thấy lúc đi dạo ở quảng trường Bao La với chị em, cảm thấy nó có rất nhiều điểm tương tự với hệ thống X em mong muốn. Ngày đó vốn định mua, nhưng gặp chuyện của Giang Uẩn liền quên mất. Không ngờ là chị cũng thích đấy, cho em mượn chơi hai ngày được không?"
Hứa Ấu Diên im lặng trong giây lát, thẳng thắn: "Vốn chính là định tặng em."
Thời Duyệt quay đầu, hai đồng tử trở nên sáng như tuyết vì mừng rỡ, giống hệt một em bé được tặng quà: "Thật? Tặng cho em?"
"Đúng vậy." Hứa Ấu Diên mỉm cười, "Là quà năm mới cho em. Năm mới vui vẻ, Tiểu Duyệt."
Thời Duyệt không hỏi vì sao quà phải đến hôm nay mới tặng, cũng không tặng cùng với mô hình.
Hứa Ấu Diên cũng không giải thích, dường như dây thần kinh nào đó của hai người được nối lại cùng nhau, chẳng cần lời nói để giải thích cũng đã giải quyết xong vấn đề nhỏ nhặt không nên lãng phí thời gian, cả hai ngầm ăn ý không ai nhắc đến, để việc này còn chưa kịp nổi lên đã trôi qua.
Đây là cách thức Hứa Ấu Diên ưa thích và quen thuộc, Thời Duyệt thật sự là người trưởng thành...
Hứa Ấu Diên còn chưa kịp thầm khen Thời Duyệt xong, đã thấy Thời Duyệt bỗng dưng nhào đến, làm cô ngã thẳng xuống sô pha
Hứa Ấu Diên: "??"
"Cảm ơn!" Thời Duyệt ôm mặt chị chụt lên má một cái cực kêu.
"Em làm trò gì thế --- đứng lên! Đè bẹp chị mất!" Hứa Ấu Diên bị nắm chặt cằm, bị xoay mặt sang bên kia, một nụ hôn nồng thắm lại in vào, nồng thắm đến nỗi làm mặt cô biến hình.
"Cực kì, cực kì thích chị!" Thời Duyệt dựa vào ngực Hứa Ấu Diên, hai người nằm lên nhau trên sô pha giống như hai mẹ con rái cá trôi trên mặt nước.
"Đủ rồi." Hai bên má được hôn hơi nóng lên, Hứa Ấu Diên đẩy cằm Thời Duyệt, "Tặng quà cho em còn bị em gặm, thói đời gì đây."
"Đây không phải gặm được chứ, đây là thơm thơm yêu." Mặt của Thời Duyệt cũng bị đẩy đến biến hình, "Chị em tặng quà em cũng cảm ơn chị ấy như thế."
"Chị cũng đâu phải là chị ruột của em!"
"Ỏ, đúng rồi." Thời Duyệt giữ cánh tay của chị đặt sang một bên, lập tức muốn hôn lên môi chị như hổ dữ ngoạm mồi, "Thì ra chị muốn em hôn chỗ khác để tỏ ý cảm ơn!"
Hứa Ấu Diên nhanh nhẹn giơ ngang tay chắn, chặn miệng Thời Duyệt một cách chính xác. Hứa Ấu Diên ngăn chặn khiến động tác của Thời Duyệt mất kiểm soát, miệng đập vào miệng Hứa Ấu Diên cách một bàn tay.
Hai người lăn sang hai góc sô pha đau một lúc lâu, Hứa Ấu Diên ứa nước mắt, Thời Duyệt ứa máu môi vì bị răng đập vào, sau khi lấy lại tinh thần còn nhìn nhau chằm chằm rất lâu, giận hờn cuối cùng chuyển thành tiếng cười to, rất giống hai người điên.
Thời Duyệt gọi ít hoa quả lên phòng để Hứa Ấu Diên ăn thêm. Điện thoại nhận Wechat không ngừng, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên ngồi cạnh nhau xem tivi, Thời Duyệt xiên một quả nho cho Hứa Ấu Diên, tay kia vẫn lướt Wechat.
"Chị tự ăn được." Hứa Ấu Diên muốn lấy cái xiên, Thời Duyệt không cho, nhất định phải đút cho chị.
"Đồng nghiệp của em rủ đi trượt tuyết." Thời Duyệt nói.
"Vậy em đi đi."
"Chị đi không?"
"Chị ăn no quá, sợ trượt được hai cái đã nôn ra."
"Vậy em cũng không đi." Thời Duyệt nói, "Chúng ta tranh thủ bây giờ giải quyết chủ đề tình yêu còn lại đi, nếu không sắp Tết rồi, Tết chúng ta phải về nhà ở cùng gia đình, không dễ dành thời gian dư dả chơi game."
"Bây giờ sao?"
"Đúng, bây giờ luôn, hợp lý mà. Tất cả mọi người đều đi chơi rồi, không có ai làm phiền, là thời điểm chơi game tốt nhất."
Điều gì phải đến sẽ luôn đến...
Chủ đề tình yêu đã trốn tránh bao lâu nay cuối cùng cũng đến lượt, không tránh được nữa.
"Đừng coi thường chủ đề tình yêu." Nhìn Hứa Ấu Diên ỉu xìu, Thời Duyệt nói, "Đối với em, chủ đề tình yêu là chủ đề khó nhất trong số ba chủ đề chính. Mặc dù trong đó không có ma quỷ gì, cũng có tương đối ít tình cảnh gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn vượt ải thuận lợi không phải chuyện dễ dàng."
Nói đến đây, Thời Duyệt vỗ vai Hứa Ấu Diên: "Để chủ đề này ở cuối cùng, không hổ là đại thần, tầm nhìn rất xa."
Hứa Ấu Diên cũng không phải chưa từng xem mô tả của chủ đề tình yêu, cảm thấy Thời Duyệt nói hơi phóng đại.
Hứa Ấu Diên nói: "Cách chơi của chủ đề tình yêu khá thú vị. Hai đồng đội tiến vào bối cảnh tình yêu sẽ bị tách ra sắm vai hai nhân vật khác nhau trong câu chuyện, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không biết đồng đội của mình rốt cuộc là ai. Sống sót trong bối cảnh mô phỏng cuộc sống thực, hơn nữa còn phải tìm được người khiến mình rung động nhất. NPC trong phiên bản trước có thể khiến người chơi đi chệch hướng kịch bản, nhưng NPC trong phiên bản mới càng giống người hơn."
"Trước khi bối cảnh hoàn toàn kết thúc, nếu chỉ số nhịp tim của hai người với đối phương đạt tới 100 điểm, sẽ được tính là qua ải."
"Nếu bối cảnh kết thúc mà chỉ số nhịp tim của một trong hai người vẫn chưa đạt tới 100 điểm, người chưa đạt tới 100 điểm này cần tự lựa chọn người mình rung động. Nếu chọn đúng đồng đội của mình sẽ chiến thắng, một đội chỉ được coi là qua ải khi cả hai đều chọn nhau. Ngược lại sẽ thất bại."
"Sau khi thất bại sẽ vào bối cảnh một lần nữa, có thể vẫn là bối cảnh trước đó, song càng có thể sẽ là bối cảnh khác câu chuyện khác phải vượt qua. Dù có phải là bối cảnh cũ hay không, vai diễn chắc chắn sẽ khác trước."
Hứa Ấu Diên nói: "Quả thật rất có tính thách thức đối với sự ăn ý giữa hai người."
Thời Duyệt: "Vậy em mới nói để chủ đề tình yêu đến cuối cùng là quyết định sáng suốt."
"Dù sao sau khi hợp tác vượt qua hai chủ đề trước, đồng đội sẽ hiểu nhau hơn. Chỉ khi thật sự hiểu rõ đối phương, hơn nữa có thiện cảm với người kia, mới có thể chiến thắng trong chủ đề tình yêu."
Thời Duyệt hoàn toàn không quan tâm Hứa Ấu Diên còn ý kiến gì về việc cô kéo chị chơi Phòng Bí Mật, Phòng Bí Mật là ứng dụng hẹn hò, mục đích vẫn rất rõ ràng.
Nghiên cứu hiện tại cho thấy, trong số sáu nghìn đội chơi đã vượt qua ba chủ đề chính tiến vào giai đoạn thi đấu sau cùng, có 75% đã xác định là người yêu. Con số này nói rõ rằng cốt lõi của