"Đại pháp sư, anh không nhớ em hả? Em là Hứa Nhã Quyên!". Cô gái tiến
đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngày trước ở nhà lão trưởng
thôn, em và mẹ đã cùng nhau đỡ đẻ cho Tiểu Phương, kết quả gặp phải Quỷ
anh..."
Diệp Thiếu Dương vỗ gáy một cái: "À, thì ra là em gái, mẹ em ngày trước bị dọa đến ngất xỉu, bây giờ thế nào rồi?"
"Đã sớm không sao! Diệp Thiên sư, anh đến đây làm gì?"
"Anh..."
Hứa Nhã Quyên cướp lời: "Tróc quỷ phải không?". Không đợi hắn trả lời, cô
đã nhíu mày nói tiếp: "Diệp Thiên sư, bệnh viện bọn em quả thực có
chuyện ma quái, hiện tại lòng người hoang mang lo sợ, anh phải điều tra
cho kỹ đó nha!".
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, liếc mắt nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi Hứa Nhã Quyên: "Sao?"
"Suỵt...". Hứa Nhã Quyên nhìn hai bên trái phải một chút, thấp giọng nói: "Lãnh
đạo không cho bọn em công khai dư luận. Nếu anh muốn điều tra thì hãy bí mật tới tìm em!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Thiếu chút nữa quên hỏi em, em làm ở đây à?"
"Thực tập y tá khoa phụ sản. Á, trễ giờ rồi. Diệp Thiên sư, em chờ anh tìm em đó nha!". Nói xong cô chạy vù vào bệnh viện.
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng cô chạy trốn, cười nói: "Em gái này thật có ý tứ!"
Tạ Vũ Tình bĩu môi: "Ngươi chú ý không đúng chỗ rồi, cô bé ấy bảo bệnh
viện này có chuyện ma quái chứ có bảo có liên quan đến trận pháp kia
đâu?"
"Tám phần mười là có. Đi thôi, tìm viện trưởng nói chuyện."
Hai người đi tới ký túc xá, dựa vào bảng hiệu tìm được phòng viện trưởng.
Viện trưởng bệnh viện là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, gọi là Trịnh Kiêu Phi, ngoại hình nho nhã, mang một cặp mắt kính. Diệp Thiếu Dương chú ý
tới hoa văn vân rùa trên gọng kính của y, trong quá khứ có những Âm
Dương sư biết dùng vỏ rùa để làm gọng kính trừ tà. Hiện nay chỉ còn lại
một số pháp sư vẫn tiếp tục sử dụng tập quán này.
Tạ Vũ Tình vừa
vào cửa đã móc ra thẻ cảnh sát, Trịnh Kiêu Phi xem qua, cung kính cúi
chào: "Thì ra là Tạ đội trưởng! Thất kính thất kính, vị này chính là..."
"Cố vấn đội hình cảnh của chúng ta, Diệp tiên sinh.". Tạ Vũ Tình nói: "Lần
này chúng ta tới là vì có người báo bệnh viện của các ngươi xảy ra...
chuyện lớn, chúng ta nhận lệnh đến điều tra một chút, Trịnh viện trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diệp Thiếu Dương kính nể nhìn Tạ Vũ
Tình, cảnh sát quả nhiên là siêu lừa đảo, cái gì cũng không biết nhưng
vẫn có thể sắp xếp đặt bẫy người khác.
Quả nhiên, Trịnh Kiêu Phi
biến sắc, thở dài, nói: "Tạ đội trưởng nói đến sự cố điều trị trước kia
ư, sao nào, có người báo cảnh sát?"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, lại có
một vụ án mạng khác? Không đợi nàng mở miệng, Trịnh Kiêu Phi đã nói
rằng: "Nếu các người muốn điều tra thì tôi sẽ tuyệt đối phối hợp, có
điều... Cá nhân tôi nghĩ chuyện này rất lạ, các người chưa chắc tìm ra
chân tướng đâu."
"Hử, lời này có ý gì?"
"Ừ thì...". Trịnh
Kiêu Phi chần chừ nhìn hai người, do dự nói: "Có mấy lời mà dựa theo
nghề nghiệp của tôi, thật sự rất khó nói."
Tạ Vũ Tình vừa nghe
xong thì thấy tò mò, hỏi: "Trịnh viện trưởng nói thẳng đừng ngại, đây
không phải là trường hợp chính thức, ông không cần phải sợ lời nói làm
ảnh hưởng đến công việc của mình, tất cả là tự bọn ta muốn đi điều tra."
Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Kiêu Phi cũng yên lòng, gật đầu, bắt đầu hạ
giọng: "Nói ra các người có thể không tin, chúng tôi quan sát qua camera thì phát hiện, chuyện này là do… ma quỷ làm!”.Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu
Dương nhìn nhau cười cười, Trịnh Kiêu Phi lại tưởng là đang cười nhạo y, nhún nhún vai, có chút không thích bảo: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy
thôi, các người cứ xem như nãy giờ tôi chưa nói gì đi, muốn điều tra thì tôi sẽ phối hợp, cả viện chúng tôi đều phối hợp!". Trong giọng nói của y thấp thoáng chút ý tứ thách thức, kiểu như ta muốn chống mắt lên xem
bọn ngươi sẽ điều tra ra kết quả gì.
Diệp Thiếu Dương nhìn y, hỏi: "Trịnh viện trưởng, ông thân là bác sĩ mà cũng tin quỷ thần?"
Trịnh Kiêu Phi vân đạm phong khinh cười cười: "Có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ!".
Tạ Vũ Tình nhịn không được "Xì" một tiếng, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói:
"Trịnh viện trưởng, ta cũng không vòng vo với ông, vị này chính là Diệp
tiên sinh, cố vấn thần quái của đội hình cảnh chúng ta! Chúng ta biết
bệnh viện các người xảy ra sự kiện linh dị, cho nên thỉnh ngài tới điều
tra, nếu không sao ta dám không mang theo cảnh sát nào tới đây?"
Trịnh Kiêu Phi ngẩn ra, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, hỏi: "Diệp tiên sinh từ đâu tới?"
"Mao Sơn."
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.
Trịnh Kiêu Phi vừa nghe xong liền nở nụ cười: "Xin lỗi nhé Diệp tiên sinh,
tôi nói thẳng, cậu nói môn phái khác thì tôi còn có thể tin, thế nhưng
Mao Sơn... Căn cứ theo tôi được biết, Mao Sơn nhiều năm nay không mở cửa thu nhận đồ đệ, mà Diệp tiên sinh lại còn trẻ như vậy..."
Diệp
Thiếu Dương biết Trịnh Kiêu Phi có ý bảo mình là lừa đảo, cũng khó
trách, Mao Sơn là đại môn phái hàng đầu trong chính đạo, tiếng tăm lừng
lẫy như vậy, rất nhiều kẻ bịp bợm giang hồ đều tự xưng mình là đệ tử Mao Sơn. Trịnh Kiêu Phi nếu đã biết Mao Sơn nhiều năm nay không thu nhận đồ đệ, chứng tỏ y cũng có chút lai lịch, lập tức hỏi: "Sao ông biết chuyện của Mao Sơn?"
Trịnh Kiêu Phi cười nhạt một tiếng: "Tại hạ may
mắn học qua vài đạo pháp ở Long Hổ Sơn, Long Hổ Sơn và Mao Sơn lại là
nhị tông đạo môn nam bắc, chúng ta cũng coi như là một nửa đồng môn.".
Câu cuối của y rất có ý giễu cợt.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Đúng là một nửa đồng môn, nhưng mà không được tính là sư huynh đệ!”.
Trịnh Kiêu Phi cười cười: "Ồ, các hạ cuối cùng cũng đã thừa nhận không phải là đệ tử Mao Sơn?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Ông hiểu lầm ý tôi rồi, chưởng môn Trương
Thước của Long Hổ Sơn thua Thanh Vân Tử của Mao Sơn hai đời, bàn về vai
vế, hắn nên gọi tôi một tiếng sư thúc, ông là đệ tử của hắn, ông thấy
ông nên gọi tôi là gì?"
Trịnh Kiêu Phi đột nhiên biến sắc, nói
rằng: "Khoác lác, vai vế đều được phân chia trong nội môn, sư phụ Trương Thước của tôi đích xác gọi Thanh Vân Tử là sư tổ, thế nhưng Quách đạo
trưởng cũng không dám mạo xưng là sư thúc của ngài, nếu bàn về cấp bậc,
chỉ có đệ tử chân truyền Diệp Thiên sư của chưởng môn Thanh Vân Tử mới
dám xưng một tiếng sư thúc mà thôi..."
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn y: "Ông nói ai?"
"Diệp Thiên sư của Mao Sơn, lúc này đang ở Thạch Thành…"
"Ông nói ai?". Diệp Thiếu Dương lặp lại một lần nữa.
"Diệp...". Trong phút chốc, Trịnh Kiêu Phi giống như bị điện giật, trong đầu nghĩ
đến thứ gì đó, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu... cũng họ
Diệp?"
Tạ Vũ Tình chen vào một câu: "Vị này chính là Diệp Thiên sư mà ông nói, Diệp Thiếu Dương!"
Trịnh Kiêu Phi hóa đá tại chỗ, một lúc sau, sắc mặt chợt biến thành màu gan
lợn, bỗng nhiên đứng phắt dậy, dựa theo quy củ của đạo môn mà bái lạy
Diệp Thiếu Dương mấy cái: "Diệp Thiên sư, Diệp sư tổ, con...". Nhớ tới
chuyện lúc nãy làm tổn hại hắn, ruột y chợt co thắt, vô cùng ăn năn, đến câu xin lỗi cũng không dám mở miệng nói.
Diệp Thiếu Dương khoát
tay áo: "Người không biết không có tội, Trịnh viện trưởng không cần suy
nghĩ nhiều, nói gì đi nữa, chúng ta cũng là một nửa đồng môn."
Trịnh Kiêu Phi trong lòng cảm động, không hổ danh là Thiên sư, khí độ bất
phàm, chỉ là Diệp Thiếu Dương càng như vậy, y càng cảm thấy bất an. Dập
đầu nhận lỗi một hồi lâu, y mới từ từ đứng dậy, ba người ngồi xuống ghế
trò chuyện lần nữa.
Diệp Thiếu Dương hỏi Trịnh Kiêu Phi: "Trịnh viện trưởng làm sao biết tôi đang ở Thạch Thành?"
Trịnh Kiêu Phi nói: "Diệp sư tổ..."
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Đừng gọi như vậy, đây là thành thị, gọi như vậy nghe rất kỳ quái, cứ gọi tôi là tiểu Diệp!”.