Mã Dung Đình bước tới kéo tay Chu Tĩnh nói: Tĩnh Tĩnh, đừng để ý loại người này làm gì, cái trò muốn bắt nên thả này quen rồi, muốn tán tỉnh cậu, nhưng không chịu xem lại đức hạnh của mình!Nghe Dung Đình nói như vậy, cô gái có tên là Hiểu Lan vội vàng kéo tay bạn, cô ta đưa mắt trách móc nhìn Dung Đình, sau đó cô ta quay sang tôi nói bằng một giọng lãnh đạm: Xin học trưởng đừng nghĩ ngợi nhiều, thứ lỗi cho Dung Đình hay nói thẳng, nhiều lúc thường hay đắc tội với người khác!Vốn dĩ câu nói này là có ý tốt, nhưng nó xuất phát từ miệng cô gái này, nhất là ngữ khí lãnh đạm, tựa hồ làm như vậy là đã nể mặt tôi lắm rồi.Tôi chán nản lắc đầu, con gái ngày nay đã thay đổi thật rồi, thật sự là đã làm cho tôi phải thất vọng.Tôi không cần phải để ý, vì ba người đều là nhỏ tuổi hơn tôi, tôi không cần phải chấp nhặt, có điều tôi cũng cần phải đính chính cho các người hiểu.
Tuy hiện tại tôi chưa có bạn gái, nhưng tôi không có ý tán tỉnh ai hết, cho nên mong ba người đừng hiểu lầm! Hơn nữa Mã Dung Đình, tôi khuyên cô nói năng nên chú ý, nơi đây là trường học, không phải là nhà của cô! Tôi lạnh nhạt nói.Anh....! Mã Dung Đình nghe thấy tôi cảnh cáo cô ta như vậy, đôi lông mày của cô ta nhíu chặt vào nhau, cô ta bước sấn tới, trông điệu bộ hình như cô ta có ý định tặng tôi một bạt tai vậy.Anh dám ăn nói với tôi như vậy sao, anh có biết cha tôi là ai không? Mã Dung Đình hét lên, đồng thời tay của cô ta cũng vung lên.Ôi cha mẹ ơi! Tôi vô cùng chấn kinh, trên thế gian lại có loại con gái như thế này hay sao, quả thực là con gái ngày nay rất đa dạng đủ loại.Cha cô là ai thì có liên quan gì đến tôi? qua phút ngạc nhiên, tôi lạnh lùng đáp.Đồ khốn này! Mã Dung Đình liền nhào tới.Tôi co chân định đá cho cô ta một cái, loại con gái này rất đáng đánh.Dung Đình, đừng làm vậy!Đột nhiên Chu Tĩnh mở miệng nói, câu nói của tĩnh tĩnh tựa như rất có sức mạnh, cánh tay của Mã Dung Đình lập tức dừng lại ở trên không trung, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt của cô ta lúc này chất chứa đầy oán độc, cô ta quay lại nhìn tĩnh tĩnh, lập tức trên khuôn mặt lại trở lại bình thường.Thôi được, nể mặt Chu Tĩnh, tôi sẽ không thèm đôi co với cái loại không ra gì này.Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, nghe cô ta nói vậy, tôi chỉ cười nhạt một tiếng.Cô gái này đúng là không biết sợ chết, dám nói với tôi những lời bất kính như vậy? Mao sơn quỷ môn không cho phép dùng pháp thuật để hại người, nhưng mà tôi cần phải giáo huấn cho cô ta một trận, để cho cô ta biết thế nào là trời cao đất dày, chỉ cần không làm hại đến tính mạng hay bị thương là được.Mã Dung Đình đã làm cho tôi rất tức giận, tôi phải giáo huấn cô ta một trận mới được!Đừng trách tôi là người xấu, thực sự mà nói, trên thế gian có rất nhiều những cô gái ỷ vào thế lực của gia đình mà khinh khi người khác! Tôi chỉ là một học sinh không có cha mẹ, phải vất vả kiếm sống.
cái mạng nhỏ của tôi từ quan tài bò ra, dựa vào cái gì mà cô ta dám ỷ thế cha mẹ mà diễu võ giương oai với tôi chứ? cho tôi là người giấy muốn đốt thì đốt, muốn dẫm thì dẫm sao?Về một phương diện nào đó, tôi không giống như sư phụ, sư phụ rất rộng lượng, sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, tôi không thể so sánh được.
tôi giống như một con mang xế, có thù tất báo, có cừu ghi cừu.Bạch Nham Lang vì coi thường tôi, tôi đã giáo huấn ông ta bằng cách cho ông ta nhìn thấy quỷ, Mạc Văn Thành dám làm hại sư muội của tôi, tôi đã cho hắn ta đi ngủ cùng với mỹ nhân trong quan tài.
Tất cả những thứ này đều vị họ đã dám đắc tội với tôi.Đồng dạng như vậy, nếu ai đối tốt với tôi một phần, khi có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho họ gấp mười lần.
chẳng hạn như chị Lam và Bạch Hiểu Kim đối với tôi rất tốt, cho nên dù rằng tôi phải mắc vào ngũ biệt tam khuyết, tôi vẫn dám vì họ mà bước chân vào nghề, cứu lấy tính mạng của họ.Nhắc đến chị Lam, cần phải nói thêm về Bạch Nham Lang.Buổi tối trước ngày nhập học, ông ta mang tới rất nhiều thức ăn và mấy chai rượu đến tìm tôi, chúng tôi đã ngồi uống rượu với nhau đến tận canh ba, một ông chủ hiên ngang như vậy, thế mà phải ngồi khóc như một mụ đàn bà.Hai vợ chồng họ cuối cùng cũng đã ly hôn, Bạch Hiểu Kim ở cùng với mẹ.
Bạch Nham Lang ra đường với hai bàn tay trắng, chị Lam nhét vào tay ông ta bốn trăm nghìn, từ đây mỗi người một ngả.Theo như lời nói của chị Lam, chị đã không thể vượt qua cú sốc tinh thần này.Cũng đúng thôi, Bạch Nham Lang đã làm những hành vi táng tận lương tâm như vậy, đối với bất kỳ người phụ nào biết được, chắc họ cũng đều có những phản ứng như vậy!Tôi chỉ biết an ủi ông ta, sáng hôm sau thì Bạch Nham Lang rời đi, ông ta vẫn còn lại công ty chuyển phát nhanh, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.Tôi cũng chúc cho ông ta sớm tìm được một người vợ mới, đương nhiên không để cho họ biết được những việc đã làm của ông ta.Chu Tĩnh quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó cả ba tiếp tục bước về phía ký túc xá nữ.Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, cứ mỗi mấy bước chân lại có năm sáu chàng trai vây xung quanh, kẻ cướp va ly người giành hành lý, một đám nam nữ nói cười rôm rả cùng nhau bước về ký túc xá.Tôi để ý thấy Hiểu Lan đang chuyện trò khá rôm rả với mấy chàng công tử, bất giác tôi thở một hơi dài nặng nề.
mấy chàng công tử đó đang cố giả bộ để lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền, Triệu Hiểu Lan lập tức thay đổi ngay thái độ.
Qủa thật họ là những con người sống rất thực dụng.Thấy một màn này, tôi cảm thấy thế gian không còn đáng yêu