Diệp Thiếu Dương lập tức cả kinh, hóa ra người này hạ cổ mình là vì ba
quyển bí tịch truyền thừa cho đệ tử nội môn Mao Sơn - Vân Cấp Thiên Thư
và một trong tam đại pháp khí được tôn làm đệ nhất pháp khí đạo phái:
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Hai vật này đương nhiên không thể cho
y, bất quá hảo hán không chấp thua thiệt trước mắt, Diệp Thiếu Dương giả vờ do dự, nói rằng: "Hai thứ này không được đâu, mấy thứ khác còn có
thể xem xét. Hay là ta đưa cho ngươi một món thôi nhé?"
Cổ sư sáng ngời đôi mắt, nói rằng: "Được, vậy đưa Long Tuyền Kiếm cho ta!"
"Ờ thì... Được rồi, đưa Long Tuyền Kiếm cho ngươi trước, nếu như ngươi thả chúng ta ra, ta sẽ đưa cho ngươi thứ khác, còn Vân Cấp Thiên Thư thì
không được!"
Diệp Thiếu Dương nói như thật làm cổ sư cũng tưởng
là thật, hưng phấn reo lên: "Tốt lắm, đưa Long Tuyền Kiếm đây cho ta, ta lập tức giải trừ Huyết cổ trên người ngươi!"
Diệp Thiếu Dương cắn răng: "Được rồi, tin ngươi đó!". Bàn tay hắn luồn ra phía sau, chuẩn bị lấy Long Tuyền Kiếm.
Lão Quách vội vã kêu to: "Tiểu sư đệ, không thể đưa bảo kiếm cho hắn, hắn không thả chúng ta ra đâu!"
Thế nhưng mọi thứ đã chậm, Diệp Thiếu Dương khoát tay, ném một vật đen thùi lên ống khói. Vốn trong phòng không có ánh sáng, cổ sư chỉ thấy một vật đen thùi bay tới, cứ ngỡ là Long Tuyền Kiếm, giơ tay ra bắt lấy, kết
quả “Xoẹt” một tiếng, vật kia đi xuyên qua lòng bàn tay, tiến đến con
mắt trái của y, khiến con mắt trái lập tức vỡ nát.
"Bát tự tác
mệnh, kim tiền vô căn, xuống đây cho ta!". Diệp Thiếu Dương hai tay kết
ấn dùng đồng tiền kéo mạnh thân thể đối phương, cổ sư lập tức tuột nửa
người xuống ống khói, bất quá người này phản ứng cũng cực nhanh, níu lấy đồng tiền trong đôi mắt, cố sức rút ra, kết quả dùng quá lực, kéo luôn
tròng mắt ra bên ngoài.
"Aaaa...". Cổ sư gào lên đau đớn, liên
tiếp cắt đứt mấy mạch máu tại đôi mắt để tránh thoát đòn của Diệp Thiếu
Dương, thân thể rụt trở lại, bưng một phiến đá trùm lên ống khói, tiếng
kêu thảm thiết vẫn không ngừng truyền xuống phía dưới.
Lão Quách
bừng tỉnh đại ngộ, gãi đầu một cái, nói: "Tiểu sư đệ, trách lầm đệ rồi,
thì ra là đệ tìm cơ hội dùng đồng tiền làm Truy Hồn Tác, muốn kéo hắn
xuống dưới với chúng ta. Đáng tiếc... Nhưng mà hắn cũng đã bị thương, ta vui rồi!"
Tiểu Mã kêu lên: "Vui cái gì mà vui, bây giờ không ra được rồi, sớm muộn gì cũng chết tại đây!"
Diệp Thiếu Dương móc điện thoại di động gọi cho Tạ Vũ Tình, may mắn nơi này
có tín hiệu, điện thoại chuyển được, cũng không nói nhiều, trực tiếp báo vị trí của mình để cho nàng lập tức phái người tới cứu.
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang đến một tiếng động, phiến đá bị kéo lên. Cổ sư phẫn nộ run rẩy hét:
"Diệp Thiếu Dương, mày làm mất một mắt của tao, Lục Nhãn Quỷ Đồng sẽ xé nát bọn mày, lão tử sẽ cho bọn mày chôn cùng nhau!"
Ba người Diệp Thiếu Dương nghe thấy bốn chữ Lục Nhãn Quỷ Đồng, trong lòng
cả kinh, còn không kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy một bóng đen từ
trên ống khói nhảy xuống, sau đó phiến đá đã che lấp ống khói.
Ba người theo bản năng thối lui đến góc phòng, xoay người nhìn lại, Tiểu
Mã và lão Quách sắc mặt trắng xanh, cả người không nhịn được run rẩy:
Dựa theo ánh sáng của Trường Minh Chúc, có thể thấy một đứa trẻ con đen
đuốc đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu to đùng, sáu con mắt dài và mảnh!
Ngoại trừ hai con mắt ở vị trí giống người bình thường ra, bốn con khác
mọc ở trên lông mi và trên trán, chỉ có hai con mở và bốn con nhắm, vẻ
mặt vô cùng tà ác, mồm hơi hé, lộ ra hai hàng răng nanh thật dài, trắng
bóng lấp lánh.
Trên cổ của nó đeo một dây chuyền màu bạc, mặt trên có đính những cái chuông màu đỏ.
"Lục Nhãn Quỷ Đồng!". Lão Quách hoảng sợ kêu to: "Đây là Lục Nhãn Quỷ Đồng!"
Như để trả lời lời của y, Lục Nhãn Quỷ Đồng nhếch miệng cười, trong cổ họng phát sinh một tiếng kêu quái dị như mèo, lắc đầu một cái, những chiếc
chuông trên cổ cũng rung động.
"Đinh đang... Đinh đang… Đinh
đang". Tiếng chuông dựa theo một tiết tấu thần bí nào đó mà lúc cao lúc
thấp, lúc nhanh lúc chậm, để lộ một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Một luồng tà phong theo tiếng chuông phất qua trước mặt, lập tức trời như
đổ cơn mưa, một tràng sâu bọ đếm không hết bay xuống đầu ba người Diệp
Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cúi đầu vừa nhìn thì thấy một đống rận gỗ, cuốn chiếu, giun, rết, sâu, các loại bọ cánh cứng và côn trùng theo gió bay đến, thi nhau bò đông nghịt trên khuôn mặt bọn họ.
Cảm giác
bị sâu bọ bò lạo xạo
bên tai làm người ta như muốn phát điên, Diệp Thiếu Dương vội vàng nặn một pháp quyết vỗ vào mặt mình, đánh rơi một đống
độc trùng xuống mặt đất, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hướng về phía
Lục Nhãn Quỷ Đồng.
Quỷ đồng tựa hồ biết bảo kiếm này lợi hại nên
thối lui về phía sau, nhanh chóng bò lên trên tường hệt như một con bò
sát, tiếng chuông vẫn rung động tứ phía.
Diệp Thiếu Dương đột
nhiên nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, cúi đầu nhìn, suýt chút nữa
muốn phun ra: Tiểu Mã và lão Quách đang bị sâu bò kín khuôn mặt, chúng
chen chúc nhau chui vào lỗ tai, lỗ mũi và mồm của hai người. Lão Quách
không ngừng niệm chú xua đuổi mấy con sâu trong lỗ mũi. Tiểu Mã còn thê
thảm hơn, sâu tràn ngập trong mồm và hai mắt, máu huyết không ngừng tuôn chảy, đau đến mức khóc loạn, lăn lóc trên mặt đất.
Đám sâu bọ này từ đâu tới?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, từ nãy tới giờ Lục Nhãn Quỷ Đồng không
ngừng rung chuông, có khả năng nó đang khống chế đám sâu đó, chẳng lẽ... âm thanh có liên quan đến cổ thuật?
Hắn nhanh chóng đọc một lần Tĩnh tâm chú, mấy con sâu vừa rơi vào mặt hắn lập tức biến mất.
Quả nhiên là huyễn âm!
Diệp Thiếu Dương vận chuyển khí trong cơ thể, đối mặt với Lục Nhãn Quỷ Đồng, hô to: "Vô Lượng Thiên Tôn!"
Một tiếng đạo hiệu trong trẻo chí cực vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp,
"Bùm" một tiếng, những chiếc chuông trên cổ Lục Nhãn Quỷ Đồng tan thành
tro bụi, tiếng chuông đồng thời dừng lại, tất cả độc trùng cũng cùng
nhau biến mất, lão Quách sờ sờ trên khuôn mặt, không còn một con sâu,
không khỏi thở dài một hơi.
Tiểu Mã vẫn đang hai tay ôm đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất, đau khổ gào khóc.
Diệp Thiếu Dương đạp cậu mấy cái: "Bớt kêu gào, mau đứng lên đi."
Tiểu Mã đứng lên, sờ sờ trên mặt, sâu bọ đã biến mất, thở phào một cái, cảm
khái nói: "Tởm quá, may mà là ảo giác, nếu không chắc tôi hận không thể
chết quách đi mất!"
Tà âm bị phá, Lục Nhãn Quỷ Đồng phẫn nộ kêu to, nhảy về phía ba người.
Diệp Thiếu Dương không chút sợ hãi giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đón đầu chém tới.
Quỷ đồng phản ứng cực nhanh, né qua kiếm phong, lăn một vòng tại chỗ, nắm
lấy chân của Diệp Thiếu Dương, há to mồm toét đến mang tai, chuẩn bị cắn vào chân hắn.
"Bốp" một tiếng, một cái xẻng công binh đập vào gáy nó, lực đạo rất lớn, khiến đầu của nó rung rung lắc lắc.
Một kích trúng mục tiêu, Tiểu Mã tăng mạnh lòng tin, tức giận mắng mỏ:
"Chết chưa con, tạo nhiều ảo giác độc trùng như vậy chơi lão tử, lão tử
cho mày biết! Này thì cắn, cắn hả con?". Cậu lại giơ xẻng công binh đập
vào đầu nó lần nữa.
Muốn nói Tiểu Mã có biệt tài gì thì rõ ràng
là không có gì hết, chỉ có nặng một trăm mấy chục ký, sức lực cực đại,
cầm xẻng công binh đập một cái vô cùng thô bạo làm trán quỷ đồng như
muốn nứt ra, đánh bay nó ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất, quỳ rạp
xuống đất, hung tợn nhìn Tiểu Mã.
"Hù tao hả, muốn ăn một xẻng
lợi hại hơn không?". Tiểu Mã muốn tiến lên đánh tiếp thì bị Diệp Thiếu
Dương níu lại, trách mắng: "Cậu tự bảo vệ mình cho tốt, chớ có lộn xộn."
Mắt thấy Lục Nhãn Quỷ Đồng lắc lắc cái đầu, lớp da bên cổ đột nhiên nứt
toác, hai vật đỏ đỏ hồng hồng đầy máu từ vết thương của nó chậm rãi thò
ra ngoài, đó là hai cái đầu!