Nhiệt tình hơn em nghĩ đấy.
.
"Kính coong kính coong", chuông cửa không ngừng vang lên, tiếng bụng Hứa Ấu Diên kêu và tiếng chuông cửa hòa âm cùng nhau.
Cứ phải chọn đúng lúc này! Nhất định phải mang một quả bom ca-lo người ta thích vào lúc định ăn kiêng!
Tại sao phải đưa đến vào lúc này!
Tại sao không đưa đến sớm hơn!
Hứa Ấu Diên dựa vào tường lăn qua lăn lại, nội tâm giao chiến, vô cùng xoắn xuýt.
"Sao thế con gái." Hứa Nghị Thụ cầm ổ cứng ra khỏi phòng ngủ, "Con lau tường à? Ai ở ngoài bấm chuông đấy, sao con không mở cửa cho người ta."
"Bác!" Thời Duyệt gọi rất đúng lúc, "Là cháu!"
Nghe thấy tiếng Thời Duyệt, Hứa Nghị Thụ lập tức chạy tới mở cửa, ngoài cửa là hai chị em họ Thời vẫn tươi cười rạng rỡ, hai miệng một lời nói:
"Bác, chào buổi tối ạ."
"Ôi, chào hai đứa. Ấu Diên, con sao thế, nhanh lấy dép đi."
"À..." Hứa Ấu Diên giống như một âm hồn đi lấy dép, đặt xuống trước cửa.
Thời Duyệt và Thời Dã lần lượt vào nhà, Thời Duyệt thấy Hứa Ấu Diên mất tinh thần, hỏi Hứa Nghị Thụ: "Bác, Ấu Diên sao vậy ạ? Phờ phạc ỉu xìu, có phải bị ốm không ạ?"
"Đừng để ý đến con bé, ốm đau gì, nói đang giảm béo gì đó." Hứa Nghị Thụ cằn nhằn.
"Giảm béo?" Thời Duyệt đặt bánh lên bàn, chính nghĩa lẫm liệt, như đang đọc diễn cảm, chân thành nói từng chữ, "Ấu Diên, chị không béo tẹo nào, sao vẫn muốn giảm béo?"
"Đúng không!" Hứa Nghị Thụ tiếp lời, "Bác cũng cảm thấy thế, béo chỗ nào đâu? Ấu Diên nhà chúng ta vẫn hiểu lầm bản thân. Thời cấp ba béo thật, con bé lại chưa bao giờ quan tâm. Hiện giờ gầy rồi tay chân nhỏ tí, vậy mà lại đòi giảm cân."
Từ đầu đến cuối Hứa Ấu Diên đều không nói gì, tập trung kiềm chế du͙ƈ vọиɠ bản thân, không nhìn đến đĩa bánh mây bồng bềnh mềm mịn, ngọt ngào, xinh xắn...gần như là hoàn hảo kia.
"Thảo nào, chặn chúng em ở ngoài, hóa ra là chặn ca-lo."
Thời Duyệt cười với Hứa Ấu Diên, "Chị nói xem sao em lại chọn thời điểm chuẩn vậy? Được rồi, không ăn thì không ăn, em cất vào tủ lạnh cho chị, khi nào muốn ăn thì lấy ra, gọi cho em, em đến rã đông một cách hoàn hảo cho chị."
Hứa Nghị Thụ nhìn thấy mong muốn tha thiết trong mắt Hứa Ấu Diên: "Vậy đi, con ăn một miếng nhỏ, thử mùi vị là được, không cho ăn nhiều. Ăn lót dạ đi, bụng con mà kêu lên, nửa đêm còn đánh nhau với tiếng ngáy xem tiếng nào to hơn."
Hứa Ấu Diên: "Bố mới ngáy to."
Thời Duyệt híp mắt cười: "Được rồi, còn cãi nhau được nghĩa là vẫn có tinh thần, không bị đói đến nỗi chóng mặt."
Thời Dã thì thầm với Hứa Ấu Diên: "Tiểu Duyệt mất ba tiếng để làm ấy, một mình chạy mấy nơi để chuẩn bị nguyên liệu. Cậu không ăn thật sao, không ăn thì tôi mang về. Khi nãy tôi muốn ăn thử một miếng, oắt con kia lại phòng tôi như phòng cướp."
Hứa Ấu Diên đang do dự, Hứa Nghị Thụ cũng không để ý đến con gái, mời Thời Duyệt và Thời Dã vào: "Bố con bác đang định xem lại phim gia đình, hai đứa đến đúng lúc lắm, muốn xem cùng không?"
"Phim gia đình ạ?" Hai mắt Thời Duyệt phát sáng, "Là phim về Hứa Ấu Diên lúc bé ạ?"
"Từ khi chào đời, cần gì cũng có!"
"Cháu muốn xem cháu muốn xem, cháu đến đây." Thời Duyệt lập tức bỏ rơi Hứa Ấu Diên 35 tuổi, chạy đến ôm ấp bé Ấu Diên mới sinh.
"Đấy là lịch sử đen tối của con! Người khác không được xem!" Hứa Ấu Diên ý kiến.
Hứa Nghị Thụ càng già càng không đứng đắn, bình thường ngoài miệng hay khịa con gái, nhưng Hứa Ấu Diên vừa nói vậy, biết việc riêng đúng là không thể cứ thế cho người ngoài xem, đành yếu ớt nói: "Sao Tiểu Thời lại là người khác?", bàn tay kết nối ổ cứng với tivi cũng dừng lại.
Thời Duyệt là người đầu tiên vào chỗ, bị Hứa Ấu Diên đánh lùi không thương tiếc, nhìn Hứa Ấu Diên bằng vẻ mặt tội nghiệp:
"Không được xem thật ư..."
Không được đáng yêu như thế, quá phạm quy. Hứa Ấu Diên thầm mắng Thời Duyệt.
"Hay thế này đi, chúng ta trao đổi." Thời Duyệt dụ dỗ, "Chị cho em xem lịch sử đen tối của chị, em cũng cho chị xem của em, giao dịch công bằng, thế nào?"
"Thiếu nữ thiên tài có lịch sử đen tối gì?" Hứa Ấu Diên không bị mắc mưu.
"Ỏ. Vậy chị đơn phương cho em xem." Thời Duyệt không hề giấu giếm, lập tức dừng bày mưu.
"Lừa người ta xong vẫn có thể ăn bánh à..."
"Vậy cũng gọi là lừa? Hứa Ấu Diên trong lòng chị có thể chứa chút chân thiện mỹ được không? Em muốn hiểu chị hơn được chứ? Nói lịch sử đen tối cũng quá phóng đại rồi, không phải đều là chị sao? Hơn nữa em cũng đâu phải không biết chị trước kia, đúng không." Thời Duyệt ép buộc dụ dỗ, cuối cùng còn lãm nũng, "Đi mà đi mà cho em xem chút đi mà."
"Lại bắt đầu phạm quy..." Hứa Ấu Diên không còn phân biệt được mình rốt cuộc là trai thẳng ngốc nghếch ý chí sắt đá, hay là muốn nhìn thấy Thời Duyệt đáng yêu nhiều hơn, mãi vẫn không đồng ý.
Thời Dã ngồi một bên đã buồn ngủ, vừa ăn bánh vừa ngáp.
"Hai đứa có thể quyết định nhanh chút được không, bây giờ xem lịch sử đen tối hay về nhà đi ngủ luôn còn cho tôi một lời chính xác, A Phù vẫn đang chờ tôi đấy."
Hứa Ấu Diên: "Ai cho cậu ăn bánh của tôi, nhổ ra cho tôi!"
Thời Dã ăn rất vui vẻ: "Không phải cậu không ăn à? Tôi không muốn lãng phí. Sao nào, bây giờ lại muốn ăn hả?"
"Bây giờ tôi không ăn ngày mai cũng có thể ăn nhé, là Thời Duyệt làm cho tôi..." Hứa Ấu Diên xông lên cứu bánh pancake từ trong tay Thời Dã về, bảo vệ chặt chẽ, không cho Thời Dã cơ hội ăn vụng.
"Vậy em dùng bánh để đổi lấy lịch sử đen tối của chị được không? Em xem được không?" Thời Duyệt chuyển đến bên cạnh chị, cười hỏi.
Hứa Ấu Diên thở dài: "Xem đi xem đi, dù hôm nay không xem thì ngày mai Lão Hứa cũng sẽ lén cho em xem. Sớm muộn cũng bị em cười, không bằng tối nay cho em cười một thể."
Thật ra Hứa Ấu Diên thấy Thời Duyệt đáng yêu Lão Hứa lại vui vẻ, trong lòng đã sớm đồng ý, chẳng qua muốn giữ mặt mũi mới tùy hứng đấu tranh một chút.
Được Hứa Ấu Diên cho phép, Thời Duyệt lập tức lấy điện thoại lên cửa hàng quen trên mạng đặt rất nhiều món kho và bia, còn hỏi Hứa Nghị Thụ: "Bác muốn uống gì ạ? Bia hay rượu trắng ạ?"
Hứa Nghị Thụ hớn hở: "Bác uống bia cùng cháu là được, bác mà uống rượu nhiều quá ai đó lại làm ầm ĩ."
Hứa Ấu Diên: "Sao nào Lão Hứa, con từ con gái ruột của bố biến thành ai đó rồi? Bố nói xem bố uống nhiều ngất xỉu ở nhà thì thôi, còn chạy ra ngoài ngất xỉu, bố gặp Thời Duyệt thế nào quên rồi hả? Con nói có sai không?"
Hứa Nghị Thụ: "Không phải bố đã sửa sai thay đổi rồi sao? Bao lâu không say rồi, cũng không thấy con khen bố."
Thấy hai bố con cãi nhau không xong, Thời Duyệt cũng hiểu ra bình thường Hứa Ấu Diên thích dỗi người khác là di truyền từ ai: "Vậy cháu mua ít bia cho bác. Chị Thời Dã cũng uống bia giống em, Hứa Ấu Diên chị thì sao? Uống gì?"
Hứa Ấu Diên: "Không cần, chị uống nước lọc luộc."
"Được, vậy em chốt đơn đây."
Khi Thời Duyệt chốt đơn, Hứa Ấu Diên liếc qua điện thoại của em, hóa đơn là 580 tệ.
Hứa Ấu Diên giật mình:" Em xem lịch sử đen tối còn phải mua nhiều đồ như vậy, cho chị xem em mua gì, hơn 500 tệ!"
"Chỉ có ít đồ kho, lưỡi vịt cổ vịt gì đó."
"Mua tổng cộng mười hộp, em cho lợn ăn à? Chị em là lợn hay bố chị là lợn?"
Thời Dã vẫn luôn im lặng không nói gì, nhân cơ hội Hứa Ấu Diên không để ý lại ăn vụng mấy miếng bánh, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng:
"Sao lại nói vậy? Chính em tôi là lợn không được à?"
Thời Duyệt: "Chị là chị ruột em hả?"
"Được rồi được rồi." Hứa Nghị Thụ kết nối ổ cứng với tivi, bắt đầu chiếu phim, "Bắt đầu thôi!"
"Nhanh vậy đã bắt đầu ạ, đồ nhậu còn chưa tới mà bác."
"Không sao, phim dài lắm, ba mươi bốn mươi phần. Từ khi Ấu Diên chào đời, mỗi dịp sinh nhật, lễ Tết hay những thời điểm quan trọng, bác và mẹ con bé đều sẽ ghi hình lại. Tối nay không thể xem hết, chọn mấy phần quan trọng để xem thôi, đợi lát nữa bia và đồ ăn đến có khi vẫn chưa xem được một nửa đâu."
Hứa Nghị Thụ cầm điều khiển lưỡng lự nhìn phần xem thử, không biết nên chọn phần nào trước.
"Bác, xem từ đầu đi ạ." Thời Duyệt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm cháy râm ran. Trên ảnh bìa, Hứa Ấu Diên khi còn nhỏ rõ ràng chính là một bé chiêm chiếp mũm mĩm đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên của cô đối với Hứa Ấu Diên là khi Hứa Ấu Diên đã trưởng thành, luôn luôn lớn hơn cô, luôn luôn là dáng vẻ người lớn. Khoảng thời gian này ở cùng nhau cũng luôn tỏ ra mình là chị.
Thời Duyệt bức bối muốn nhìn thấy Hứa Ấu Diên bé nhỏ mũm mĩm! Bác không cần chọn nữa, phần nào cũng rất quan trọng!
"Được rồi." Hứa Nghị Thụ sắp xếp theo thời gian, lựa chọn phần đầu tiên, "Vậy bắt đầu xem từ khi mới ra đời."
Phim bắt đầu chiếu, mở đầu là một khuôn mặt em bé vừa nhỏ vừa đỏ, mí mắt còn hơi sưng khi nhắm lại, được bọc trong chiếc chăn ấm in hình lợn con, nhìn qua giống như người ngoài hành tinh.
"Đây là cảnh Ấu Diên và mẹ gặp nhau lần đầu tiên." Hứa Nghị Thụ nói, "Mẹ con bé sinh cũng phải giằng co rất lâu, ngay từ đầu đã nhất quyết muốn sinh tự nhiên, kết quả là sinh non không còn cách nào khác, đành phải mổ. Sức khỏe mẹ con bé vốn không tốt, lại phải phẫu thuật, gần như đã cho đi nửa cái mạng."
"Sợ sinh non dẫn đến vấn đề khi phát triển, Ấu Diên được chăm sóc ở phòng bệnh đặc biệt hơn nửa tháng, mẹ con bé không khỏe nên vẫn luôn không thể xuống giường, Ấu Diên chào đời hai tuần hai mẹ con mới được gặp nhau lần đầu tiên. Chính là cảnh này."
Hứa Nghị Thụ nhẹ nhàng ôn lại chuyện cũ, Hứa Ấu Diên khẽ hỏi bố: "Sao bố không kể với con chuyện này?"
"Là mẹ con không muốn con biết, chỉ là bố cảm thấy con có quyền biết rõ con đã đến thế giới này như thế nào, cũng nên biết rõ mẹ con đã trải qua chuyện gì khi sinh con ra. Trước kia mẹ con vẫn còn ở đây luôn không nói, cũng vì không muốn trong lòng con có gánh nặng hay làm con thấy mình mắc nợ. Hiện giờ bà ấy đi rồi, cuối cùng cũng có thể kể cho con..."
Đương nhiên Hứa Ấu Diên biết mẹ đã yêu thương mình biết nhường nào, đừng thấy cô hiện giờ rất trầm ổn, thật ra trước kia đã nổi loạn không ít lần, gây ra không ít rắc rối. Mẹ lại chưa bao giờ thật sự ghét bỏ cô...
"Xấu quá." Tiếng của mẹ truyền đến từ tivi, "Đây là con gái của em sao? Sao lại xấu thế này? Hứa Nghị Thụ, anh có muốn lại đây kiểm tra thử không, con gái của chúng ta bị đánh tráo rồi."
Mẹ nói rất nghiêm túc, Hứa Ấu Diên vẫn đang đắm chìm trong hơi ấm từ tình thương của mẹ thì: "..."
Hai chị em họ Thời véo đầu gối của nhau, nhịn cười.
Trong phim, phần tử trí thức Hứa Nghị Thụ động viên vợ: "Em bé nào vừa mới ra đời cũng sẽ xấu như thế này, đây nhất định là con gái của chúng ta, em xem, nhìn giống chúng ta không này."
Mẹ nói: "Giống anh."
Thời Dã cười ha ha, Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên đã nép vào góc sô pha: "Kỹ năng khịa người khác của chị thì ra là được di truyền từ mẹ."
Hứa Ấu Diên không thể phản bác, dù sao cũng là bị mẹ diss, chỉ có thể thừa nhận.
"Nhưng mà vẫn rất đáng yêu nha, lúc bé vẫn có thể nhìn ra đường nét như bây giờ. Mũi nhỏ thanh tú, lông mi thì dài, nhất là đôi mắt to tròn xinh xinh." Thời Duyệt nghiêng về phía trước, nhìn kỹ hình ảnh của Hứa Ấu Diên khi vừa mới đến thế giới này, cố gắng tìm kiếm tất cả những từ ngữ tốt đẹp để miêu tả Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên không phụ kỹ năng khịa di truyền, ôm đầu gối nói: "Mắt ở đâu, chẳng nhìn thấy gì cả."
Thời Duyệt: "Chị làm sao đấy, khen chị cũng không được?"
"Vấn đề là em khen kiểu mù quáng."
"Được rồi, suỵt, đừng nhiễu nữa, tập trung xem phim." Thời Duyệt còn dạy bảo Hứa Ấu Diên.
Nếu chỉ có hai người, Hứa Ấu Diên đã sớm xông lên bóp em, nhưng hiện giờ phụ huynh hai bên đều đang ở đây, Hứa Ấu Diên không thể động tay, chỉ là món nợ này nhất định phải tính sổ.
Phần phim đầu tiên chiếu hết, phần thứ hai là khi Hứa Ấu Diên tập đi.
Trên cái đầu tròn tròn là mái tóc mềm mềm, đi hai bước tóc ngố liền dựng thẳng lên, Hứa Ấu Diên cầm khủng long đồ chơi, dữ dằn nhìn ống kính.
Tiếng của bố mẹ truyền đến từ nơi rất gần ống kính.
"Ấu Diên, đến đây nào."
"Chậm thôi, đến đây với bố mẹ nào."
Hứa Ấu Diên loạng choạng bước đi, đi hai bước lại ngã một cái, nhưng không hề thấy đau, lập tức đứng lên tiếp tục đi về phía trước.
Mẹ nói: "Chậm thôi chậm thôi! Đứa bé này đi còn chưa vững, sao lại bắt đầu chạy thế kia?"
Hứa Ấu Diên sắp đâm vào ống kính, kết quả là khi đến gần lại đột ngột vòng đi.
Hứa Nghị Thụ cầm máy quay: "Đâu rồi?"
Khung hình lắc lư, đang tìm kiếm Hứa Ấu Diên. Mẹ nói: "Hứa Nghị Thụ, anh xem con gái cưng của anh kìa."
Ống kính chuyển hướng về phía Hứa Ấu Diên, một tay cầm khủng long bông, Hứa Ấu Diên nhỏ bé nhìn chằm chằm quảng cáo trò chơi ở trang web trên màn hình máy tính để bàn.
"Anh phát hiện ra không." Mẹ nói, "Con gái anh rất thích xem mấy thứ linh tinh này, lần trước cũng thế, anh họ con bé đến đây