Mảnh Vá Trái Tim

Chương 28


trước sau

- Em lại ăn rất ít à? – Mày nhíu thật chặt, vỗ vỗ vai vệ sĩ ra hiệu có thể lui, anh bước vào phòng cô.

Ngồi trước bàn trang điểm, cô cố ý giả điếc không nghe.

Mấy ngày qua, họ cứ chống đối ngầm với nhau như thế.

Chung cư này anh mua riêng cho cô. Bảo mẫu nấu ăn rất ngon, thái độ đối với cô cũng rất hòa nhã, tôn kính, không có chút gì giống với dì Vương cậy mình lớn tuổi lên mặt khinh khỉnh.

Tất cả đều rất tốt, ngoài trừ việc cô không có tự do.

Cô có thể tự do đi lại trong nhà, thâm chí có thể đi dạo lòng vòng siêu thị gần nhà. . . sau khi vệ sĩ đã hỏi ý kiến anh.

Cô đi đâu cũng có người đi theo, cô nói bất kỳ câu gì với bất kỳ người đàn ông nào dù đối phương là nhân viên phục vụ, vệ sĩ cũng xông tới trước ngăn lại.

Cô sống giống hệt một tên tội phạm, một tên tội phạm mắc tội không thể đặc xá.

Bị giam cầm, không được tùy tiện nói chuyện với người khác, không được nghe gọi điện thoại, không được lên mạng, nếu cứ tiếp tục sống như thế, cô còn ăn ngon lành được thì đúng là thần tiên!

Anh không bao giờ hiểu dù có giữ thân xác cô bên mình thì cũng không thể ngăn nổi khoảng cách ngày một xa giữa họ.

Mấy ngày nay, họ ngủ riêng phòng, lần đầu tiên trong suốt năm năm của cuộc hôn nhân.

Anh bước tới ôm lấy eo cô.

Cô giật mình, cả người khẽ run lên. . . Anh không phải muốn. . .

- Hình như em gầy đi đấy, khí sắc cũng không được tốt – Sắc mặt anh tối lại.

- Không cần anh lo! – Cô lạnh lùng.

Cô gầy là vì bị ai giày vò?!

Anh bước ra khỏi phòng.

Cô thở phào bắt đầu bôi kem dưỡng da, chuẩn bị đi ngủ sớm.

Một lúc sau, anh bưng một đĩa mì lên.

Anh ngồi xuống bên giường cô – Ăn đi – Giọng điệu ra lệnh khiến người khác vô cùng khó chịu.

Cô chẳng buồn để ý đến anh.

Nhưng anh cúi đầu, dùng đũa gắp mì bỏ lên thìa, đưa đến tận miệng cô – Há ra.

Anh cho cô là đứa trẻ lên ba chắc? Đủ rồi, dù là đứa trẻ lên ba cũng có cảm xúc của mình.

Cô đã đánh răng nên không muốn ăn gì nữa!

Cô quay mặt đi, nhưng thìa mì vẫn ngoan cố đưa ngay sát miệng cô.

- Anh ra ngoài được không? – Cô thực sự không muốn nhìn thấy anh!

Đôi mắt đen láy của anh không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ là lúc cô mở miệng nói chuyện, thìa mì đã được ấn vào trong miệng cô.

Cô suýt chút nữa bị sặc, sau mấy tiếng ho, một ly nước đã đưa tới miệng cô.

Cô đẩy anh ra nhưng. . .

- Uống nước đi rồi ăn thêm chút nữa – Giọng anh vẫn đều đều không chút mất kiên nhẫn, không chút tức giận.

Đã đủ chưa?

- Chức Tâm, anh rất yêu em, trước nay chưa từng yêu ai như thế. Đừng giận hơn anh nữa có được không? – Anh nhìn xuống, tiếp tục gắp mì trong đĩa.

Cô sững sờ.

- Tối nay anh dọn sang phòng em có được không?

Mì trong đĩa khá “nghịch ngợm” anh gắp mấy lần đều trơn tuột.

Mấy hôm nay, tâm trạng anh rất tệ, dù đã giam lỏng cô, nhưng anh vẫn không hề có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy, dù có nắm thật chặt, hạnh phúc giống như một hạt cát nhỏ sẽ luồn qua kẽ tay anh trôi tuột đi mất.

Tâm trạng phẫn nộ, thô lỗ của anh cứ chốc chốc lại bùng lên, nên anh cần ở riêng phòng với cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Anh biết tâm trạng tiêu cực này là do đâu nhưng không thể cứ sống mãi như thế.

Cô cầm lấy đĩa mì từ tay anh, đặt sang một bên – Mì tôi sẽ ăn, bây giờ tôi muốn thay quần áo, anh về phòng mình được không?

Đây có thể coi là câu trả lời không?

Cô không muốn chung phòng với anh.

Vì bị từ chối tâm trạng anh lại trở nên thô lỗ.

Hừ một tiếng, anh đứng lên định bỏ đi.

Tức giận quay người, anh vừa phẩy tay thì một tiếng “xoảng”, có thứ gì từ trên kệ rơi xuống.

Anh cúi đầu nhìn thì là lọ kem dưỡng da của cô.

Lọ thủy tinh vỡ nát, chất lỏng màu trắng bắn tung tóe.

Sợ cô giẫm phải mảnh chai, anh cố nuốt giận, cúi xuống vội vàng nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.

Nhặt xong, anh rút khăn giấy dùng sức chà chất lỏng màu trắng.

- Để tôi – Ánh mắt lạnh lùng, cô cũng ngồi xổm xuống.

Nhìn cánh tay lấm lem của anh là biết không phải mẫu đàn ông biết chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh cúi đầu, lại rút khăn giấy lau sạch chỗ kem dính trên tay. Cảm giác nhớt nhớt, rít rít ở cánh tay khá khó chịu. Anh muốn đi tắm, định quay người thì một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh.

Hôm đó trên xe, anh đèn cô làm. . .xong việc, trên người cô, đùi cô còn vương vãi chất dịch màu trắng sữa, là “kiệt tác” của anh.

Trước đây, khi họ chưa phải tránh thai, mỗi làn hành sự xong, dù cô đã tắm sạch sẽ nhưng vẫn ngửi thấy cái mùi mờ ám đó, có lúc cô nghiêng người, chất dịch còn lưu lại trong cơ thể trào ra.

Nhưng hôm đó, trong căn phòng không hề có mùi đó.

Anh im lặng bình tĩnh nhớ lại, tối đó, lúc anh mất kiểm soát thô bạo chiếm đoạt cô, lối vào rất chặt, không giống như vừa mới quan hệ xong chưa lâu. Còn anh, như muốn trút căm hờn, cắm mạnh vào bộ phận phía dưới của cô, ở đó không hề có bất kỳ mùi đàn ông nào.

Sự việc có thể không như lời cô nói.

- Hôm đó em không hề quan hệ với người đàn ông khác – Anh nói ra điều mình hoài nghi.

Ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh, trước đây có một đồng nghiệp nam khoác vai cô, anh trở mặt ngay, cho nên hôm đó, là do cô cố ý?

- Em cố ý để người khác ‘trồng dâu’ trên người em đúng không? Muốn anh ghen lên đúng không? – Sau khi bình tĩnh lại, có rất nhiều chuyện chỉ cần động não một chút là rõ ràng ngay.

Anh luôn là người đàn ông có năng lực quan sát và năng lực phân tích tinh tế, chỉ vì phần dấu đỏ quá bí ẩn nên anh mới bị mất kiểm soát đến thế.

Cố ý “trồng dâu”? Anh có phải đã quá tự đề cao mình không? Những vết đỏ đó đều là thật! Đêm đó, cô say túy lúy, quả thực suýt chút nữa xảy ra chuyện với người lạ, nếu không phải. . .

Cô không trả lời anh.

- Hứa Ngạn Thâm, hãy để tôi làm nốt tiết mục cuối cùng – Toàn bộ phần phỏng vấn ‘Ảnh’ đều do cô đích thân viết kịch bản, kịch bản cũng đã đưa cho đối phương từ lâu, bây giờ chỉ còn lại mấy tiếng nữa, làm sao có thể thay đổi? Làm sao kịp thay đổi đây?

Trừ phi, tiết mục kỳ này bỏ trống.

- Không được! Em phải nghỉ việc ở nhà chuyên tâm làm vợ anh – Anh cự tuyệt.

Anh chẳng cần quan tâm gì nhiều, anh chỉ muốn trói cô lại, để giữ chặt tất cả những gì tốt đẹp nhất của cô, cắt đứt đôi cánh tự do của cô, cũng không có gì đáng tiếc.

Trái tim bị rơi xuống một hố băng không đáy, chân tay tê dại, lòng bàn tay cô càng siết chặt hơn.

Anh không hề thực sự yêu cô, anh chỉ muốn thỏa mãn ham muốn kiểm soát tất cả mọi thứ mà thôi!

- Tôi muốn thực hiện tiết mục kỳ này! – Cô lạnh lùng gằn từng chữ.

Anh im lặng.

Thái độ của cô vẫn lạnh lùng như thế, lạnh đến nỗi không giống chút nào với người vợ trước đây luôn thích nũng nịu, nhõng nhẽo với anh.

Họ đã từng không có chuyện gì không thể kể cho nhau nghe, nhưng bây giờ cứ mở miệng ra là cãi vã.

- Được thôi, chỉ một tiết mục lần này thôi đấy – Anh nhượng bộ.

* * *

- Micro đã sẵn sàng, âm thanh có rõ không? – Đầu bên kia trái đất cô hỏi đồng nghiệp Tiểu Ngô.

- Chức Tâm, rõ lắm! – Tiểu Ngô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mọi người đã nhận được tin, đây là tiết mục cuối cùng của Chức Tâm.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết, Chức Tâm phải chuyên tâm làm con dâu nhà quyền quý.

Một phụ nữ yêu thích công việc như thế, lại bị ép buộc phải từ bỏ công việc.

Tất cả đồng nghiệp đều tụ tập đông đủ.

- Âm thanh bên ‘Ảnh’ có rõ không? – Cô hỏi.

- Rõ – Bên tai cô vang lên giọng nói trong trẻo đầy sức mê hoặc.

- Ảnh, sẵn sàng rồi chứ? – Cô xác định lại lần nữa.

- Sẵn sàng.

Cô nở nụ cười – Ok, tôi đã cầm sẵn kịch bản trong tay, đếm ngược 10 giây! 10, 9, 8. . .2, 1!

- Chào mừng các bạn thính giả tiếp tục lắng nghe chương trình mỗi tuần một kỳ Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ! Để tôi xem chút nhé. . . – Cô nhanh nhẹn nhấn vào mailbox – Wow! Hộp thư của đài đã sắp tắc nghẽn rồi! Toàn bộ là: Ảnh, chúng em rất yêu anh! Ảnh, chúng em mãi mãi ủng hộ anh! Còn nữa, còn nhiều nữa! Chức Tâm, chị nhất định phải khai thác nhiều bí ẩn của Ảnh lên nhé, nếu không chúng em sẽ tìm chị tính sổ đó! Ha ha. Chức Tâm sợ các bạn rồi, nhất định, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức khai thác những bí mật mà mọi người quan tâm!

Cô rất thành công, không có bất kỳ người nghe nào nghe ra, giọng nói đằng sau micro thật sự rất không vui.

- Thật ra, mọi người muốn khai thác nhất vẫn là mối tình đầu của ‘Ảnh’, bây giờ ‘Ảnh’ đã có người yêu chưa đúng không nào? Không biết ‘Ảnh’ có muốn chia sẻ với mọi người không nhỉ? – Trong thư người hâm mộ gửi đến, tuyệt đại đa số đều hứng thú với vấn đề này.

Micro ở đầu bên kia, im lặng mấy giây.

Cậu có quyền lựa chọn, chương trình nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô kéo micro lại, định chuyển đề tài – Hình như ‘Ảnh’ của chúng ta có chút mắc cỡ thì phải, vậy thì. . .

- Trước đây, lúc tôi còn đi hát ở quán bar. . . – Không ngờ cậu lại lên tiếng – Hôm đó, tôi đang ở dưới sân khấu chuẩn bị nhạc cụ thì bất ngờ có một cô gái miệng cười rạng rõ trèo lên sân khấu, cô ấy nói, cô ấy có một bài hát muốn tặng cho một người.

Khi hạnh phúc, con người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chuyện ngốc nghêch thế này cô cũng từng làm.

Cô còn nhớ hôm kỷ niệm hai năm ngày cưới, cô phấn khích kéo Hứa Ngạn Thâm đến quán bar mà anh ghét nhất.

Giống như hành tinh tươi đẹp, những quả bóng đầy màu sắc

Thế giới này tràn ngập sự dịu dàng ấm áp của tình yêu

Nhưng anh không giống, anh thật sự không giống

Chỉ có anh mới hoàn toàn phù hợp với những giấc mơ của em. . .

Oh-Yêu lầm lại yêu lầm

Anh có biết nhìn thấy đôi mắt ấy, nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim

Thì biết đó chính là anh, chính là nơi cuối cùng em đến

Em cũng từng bước từng bước, giản giản đơn đơn đi theo anh.

Không còn cô đơn lẻ loi nữa, không còn phải đuổi hình bắt bóng nữa

Em muốn bình yên ở bên anh năm này qua năm khác

Mãi cho đến khi biến thành một bài hát cũ, biến thành truyền thuyết

Không yêu ai ngoài anh, trái tim này đã mặc định chỉ có bóng hình anh.

Không yêu ai ngoài anh, hạnh phúc là em yêu anh

Sau đó cảm nhận được anh cũng yêu em.

Lúc đó, cô rất nhiệt tình hát bài hát này tặng anh, giống như một lời tỏ tình nồng nàn nhất, làm món quà tặng anh nhân kỷ niệm hai năm ngày cưới.

Cô hát không đúng nhạc, lại hát toàn giọng gió, Hứa Ngạn Thâm cảm thấy rất mất mặt, anh úp mặt vào tay, giả vờ không quen biết cô.

Thật ra, vai anh rung lên không ngừng, ngực cũng phập phồng, khóe môi không thể nén được tiếng cười khùng khục.

Lúc đó, họ rất hạnh phúc.

Cô còn nhớ, bài hát hôm đó là. . .

- Cô ấy hát bài Không yêu ai ngoài anh, giọng rất vui vẻ, rất vui vẻ khiến tôi ngẩng đầu lên, khong nén được chăm chú nhìn cô ấy. . .

- Giọng cô ấy rất hay, giống như một ngôi sao nào đó – Cậu đang giúp cô kể tiếp câu chuyện của mình.

Trong tai nghe, một giọng cười nhẹ vọng đến – Nhưng cô ấy hát không đúng nhạc, mọi người đều giương mắt há miệng nhìn – Lúc đó, “giọng hát ma quái” ấy làm cậu giật mình đánh rơi nhạc cụ xuống đất.

Cô sững sờ.

Cô là thế, giọng nói thì vô cùng dễ nghe nhưng chỉ cần cất tiếng hát là đám bạn vội vàng ôm đầu bịt tai ngay.

- Sau đó thì sao? Cậu thích cô ấy, hai người cùng tiếng tới với nhau? – Cô bắt đầu bất an. Hy vọng chỉ là sự trùng hợp.

- Không, chỉ có tôi chú ý đến cô ấy, luôn nghe chương trình của cô ấy, thỉnh thoảng còn viết thư cho cô ấy. Sau đó, cô ấy có đến bar cùng bạn vài lần, nhưng chúng tôi không hề quen nhau – Giọng của cậu trầm ấm, dễ chịu – Thật sự thích cô ấy là một lần, trên đường từ quán bar về nhà, tôi vô duyên vô cớ bị ai đó chặn lại, đối phương nói tôi cướp bạn gái anh ta, thật ra, tôi còn không có ấn tượng với cái tên đó.

- Đối phương nói tôi giảo biện, hai bên ai cũng không nghe ai, thế là đánh nhau. Hôm đó, đối phương dẫn theo rất nhiều người, một đám người vây lấy tôi, từ từ, tôi cũng bị rơi vào thế hạ phong.

Mọi người, bao gồm cả cô, đều lắng nghe rất chăm chú, vì quả thật không thể tưởng tượng ra được bộ dạng của “Ảnh” lúc đánh nhau với người ta.

- Sau đó, có một cái đầu nhỏ thò vào hét lớn ‘chú cảnh sát, ở đây này! Chính là chỗ mà đám người đánh nhau đó, mau bắt hết
bọn chúng đi!’ Đám người đó vừa nghe thấy có cảnh sát, hốt hoảng trèo tường bỏ chạy toán loạn – Nói ra, cô chính là ân nhân cứu mạng của cậu.

Cô còn nhớ mình cũng từng trải qua chuyện như thế.

Lúc đó, Phi Phi rất ái mộ một chàng trai đứng hát ở quán bar, mê đến độ như bị chuốc bùa mê thuốc lú, Phi Phi luôn thừa lúc Hứa Ngạn Thâm đi công tác, lôi cô đến quán bar. Hôm đó, có một chàng trai bị người ta đánh, Phi Phi chuẩn bị làm anh hùng cứu “mỹ nhân”, cô nàng lái xe, còn ép một người có gan thỏ đế là cô núp ở một bên hét lớn ‘cảnh sát đến rồi’.

Cô vẫn còn nhớ, cô dìu chàng trai mắt mũi bầm tím lên, cùng Phi Phi đưa cậu ta đến bệnh viện.

Lúc ấy, cô còn quan tâm hỏi đối phương – Em trai, em có bị thương không?

Tiếng “em trai” khiến đối phương cứng đờ không nói nên lời, như thể không muốn thấy mặt cô thêm một lần nào nữa.

Rồi sau đó, bạn trai của Phi Phi bị gãy chân, cô nàng chẳng còn tâm trí đâu mà si tình chàng ca sĩ quán bar nữa, cho nên họ không còn gặp chàng trai đó thêm một lần nào nữa.

Những chuyện này quá trùng hợp, nghe rất quen thuộc, trong ký ức mơ hồ. . . chàng trai hát ở quán bar đó hình như rất giống “Ảnh”.

Khả năng nhận diện người của cô rất kém, kém đến nỗi người bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

- Hôm nay, đề tài mà chúng tôi muốn thảo luận là tình một đêm – Cô bắt đầu thấy hối hận vì mình đã viết xong kịch bản này từ rất lâu trước đó.

- Đi đâu là thích hợp nhất để tìm thấy tình một đêm? Quán bar, diễn đàn, hay các buổi offline. Rất nhiều người nói, tìm tình một đêm thực tế hơn là tìm người yêu, chỉ cần ngoại hình bạn không quá khiến người khác hốt hoảng, chẳng ai toan tính túi bạn có nặng hay không. . .

Cô mỉm cười cầm xấp kịch bản trên tay, nói lưu loát, biểu cảm, lúc này, cửa phòng mở ra, một thân hình cao lớn, rắn rỏi bước vào, không nói tiếng nào, im lặng ngồi xuống một bên.

Bây giờ là mười hai giờ trưa, sao anh lại về nhà?

Cô nhíu mày.

Thì ra, cô bị giám sát đến mức độ này.

Đến cả làm chương trình, anh cũng không yêm tâm?!

Cô lạnh lùng nhìn anh.

Anh tựa người vào đầu giường, cố chấp ngồi lì trong phòng, nhắm mắt, làm như không thấy sự bực bội của cô.

Anh sẽ không ra ngoài! Tuy anh đã nhượng bộ nhưng đây cũng là sự kiên quyết của anh.

Hơn nữa, vừa nãy ở ngoài anh có nghe được một chút, đề tài cô thảo luận hôm nay khiến anh khá khó chịu.

Trong một giây cô lo ra đó, đạo diễn chương trình đã kết nối một cuộc điện thoại.

- Ảnh, em có thể hỏi anh, anh nghĩ thế nào về tình một đêm không? – Thính giả được kết nối phấn khích hỏi, cướp lời của cô.

Cảm giác về sự có mặt của Hứa Ngạn Thâm khiên cô không được thoải mái cho lắm, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhường lời cho “Ảnh”.

Cô rất mệt, thật sự rất mệt, thì ra mỉm cười cũng là một việc khiến người ta mệt mỏi đến thế.

- Đây là tự do của người khác, tôi không phản đối – Thái độ của cậu vẫn bảo thủ.

- Thế còn anh thì sao? Anh thì sao? Đã từng có tình một đêm chưa? – Đối phương không ngừng truy hỏi.

Cậu im lặng.

- Anh không nói, vậy chắc chắn là có rồi? Đúng không? Đúng chứ!

Trán cô nhăn lại, sợ nhất là phải đối phó với loại thính giả dai như đỉa thế này.

- Cô ấy thành niên rồi chứ? Có phải cô ấy chủ động quyến rũ anh không? Loại phụ nữ thích tình một đêm nhất định là rất lẳng lơ, rất không biết xấu hổ, đúng chứ?! – Vị thính giả nọ vẫn đang rất phấn khích với sự hiếu kỳ của mình, lời lẽ dồn dập.

- Bạn vui lòng nói chuyện tôn trọng một chút! – Cậu thò tay, cắt ngang điện thoại.

Trong tai nghe vọng tới tiếng đồng nghiệp xôn xao.

“Ảnh” coi như đã gián tiếp thừa nhận cậu từng có tình một đêm.

Ngày mai các tờ báo giải trí sẽ giật tít về cậu cho xem.

- Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nghe một ca khúc mới của ‘Ảnh’ mang tựa đề Nói dối. . . – Để tránh sự việc phát triển theo chiều hướng không tốt, cô vội vàng chuyển sang âm nhạc.

Tôi từng nói dối, nói là không yêu em

Xin đừng vạch trần lời nói dối của tôi

Tôi rất dễ quên, mùi hương hoa hồng ngoài bậu cửa không phải là hoa tôi tặng

Tôi tin từng câu nói của em

Tin sự chân thành của em, tin hạnh phúc của em

Chúc em là người phụ nữ hạnh phúc

. . . . . . .

Nghe ca từ tự nhiên, không chút gượng gạo của bài hát, cô đờ đẫn.

Tình một đêm. . .

“Cạn ly! Vì tất cả hạng đàn ông dối trá trên thế giới này!”

“Cậu rất giống ‘Ảnh’ của Tổ hợp truyền kỳ!”

“Cậu là nhóm máu RH- chứ?”

“Đến phòng cậu hay về phòng tôi?”

“Đừng đi có được không? Đêm nay, tôi không muốn ở một mình!. . .”

Những mảnh ký ức vụn vặt, bắt đầu bám riết lấy cô.

Đêm đó. . .

Hai người đều đã “thẳng thắn với nhau”. . . Cậu nhẹ nhàng hôn cô, từ cổ đến vai. . .

Đàn ông một khi bị khiêu khích thì rất dễ mất kiểm soát, cô rất hiểu đạo lý này.

Cô cắn môi, nghiêng đầu né tránh.

Cô rất sợ hãi, bắt đầu sợ hãi.

Cô chưa từng làm chuyện điên rồ như thế này, cô không biết mình có hối hận không, cô thậm chí không biết chàng trai có vẻ ngoài giống “Ảnh” này tên là gì.

Lúc đó, phía đầu giường có một cuốn hộ chiếu, dưới ánh đèn nhập nhoạng, cô khựng lại nhìn, tay từng chút từng chút một tiến lại gần.

Ngay lúc nụ hôn của cậu sắp trượt xuống phần nhạy cảm của cô thì cô hét toáng lên.

- Cậu sinh năm 88?! – Trời ạ! Cô lại đi dụ dỗ một đứa con nít!

Cô giống như bị dội một gáo nước lạnh, rượu tỉnh quá nửa.

Đẩy cậu ra, cô vội vàng lóp ngóp bò dậy.

- Không được! Không được! Chúng ta cách nhau những sáu tuổi! – Cô suýt chút nữa nổ tung.

Cô thật muốn có một tia sét đánh chết cô cho rồi!

Cậu cứng đờ người, “dục vọng” của người đàn ông vẫn đang nhe nanh múa vuốt.

Vừa rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, họ đã quan hệ tình dục với nhau.

Cô lấy chăn quấn quanh người, run lên bần bật – Tôi không làm nữa! Tôi không làm nữa! – Cô không muốn làm hại đến mầm non của đất nước.

Cô còn nói là muốn sinh con! Trời ạ, cô nói điên nói khùng gì thế này?!

- Tôi không thể! – Cô hét lên.

Cứu tôi với!

Cô rất sợ cậu sẽ vồ tới, suy cho cùng, tên đã lắp vào cung, rất khó để mà không “bắn” ra!

Nhưng, dù thân xác rất đau khổ, cậu cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ bước xuống giường – Tôi đi tắm.

Thế thôi ư?

Có nghĩa là, tất cả đã kết thúc.

Cô an toàn rồi.

- Này. . . xin lỗi. . . – Cô ấp úng, khẽ giọng nói xin lỗi sau lưng cậu.

Thật là quá xấu hổ, người đòi làm cho bằng được là mình, người nói không làm nữa cũng là cô.

Cậu chắc đã nghe thấy – Không sao, tôi mới là người phải nói xin lỗi – Co thể trẻ trung, đối diện với người mình thích rất khó kiềm chế.

Ngay từ đầu, cậu không nên gật đầu.

Đến lúc cậu vào phòng tắm, cô mới nghĩ mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Thật ra, cô và chàng trai tối hôm đó đều rất rõ nguyên nhân thật sự vì sao cuối cùng họ không tiếp tục nữa.

Nguyên nhân lớn nhất là vì trái tim cô không thể buông xuôi, tuổi tác chỉ là cái cớ.

. . .

Cô cố gắng nhớ lại tên trên hộ chiếu, nhưng thất bại.

Kỳ. . . Cô chỉ nhớ ở cột đầu tiên, họ là Kỳ.

Cô lại nhớ lại, hình như, hình như ở cột thứ hai, tên. . . chữ đầu tiên là Cảnh.

Cảnh!!!

Trời ạ! Cô kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.

- Chị ở Mỹ khỏe chứ? – Tiếng nhạc vẫn chưa dừng, trên QQ, một nick vừa mới thêm vào đang bật sáng.

- Vẫn. . .khỏe. . .

Cô lấy hết can đảm – Là tôi sao? Cô gái kêu cảnh sát đến, còn ở phòng 1711. . . – Dù rất khó mở lời nhưng tính cô thích rõ ràng.

Im lặng vài giây, cậu chỉ trà lời bằng một chữ - Ừ.

Uỳnh uỳnh uỳnh, đầu óc cô quay cuồng.

- Tôi. . . – Cô không còn lời nào để nói, cô suýt chút nữa là lên giường với bạn mình, lại là người bạn nhỏ hơn mình những sáu tuổi.

- Hôm đó thật ngại quá, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa – Cậu giải vây giúp cô.

Cô rất cảm kích.

- Chị muốn về nước không? – Đột nhiên, cậu đánh một dòng chữ.

Cô dĩ nhiên muốn về, trải qua quá nhiều chuyện như thế này, cô rất muốn, rất muốn về nước.

Cô muốn gặp mẹ, cô muốn gặp Phi Phi, cô muốn gặp tất cả bạn bè.

- Tôi làm mất hộ chiếu rồi. . .

Hộ chiếu của cô đã bị Hứa Ngạn Thâm tịch thu rồi.

Anh muốn cô ở lại, dù từ giờ về sau cô biến thành một Thẩm Chức Tâm tê dại, mụ mị.

- Tôi vẫn đang ở Mỹ - Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ gõ ba chữ - Tôi giúp chị.

Giúp bằng cách nào?

- Tôi sẽ giúp chị báo mất, sau đó chúng ta sẽ đến đại sứ quán làm lại hộ chiếu mới - Ở Mỹ, muốn làm lại hộ chiếu thì phải đến cảnh sát báo án.

Đúng rồi! Sao cô không nghĩ ra nhỉ?

- Em đang nói chuyện với ai thế? – Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, nghe thấy tiêng gõ bàn phím, Hứa Ngạn Thâm mở mắt, cảm thấy có gì đó bất thường.

Cô bình tĩnh đóng cửa sổ chat lại. Cố nặn ra nụ cười – Các bạn thính giả nghe đài, thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến lúc chương trình nói lời chào tạm biệt rồi, giờ này tuần sau mong các bạn tiếp tục đón nghe Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ!

Hứa Ngạn Thâm bước lại gần cô.

- Chức Tâm, chị mau về nước đi! Chúng ta tụ tập một bữa – Các đồng nghiệp ríu ra ríu rít – Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc cho chị.

- Chức Tâm, chúng tôi nhớ chị lắm. . .

- Chức Tâm, chị không nên nghỉ việc, ở nhà làm vợ không chán lắm! Mọi người không nỡ rời xa chị!

Mỗi người một câu, cộng sự của nhau bao năm, tin cô nghỉ việc quá bất ngờ, mọi người đều tiếc cho cô, mong khuyên cô đổi ý.

Sống mũi cô cay cay, định nói gì đó thì “phụt” một tiếng, màn hình tắt ngóm.

Hứa Ngạn Thâm mặt lạnh tanh thu dọn ổ cắm điện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện