Chiều hôm đó, cô bắt đầu phát sốt, sốt mấy ngày liền.
“Còn sốt nữa, chắc đầu cậu bị thiêu luôn!” Thứ Bảy, Phi Phi ngồi bên giường cô lải nhải.
“Ngày nào tớ cũng chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng.” Cô đặt tay lên trán.
Mấy hôm nay, đầu cô đau như muốn vỡ ra.
“Bị cảm là đáng đời, ai bảo cậu chỉ lo cho anh ta!” Phi Phi hung hãn, “Nếu
là tớ, tớ sẽ chẳng thèm dìu anh ta lên nhà, chứ đừng nói là cho anh ta
ngủ ở giường tớ, càng không có chuyện ngu ngốc ngủ ngoài phòng khách
trong thời tiết này.”
Cô mấp máy môi một lát, không hề cảm thấy tức giận, cũng không đi đổ thêm dầu vào lửa.
“Nói nhỏ thôi, đừng để Cảnh nghe thấy.” Bị bạn thân mắng vài câu cũng không
sao, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô nàng không thể nói oang oang.
Trong nhà có hai phòng, dù gì ở bệnh viện cô và Hứa Ngạn Thâm cùng nằm chung
một giường, tối đó, Cảnh về phòng sớm, hôm sau mới biết cô ngủ ngoài
phòng khách, cô biết tuy đã kiên quyết trả tiền thuê phòng nhưng thấy
cảnh đó cậu cũng không dễ chịu gì.
Phi Phi cuối cùng cũng hạ thấp giọng, “Tiếp theo cậu sẽ làm gì? Hứa Ngạn Thâm hình như hiểu lầm mối quan hệ giữa Cảnh và cậu.”
Tối đó khi về nhà, những lời anh nhờ Cảnh chuyển khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Dù có giày vò cô ấy đến chết, tôi cũng sẽ không dễ dàng tác thành cho các người đâu.
Câu nói này, nghe thế nào cũng đầy căm hận.
Cô ngồi tựa giường, ánh mắt mông lung.
Vậy là họ cuối cùng phải đưa nhau ra tòa lần nữa sao?
“Theo tớ thấy, cậu với Cảnh diễn một vở kịch trước mặt anh ta đi! Dù gì mục
đích của cậu chỉ là ly hôn thôi mà, anh ta sai hay cậu sai thì có khác
gì nhau?” Phi Phi xúi dại.
Cô không ừ hử.
Cô không muốn làm người khác khó chịu, cũng không muốn dùng ai làm đạo cụ sống.
“Nếu không, cậu giả vờ làm lành với anh ta, lấy mẫu xét nghiệm ADN từ anh
ta, như vậy ở tòa án, anh ta chắc chắn sẽ chẳng chối được nữa!” Phi Phi
lại đề xuất.
Cô nhìn Phi Phi trân trân.
“Xì, cậu đúng là quá thật thà!” Phi Phi phát vào đầu cô một cái.
Bị tác động, đầu cô càng nhức nhối.
“Giống như hồi trung học, con nhỏ XXX ở lớp kế bên ghen tị với cậu, muốn hành
hạ cậu, bèn...” Phi Phi bực bộc nhắc lại chuyện cũ, sau đó kết luận,
“Cậu ấy à, lúc nào cũng hy vọng giải quyết trong hòa bình! Còn tớ ấy à,
người khác giẫm lên tớ, tớ nhất định sẽ giẫm chết hắn! Cậu chỉ giả vờ
nghe theo Hứa Ngạn Thâm thôi mà, chỉ cần lấy được mẫu nước bọt của Lãng
Lãng...”
Ký ức của cô rất mơ hồ, chẳng có ấn tượng gì với những cái tên hồi trung học mà Phi Phi nhắc đến.
Cô ôm đầu, đau đầu quá.
“Phi Phi, Lãng Lãng là ai?” Cô nhớ nhưng lại không nhớ ra nổi.
Phi Phi thái độ vô cùng khoa trương, quay mặt sang, mắt nheo lại, hỏi bằng
giọng rất nguy hiểm, “Cậu đang đùa với tớ đấy à? Muốn đánh trống lảng
hả?”
“Không phải.” Cô lắc đầu, “Mỗi khi bị sốt là hình như trí
nhớ của tớ lại càng lúc càng mơ hồ, tớ chỉ nhớ mình nhất định phải ly
hôn với Hứa Ngạn Thâm, nhưng, lý do chính để ly hôn thì tớ hình như lúc
nhớ lúc không. Những chuyện khác cũng vậy, vừa xảy ra thì tớ nhớ, nhưng
trước đó nữa thì tớ lại rất mơ hồ, rất lộn xộn.”
Thật kỳ lạ.
Phi Phi hoảng hồn, “Cậu... cậu... cậu sốt đến hư đầu óc rồi thật à? Hay là uống nhầm thuốc rồi?”
“Tớ đâu có uống gì khác ngoài thuốc cảm và thuốc hạ sốt đâu!” Cô nghĩ kỹ
lại, “À, mỗi tối tớ đều uống một viên thuốc chống trầm cảm do bác sĩ Lữ
kê đơn.” Thuốc chống trầm cảm, năm ngoái cô đã từng uống, không có vấn
đề gì.
“Thuốc chống trầm cảm? Chức Tâm, tớ nghe nói tác dụng phụ
của loại thuốc này rất nhiều!” Phi Phi kêu lên thất thanh, “Hay là cậu
uống quá liều?”
“Không, tớ uống một lượng rất ít.” Cô cười bất
lực, “Tuy có thể có một số tác dụng phụ, nhưng không có nó, tớ chắc đã
phát điên rồi.”
“Một thời gian nữa, tớ sẽ dần dần dừng uống, đừng lo lắng.” Cô an ủi Phi Phi.
Loại thuốc này, ít nhiều cũng tổn hại đến sức khỏe, cô không muốn dùng lâu
dài, vì suy cho cùng, điều trị tâm lý và ý chí mới là liều thuốc tốt
nhất cho chứng bệnh trầm cảm.
“Sao tớ không lo cho được? Nhanh
nhanh nhanh, tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra!” Dạo gần đây xảy ra quá
nhiều chuyện, Phi Phi sợ Chức Tâm lỡ đâu không chịu đựng nổi những đả
kích về mặt tinh thần nữa...
Bị Phi Phi lôi đến bệnh viện, làm một loạt các xét nghiệm, mấy ngày sau cô đi lấy kết quả.
Bác sĩ khoa thần kinh vô cùng thận trọng mời cô vào văn phòng.
“Cô Thẩm, cô có thể cho tôi xem cô đang uống loại thuốc gì không?”
Bác sĩ bảo cô lấy hết các loại thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống trầm
cảm, ngay đến vitamin cô dùng hằng ngày cũng phải lấy ra.
Các
loại thuốc khác sau khi xem đều không có vấn đề gì, bác sĩ lấy một viên
trong gói thuốc chống trầm cảm của phòng khám Lữ Quốc Hoa, nhìn tới nhìn lui, nét mắt đăm chiêu.
Mười phút sau, bác sĩ nhận kết quả xét nghiệm thuốc.
“Xin lỗi vì để cô đợi lâu.” Thái độ của bác sĩ rất nghiêm túc, “Thật ra tôi
cũng đã từng tiếp xúc với một vài bệnh nhân được giáo sư Lữ Quốc Hoa kê
đơn, nhưng, tôi không hiểu vì sao giáo sư Lữ lại kê loại thuốc này cho
cô Thẩm.”
Nghe ra giọng bác sĩ có gì không ổn, cô có chút căng thẳng.
“Theo tôi quan sát, và đã làm các xét nghiệm tâm lý cho cô Thẩm trước đó, cô
Thẩm quả thật bị mắc chứng trầm cảm nhẹ, nếu uống thuốc với liều lượng
ít sẽ giúp cho quá trình phục hồi tâm lý. Nhưng, kê loại thuốc nặng này
thì chỉ phản tác dụng...” Bác sĩ dừng một lát, sau đó rút ra kết luận,
“Cho nên, tôi chỉ có thể nói, giáo sư Lữ đã cho nhầm thuốc rồi. Nhưng,
là một bác sĩ, tôi cảm thấy khả năng này rất nhỏ, gần như không tồn
tại.Cho nên cảm thấy có một khả năng khác, chính là trong quá trình kê
đơn, người nhà cô đã phóng đại bệnh tình của cô lên, thậm chí miêu tả
giống như cô đã bị tâm thần, dẫn đến bác sĩ Lữ chẩn đoán sai, kê nhầm
thuốc.”
Cô rùng mình.
Sao có thể kê nhầm thuốc được? Bác sĩ Lữ rất có vị thế trong ngành này, không thể phạm một sai lầm ngớ ngẩn như thế.
Khả năng khác... như bác sĩ mô tả, cô bị tâm thần...
“Cô Thẩm, thuốc mà cô mang đến, trong mắt người bình thường rất giống với
loại thuốc nhập SRS, nhưng loại thuốc này nặng gấp mười lần loại thuốc
SRS cô nên uống.”
Gấp mười lần...
Cổ họng cô như bị siết chặt, không thốt được nên lời.
“Vì là thuốc nặng nên lúc uống quả thực rất có hiệu quả, cô Thẩm có cảm
thấy tinh thần mình bắt đầu lạc quan trở lại không, nhưng uống trong một thời gian sẽ khiến cô trở nên lãnh cảm, vì trí nhớ của cô bắt đầu sút
giảm, thậm chí phản ứng cảm xúc cũng chậm hơn người bình thường mấy lần, nếu cô uống tiếp, đầu óc sẽ trở nên mơ hồ, bắt đầu tổn hại trí nhớ,
sống trong thế giới hư cấu của mình, không thoát ra được.”
Đó không phải là ngây ngây dại dại rồi sao...
Một cảm giác buốt giá đến tận xương từ gót chân truyền tới tim.
“Cô Thẩm, may mà phát hiện sớm, tôi sẽ lập tức kê đơn thuốc khác cho cô!
Lúc đổi thuốc, cô phải đặc biệt chú ý đến cảm xúc của mình, nếu có cảm
giác chán ghét trần thế thì phải lập tức đến bệnh viện ngay...”
Thuốc...
Cô không còn dám uống thuốc nữa.
Bác sĩ viết đơn thuốc xong, ngước mắt lên, hối hả gọi cô, “Cô Thẩm, cô đi đâu đấy? Cô còn chưa lấy thuốc mà!...”
Nhưng cô làm như không nghe thấy, thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám.
“Sớm muộn có một ngày, anh sẽ làm cho em quên hết tất cả ký ức quá khứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”
“Vì sao, anh không thể giống như em nói đến là đến nói đi là đi?...”
“Thẩm Chức Tâm, anh chỉ mong em chết đi cho rồi! Em chết rồi, anh sẽ không còn nhớ em nữa...”
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Cô bịt hai tai lại, cô không muốn nghi ngờ ẩn ý trong lời nói của anh, không muốn kết tội anh.
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Anh chỉ là hơi bá đạo một chút, anh chỉ là hơi áp đặt một chút, nhưng anh bao giờ là một kẻ bệnh hoạn như vậy.
Cho dù thường ngày cô luôn tỏ ra mình kiên cường, nhưng cô rất sợ hãi.
Thế giới này hình như đang xoay mòng mòng trước mặt cô, ra vẻ hung hãn trước mặt cô, cô rất sợ, rất sợ...
“Chức Tâm, cậu sao thế? Bác sĩ nói thế nào?” Phi Phi vốn hẹn sẽ cùng cô đến bệnh viện nhưng vì có việc nên giờ mới đến.
Cô vịn tường, thở ra khó nhọc, một lúc lâu, cô mới chớp đôi mắt ngấn nước, “Phi Phi, cậu để tớ một mình có được không?”
Phi Phi sửng sốt.
Cô chưa bao giờ thấy Chức Tâm như vậy, hình như Chức Tâm đang đi đến một thế giới khác, một thế giới không cần bất kỳ ai.
“Để tớ một mình một lát, tớ sẽ ổn thôi.” Cô thất thần lảo đảo cất bước.
Phi Phi đành nhìn theo bóng dáng cô.
......
Một mình, hoảng loạn, rã rời, cô lững thững đi rất lâu rất lâu.
Màu sắc của thế giới hình như đều rất mơ hồ.
Ánh mặt trời phản chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của cô, ký ức không ngừng hỗn loạn.
Cô nhớ lúc yêu nhau, cô và anh cùng nằm trên một chiếc giường, cô luôn
thích nghiêng người níu lấy anh như một chú gấu koala, tin tưởng và đầy
nũng nịu.
Khi chưa nhận giấy đăng ký kết hôn, anh đã mua căn nhà đầu tiên đứng tên cô.
Lòng đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc, cô muốn hù dọa anh, “Anh không sợ em bán nhà lấy tiền rồi chạy mất không kết hôn với anh nữa sao?”
“Được thôi, nếu như em không muốn kết hôn.” Anh tỏ thái độ hờ hững.
Cô không chịu thua, “Hoặc là, anh không sợ sẽ lấy phải một người vợ hoang
phí, sau khi kết hôn, anh kiếm được một đồng, em tiêu hai đồng sao?”
Anh trầm ngâm một lát, nói, “Thế thì... tiêu hết rồi chúng ta sẽ cùng trở thành vợ chồng nghèo vậy.”
Mắt cô cay cay.
Là bắt đầu từ lúc nào, trái tim cô hình như đã trở nên khô héo, không thể sống dậy được nữa.
Cô lấy di động trong giỏ xách ra, suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới nhớ ra số của anh.
Mới reng vài tiếng, đầu bên kia đã bắt máy, nhưng đối phương im lặng.
Cô phá vỡ sự im lặng đó, miễn cưỡng hỏi bằng giọng vô cùng bình thản, “Hứa Ngạn Thâm, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện một lát không?”
“Chúng ta có chuyện gì để nói chứ? Nói chuyện ly hôn? Không cần đâu!” Từ sau
khi tỉnh rượu, thái độ của anh vô cùng lạnh lùng, từ chối thẳng thừng.
“Anh... thật sự ghét tôi đến thế sao?”
Tối đó, cô cảm nhận rất rõ, anh hận cô.
“Anh không ghét em, nhưng, em quả thật làm anh rất đau khổ.”
Anh không ghét cô, ngược lại, anh khao khát cô, khao khát được ôm cô, hôn
cô, khao khát ấy khiến anh đau khổ, khiến anh ức chế đến nỗi tưởng chừng như không thể thở được.
“Thì ra là vì, tôi đã làm đau anh...” Cô thất thần.
Ở bệnh viện, lúc anh lừa cô uống thuốc, thái độ mất tự nhiên, chột dạ, là vì cô làm anh đau ư?
Cô muốn lớn tiếng hỏi anh, vì sao lại đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại
bỗng dưng bật cười, nụ cười vô cùng buồn bã, rồi cô khẽ giọng nói, “Có
phải tôi ngây ngây dại dại rồi anh sẽ rất vui đúng không?
Anh không hiểu vì sao cô hỏi vậy, nhưng, “Nếu em trở nên ngây dại, chỉ cần thuộc về anh, anh thật sự sẽ rất vui!”
Cô sững sờ, cổ họng nghẹn lại.
“Thẩm Chức Tâm, anh lặp lại lần nữa, anh không có gì để nói với em hết, anh sẽ không ly hôn!” Nói xong, anh tức giận cúp máy.
Nhưng, anh không ngờ, đó là cuộc điện thoại cuối cùng giữa anh và cô.
Cô ngưng thuốc đã mấy ngày, cô cảm thấy trí nhớ mình hình như có linh hồn, từ lơ lửng, nhẹ tênh, bất định ban đầu, bây giờ lại giống như mọc ra vô số những sợi dây leo màu xanh quấn chặt lại, không cho nó bỏ đi.
Trí nhớ đã phục hồi nhưng đối với cô, cả thế giới này lại bắt đầu một màu xám xịt.
Lý trí mách bảo cô, uống đúng thuốc một lượng thích hợp sẽ giúp cô, nhưng cô không muốn, cũng rất sợ hãi.
Cho dù một ngày nào đó phải rời khỏi đây, cô cũng không muốn mình biến thành một kẻ ngây ngây dại dại.
Cô cố gắng kiềm chế, không để cho những cảm xúc tiêu cực tiếp tục chiếm giữ trái tim mình nữa.
Cô vẫn duy trì tâm thái bình thản, không để rơi vào trạng thái đau buồn,
nghĩ mà thương thân mình nữa, tâm trạng đó không thích hợp với cuộc sống mới mà cô muốn có, bây giờ thứ duy nhất phải làm là tin rằng bản thân
mình có thể làm được, thật sự làm được, hơn nữa nhất định phải làm thật
tốt!
Không muốn nghĩ đến ba chữ Hứa Ngạn Thâm nữa, chỉ cần nghĩ đến, tâm trạng của cô lại rơi vào ngõ cụt.
Cô bước ra khỏi phòng, bất ngờ thấy Cảnh đang thu dọn hành lý.
“Cậu đi đâu thế?” Giống như là đi xa.
“Tôi cũng đang nghĩ chừng nào chị mới chịu ra khỏi phòng.” Cảnh có vẻ không yên tâm, “Mấy hôm nay chị rất lạ.”
“Có gì lạ chứ? Chỉ là vừa khỏi bệnh, bị hạ đường huyết một chút thôi.” Cô
giả vờ làm ra vẻ thoải mái, không muốn người khác lo lắng cho mình.
Nói giống hệt như nói với Phi Phi.
Cô bị hạ đường huyết.
Chỉ là lần này, là tinh thần cô bị hạ đường huyết mà thôi.
Cô chỉ là người phụ nữ bình thường, có một trái tim vừa yếu đuối lại vừa kiên cường.
“Thật không?” Cảnh muốn tìm ra sự thật từ ánh mắt cô.
Nhưng, ánh mắt đang cười của cô rất điềm tĩnh.
“Chăm sóc tốt bản thân nhé.” Cảnh đành bỏ cuộc.
“Còn cậu thì sao?” Cô nhìn thấy cậu hình như muốn dọn đi.
“Mấy hôm nay chị không xem báo sao? Để phá vỡ những tin đồn không đúng sự
thật, công ty đã tổ chức ba mươi tám buổi lưu diễn trong phạm vi toàn
châu Á cho Tổ hợp truyền kỳ.”
Ba mươi tám buổi lưu diễn, cứ cho mỗi thành phố chỉ dừng chân hai tuần, thì ít nhất trong vòng một năm cậu sẽ không gặp được cô.
“Sao lại đột ngột như vậy? Vì sao không báo cho tôi biết trước?” Cô kinh ngạc.
Theo lý mà nói, chuyến lưu diễn quy mô lớn thế này chắc phải được quảng bá
từ lâu rồi mới phải, bây giờ lại đường đột như thế, chẳng thể đảm bảo
được lượng vé bán ra.
Lời vừa nói ra, cô lập tức nhận ra, tất cả những chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện “đột ngột”.
Cô im lặng.
“Buổi lưu diễn đầu tiên là ở Hồng Kông, ở đó có công ty con, họ sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Mấy buổi biểu diễn đầu sẽ diễn ra ở những nơi có công ty con,
dựa vào quan hệ nội bộ, thành tích chắc chắn sẽ không quá khó coi.
“Xin... lỗi.” Khó khăn lắm, cô mới thốt ra được chữ này.
Không cần nói nhiều, cậu cũng biết vì sao cô lại nói xin lỗi.
“Không phải xin lỗi đâu, anh ta cũng chẳng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng.” Cảnh cười nhẹ, không muốn khiến cô quá hổ thẹn.
Hứa Ngạn Thâm chẳng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng, chỉ là điều người mà
anh cho là tình địch đi xa, không để họ tiếp tục “sống cùng một nhà” với nhau nữa.
Cách giải quyết “hiền lành” này là vì Hứa Ngạn Thâm
thật sự muốn thay đổi tác phong sao? Còn nữa, vì biết cậu có nhóm máu
RH- nên nương tay chăng?
Suy cho cùng, nói thế nào, cậu cũng xem
như được “lợi”. Trong mắt người ngoài, lần này công ty chịu đầu tư một
số vốn lớn tổ chức chuyến lưu diễn vòng quanh châu Á là để lấy lại tên
tuổi cho cậu, là cách tốt nhất để phá vỡ mọi lời đồn thổi.
Kết
quả này không xa rời ước mơ của cậu, cậu phải đi hiện
thực hóa nó, bởi
vì, hoặc là hoàn toàn rút ra khỏi giới giải trí, hoặc là sẽ nổi tiếng
như cồn, tất cả đều phụ thuộc một năm này.
“Một hai năm này chị nhớ chăm sóc tốt bản thân đấy.” Cảnh hít một hơi thật sâu, dứt bỏ mọi quyến luyến.
Bởi vì dù có ở lại, cậu cũng chỉ có thể là một người bạn hoặc một người em trai mà thôi.
“Ừm.” Cô gật đầu, “Tôi sẽ ổn mà.”
Dù có cô đơn thế nào, cô cũng không muốn lên tiếng níu kéo.
Cho dù cô có cảm giác, cậu đang chờ đợi một câu nói của cô.
Có lẽ, chỉ là một câu nói thôi, mối quan hệ của hai người sẽ khác, cuộc đời cậu cũng sẽ khác.
“Thượng lộ bình an.” Nhưng cô chỉ nói duy nhất bốn chữ này.
Trong mắt cậu, cô đọc được nỗi thất vọng được che giấu rất kỹ.
“Giữ liên lạc nhé.” Môi cậu vẫn giữ nụ cười.
“Chắc chắn rồi.” Cô nhẹ nhàng hứa.
Cậu nhìn sâu vào mắt cô, xác định cô không hề trả lời cho có.
Đồ đạc trong phòng, cậu đã sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ, chỉ là trên bàn, có để một bức thư.
Bức thư này không thuộc về cậu, là cậu nhặt được trên máy bay.
Cậu nghĩ, bên trong chắc viết một số chuyện, người trong thư có lẽ muốn
khuyên nhủ gì đó. Cô lúc đó, không có tâm trạng để đọc, cậu giữ nó giúp
cô. Chỉ là không biết, hôm nay bức thư này, còn có thể giúp được gì cho
cô hay không.
“Bảo trọng.” Nói xong hai chữ cuối cùng, cậu vẫy tay từ biệt.
Cuộc sống của cô, lại mất đi một “người thân”, căn phòng này, cho dù là ban ngày, hình như cũng trống vắng đến lạ.
Lại một tuần nữa trôi qua, cuối tuần cô đi thăm bọn trẻ trong cô nhi viện.
Từ sau bài báo đó, cô nhi viện lại trở lại những ngày bình yên.
Lúc cô bước vào cổng cô nhi viện, phát hiện một công nhân thân hình thô
kệch, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đang khiêng bình gas vào trong.
Cô nhi viện có rất nhiều những chiếc miệng nhỏ há ra chờ ăn, dĩ nhiên phải tiêu tốn rất nhiều gas, chỉ là một lúc mua tới tám bình khiến cô rất
kinh ngạc.
Cô nhi viện nằm ở vùng ven hẻo lánh, một chiếc xe bánh mì không có biển số, nằm khuất trong đám cây cỏ không có ai để ý.
“Cô Vương, không xong rồi, bỗng dưng có một cô gái xuất hiện ở cô nhi
viện.” Một thủ hạ thân người thấp bé quan sát tình hình, quay đầu lại
nói với cô gái phía sau xe.
Cô gái có khuôn mặt kiều diễm ngồi bên trong xe nghe nói thế, nhíu đôi mày xinh đẹp, giơ tay cầm ống nhòm mà thủ hạ đưa.
Cô nhìn một hồi, thì thấy một khuôn mặt thanh tú.
“Thẩm-Chức-Tâm!” Lập tức nghiến răng ken két,
Đúng là oan gia ngõ hẹp, nỗi nhục tám năm trước ở căn tin trường, cô đến bây giờ vẫn nhớ như in ngọn lửa giận phừng phừng trên mặt mình lúc đó.
Đều là do Hứa Ngạn Thâm không hiểu chút gì gọi là giữ thể diện cho con gái!
“Cô Vương, kế hoạch của chúng ta phải làm thế nào đây ạ?” Thủ hạ hỏi ý.
Hủy bỏ ư?
Cô buông ống nhòm xuống, đôi môi đỏ gợi cảm, nét mặt lạnh lùng thốt ra mấy chữ, “Còn thế nào nữa? Chiếu theo kế hoạch mà làm!”
Ngay đến cha cô cũng nói rõ chuyện này nể mặt Hứa Ngạn Thâm tha cho Thẩm
Chức Tâm, nhưng cô không phục! Nói thế nào, cũng tiện thể đe dọa luôn
Thẩm Chức Tâm!
“Biết rồi ạ!” Thủ hạ nhận lệnh.
Năm phút sau, vừa đúng tám giờ sáng, bọn trẻ trong cô nhi viện đều ra sân tập thể dục.
Một gã đàn ông thấp bé, nhanh nhẹn, thừa lúc không ai để ý, thành thục trèo tường vào cô nhi viện.
......
Cô đang ở sân nhìn các cô giáo trẻ tuổi đang hướng dẫn bọn trẻ tập thể
dục, hai ba chục em ngoan ngoãn xếp thành một hàng, vận đồng phục, theo
nhịp phách của bài hát tập thể dục buổi sáng, giơ tay trái, đá chân
phải.
Viện trưởng đứng phía sau duy trì trật tự, nhìn thấy cô, mỉm cười tiến lại.
“Bọn trẻ đã có đồng phục mới rồi ạ?” Cô hỏi viện trưởng.
Kinh phí của cô nhi viện rất eo hẹp, bọn trẻ rất ít khi được thêm đồng phục mới.
“Đúng vậy, có một công ty trang phục trẻ em sau khi đọc bài báo của cô đã
tặng bọn trẻ mỗi cháu hai bộ, cổ vũ tinh thần các cháu.” Nét mặt viện
trưởng rất vui vẻ.
Mặt mũi bọn trẻ đều hồng hào, tươi tỉnh, thì ra là do có đồng phục mới.
Cô cũng nở nụ cười.
“Đúng rồi, các hộ dân chưa dời đi gần đây có tặng mấy con gà, trưa cô ở lại ăn cùng bọn trẻ nhé!” Viện trưởng mời cô.
“Được ạ.” Cô gật đầu, tiếp tục cười, thoải mái nói đùa, “Chẳng trách viện
trưởng hôm nay mua một lúc đến tám bình ga, thì ra là chuẩn bị đại
tiệc.”
“Tám bình?” Viện trưởng nghi hoặc, “Tôi chỉ bảo người ta đem đến hai bình thôi mà.” Một bình là đổi, một bình là mua thêm.
Là tám bình mà! Cô đâu có nhìn nhầm.
“Cái tiệm này buôn bán không thành thật! Vừa bảo với họ tiền ga cuối tháng
kết toán, họ lại mang đến một lượt số lượng gas cô nhi viện dùng trong
một tháng!” Viện trưởng rầu rĩ vì bị lừa.
Vì lời của viện trưởng, cô không suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt cô lại hướng về đội ngũ đáng yêu
đó, nhưng đếm đi đếm lại, phát hiện trong đội ngũ chỉ thiếu mỗi Phi
Phàm.
“Phi Phàm bị cảm rồi, tối qua lại nửa đêm tỉnh dậy thẫn thờ nhìn ánh trăng.” Viện trưởng cảm thán.
Lại nhớ mẹ à?
Cô đau lòng, “Để tôi đi thăm thằng bé.”
“Cô biết đường đến ký túc xá chứ?” Viện trưởng hỏi cô.
“Tôi biết, bên cạnh nhà ăn.” Cô đã tới một lần.
Cô tỏ ý không muốn làm phiền viện trưởng.
Viện trưởng yên tâm gật đầu, ánh mắt tiếp tục theo sát bọn trẻ.
Cô đi qua một căn lầu nhỏ mà mình đã đi qua một lần, bước vào gian phòng lớn, dịu dàng gọi tên thằng bé, “Phi Phàm...”
Qua từng chiếc giường nhỏ, đến một tấm phản dài, một bóng người bé nhỏ, rất lặng lẽ, rất lặng lẽ nghe thấy tiếng gọi mình ngồi dậy.
Cô bước tới, vuốt gương mặt hơi đỏ vì sốt, “Lại sốt rồi à?”
Cô sờ trán nó, Phi Phàm có chút không tự nhiên, có chút khó nhọc, lại có chút ngại ngùng gọi cô, “Mẹ… mẹ…”
“Muốn gọi dì thì cứ gọi dì, đừng miễn cưỡng.” Cô cười xoa đầu nói, “Dì khỏi bệnh rồi, không cần Phi Phàm dỗ dành nữa rồi.”
Có những chuyện không thể ép buộc.
Phi Phàm không nói gì.
Cô đo thân nhiệt cho nó, “37,8 độ.” Có hơi sốt, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏi.
“Mẹ… dì…” Phi Phàm lưỡng lự giữa hai tiếng mẹ và dì không biết gọi thế nào,
đành lựa chọn hỏi thẳng vấn đề mà nó quan tâm, “Đã khỏi bệnh thật rồi
chứ?”
“Ừm.” Cô đáp, đưa một viên thuốc cảm cho Phi Phàm, Phi Phàm ngoan ngoãn nuốt nó.
Nhưng, uống thuốc xong, Phi Phàm lại giơ bàn tay bé xíu của mình không yên tâm rờ trán cô.
Không nóng, nhưng sắc mặt của mẹ trông khá nhợt nhạt.
“Dì bị sốt à?” Phi Phàm không chắc chắn hỏi.
Cô cười, lắc đầu, “Dì không sốt, nhưng trong người thấy mệt một chút.” Mấy hôm nay, tâm trạng cô chỉ một màu xám xịt, rất sa sút.
“Uống thuốc chưa?” Nét mặt Phi Phàm không che giấu được nỗi lo lắng.
Chưa uống.
Cô sợ uống thuốc, cô đến ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng.
Nhướng môi, cô đang không biết nói gì.
“Bùm” dưới lầu có một tiếng nổ cực lớn.
Cô kinh ngạc, sao giống tiếng nổ trên ti vi vậy chứ?
Lại một tiếng “bùm” nữa, lửa bốc ngùn ngụt, khói đen bao trùm.
Đúng là bị nổ rồi.
Không có nhiều thời gian để sợ hãi, cô vội vàng bế Phi Phàm đang kinh động đờ cả người ra, chạy xuống lầu.
Lửa, lửa, lửa!
Một cuộn khói đen đặc vồ tới, đứa trẻ sáu tuổi ôm chặt lấy cô, cô bị cuộn
khói đen làm cho choáng váng, cả tầng lầu bằng gỗ bị ngọn lửa bao trùm.
Cô dùng chăn bịt mũi Phi Phàm, không để nó hít phải khói đen.
“Dì…” Đứa trẻ mới sáu tuổi tỏ ra vô cùng sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo cô, gọi cô là dì theo bản năng.
Nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn, kinh hoàng, sợ hãi và cô độc hệt như mình, hai chân cô như được tiếp thêm sức mạnh, “Đừng sợ, dì ở đây!”
Ngọn lửa như một đàn rắn hung hãn, dữ dằn lao về phía họ.
Hai chân cô vội vàng chạy trên nền nhà đã bắt lửa, bắt đầu cháy lan.
Cô thành công chạy xuống dưới lầu.
Nhưng, cô phát hiện, tình hình ở dưới lầu còn tồi tệ hơn.
“Phi Phàm, Chức Tâm!” Viện trưởng bị ngọn lửa giữ lại ở đầu bên kia, hốt hoảng gọi tên họ.
Đám trẻ sợ hãi khóc thét, khóc cho ngôi nhà chung của mình đang bị lửa thiêu rụi.
Ngọn lửa càng lúc càng hung hãn, không khí càng lúc càng ít, cô giữ chặt ngực mình, hổn hển thở dốc.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Chăn không đủ lớn, nếu liều mình xông ra ngoài, cả hai đều sẽ cháy thành tro.
Đợi đội cứu hỏa đến?
“Ầm” lại một tiếng nổ nữa, lửa càng dữ dội hơn.
Đuôi mắt cô nhìn thấy một chiếc thùng rỗng cao bằng nửa người chưa bị cháy, cô vội vàng nhét Phi Phàm vào trong.
“Dì sẽ đẩy con ra ngoài!” Cô cố hết sức bắt đầu lăn chiếc thùng.
Ban đầu, lực yếu, cô đẩy rất chậm chạp, nhưng một đốm lửa nhỏ rơi trúng người cô, cô đau đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Bên cạnh đều là tiếng lách tách của các đồ vật bị cháy, cô không biết lấy
đâu ra sức mạnh, lấy hết dũng khí, đẩy nhanh chiếc thùng ra ngoài.
Thằng bé mới sáu tuổi, nó không thể chết, không thể chết!
“Viện trưởng, đón lấy chiếc thùng!” Cô cố hét.
Chỉ còn cách mười mét, nhưng lửa sắp bao trùm tất cả, cô cố hết sức đẩy lần cuối cùng.
“Dì…” Phi Phàm đầu óc choáng váng mắt hoa lên nhưng nó vẫn kêu lên đến xé lòng.
Không được!
Thằng bé mới sáu tuổi, đã biết gì là sống chết.
Cô đẩy Phi Phàm ra được đến ngoài thì bị ngọn lửa chắn ngang.
Cô gập người xuống, khói đen xộc vào mũi khiến nước mắt chảy ra, nhìn
không rõ phương hướng, cô giống như một chú nai bị mù, hoảng loạn xoay
lòng vòng, tiếp tục tìm con đường sống.
Cô nhớ có một cửa sau.
Lửa, giống như con rắn đang vặn mình múa máy, hát ca.
Thần chết từng bước từng bước áp sát cô.
“Ầm”, “ầm”, “ầm” tiếng nổ bình ga liên tiếp.
Không biết là miếng sắt gì bay tới, cắm phập vào lưng cô, cô đau đớn ngã bổ xuống nền nhà.
Miệng đau nhói.
Cô đưa bàn tay ám đầy khói đen quệt lên miệng, một dòng máu tươi trào ra.
Trong lòng bàn tay cô, là một chiếc răng cửa đã bị gãy.
“Ầm.”
Sức nóng chung quanh khiến người ta tuyệt vọng.
Khiến người ta tuyệt vọng…
Làm sao đây? Hình như không thể thoát ra ngoài được nữa rồi…
Vùng vẫy, bỏ cuộc, lại vùng vẫy.
Nhưng giây phút này, đầu cô bỗng hiện lên hình bóng anh.
“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”
“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”
“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”
Tối đó, anh đau khổ lẩm bẩm, như một cuốn phim quay chậm, lời nói của anh cứ tua đi tua lại trong đầu cô.
Chết đi…
Chết đi…
Đúng vậy.
Vì sao cô không dứt khoát chết đi cho rồi, thế thì nút thắt chết đau đớn này sẽ được gỡ ra.
Vặn người vì sức nóng dữ dội, cô ngã ra đất, thẫn thờ nhìn bầu trời đang chuyển động.
Giống như bị thứ gì đó đâm trúng, bị thứ gì đó mê hoặc.
Cô đột nhiên mất đi ý chí sinh tồn.
“Ầm” bình gas cuối cùng nổ tung.