Chỉ có Chu Tĩnh
Như và Tiểu Mã vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon uống trà, Tiểu Mã
từ đầu tới cuối đều cắm mặt vào điện thoại di động, nhắn tin trò chuyện
với mỹ nữ PR, không hề nhìn xem Diệp Thiếu Dương đang làm gì.
Lý Vĩ ngồi bên cạnh cậu khẩn trương lau mồ hôi trên trán, buông lỏng
cà-vạt, nhìn thoáng qua Tiểu Mã đang bấm điện thoại liên hồi, lẩm bẩm
nói: "Thật hồi hộp a!"
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn gã, không hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử xuất thủ, có gì mà hồi hộp?"
"Nói vậy là sao, đó là em trai của tôi, vạn nhất thất bại..."
Tiểu Mã mỉm cười, tiếp tục bấm điện thoại di động, thuận miệng nói
rằng: "Nghĩ nhiều làm gì, mấy chuyện nhỏ ấy chỉ là cái phủi tay đối với
tiểu Diệp tử mà thôi!".
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng, hơi thở cũng càng lúc
càng gấp gáp hơn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thế liền đặt đầu của hắn
lên cạnh giường, tay phải nắm thành Phụng Nhãn Quyền ký vào sau lưng hắn một cái. Chỉ nghe "Ọc" một tiếng, Lý Nhạc Thanh liền quay đầu phun một
ngụm máu đen tanh hôi vào thùng rác.
Tiểu Linh ngửi thấy mùi máu đen lập tức đỏ mặt, len lén liếc nhìn Diệp
Thiếu Dương: Mùi máu đen giống hệt như mùi cá cương thi, đương nhiên là
vì ăn canh cá cương thi lâu dài, cơ thể tích "Độc", được Diệp Thiếu
Dương làm phép, thoáng cái đã phun hết ra.
Lý Nhạc Thanh thổ xong thì nằm trên giường bất động.
"Diệp tiên sinh, chuyện gì vậy?". Tiểu Linh không yên tâm hỏi.
"Mới vừa thanh lý độc thi trong cơ thể hắn, thân thể tốt thì mới có thể chiêu hồn.". Diệp Thiếu Dương nhìn lý Nhạc Thanh nói rằng: "Hắn hôn mê
bất tỉnh là bởi vì thiếu một hồn phách, hiện tại tôi đang chiêu hồn cho
hắn."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Linh hỗ trợ đóng hết tất cả cánh
cửa lại, kéo tất cả rèm cửa sổ che kín căn phòng, đốt một ngọn nến đặt
lên bàn, bảo mọi người chạy tới góc tường, chừa một khoảng trống để bố
trí linh đàn. Sau đó hắn vẽ một vòng tròn định hồn, viết xuống một lá
bùa tên và ngày tháng năm sinh của Lý Nhạc Thanh...
Diệp Thiếu Dương vừa niệm chú, một bóng người màu đen lập tức xuất hiện ở trong vòng định hồn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, không dám
thở mạnh.
Chỉ có Tiểu Mã không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hờ hững ngẩng đầu nhìn đạo hồn phách kia, tiếp tục bấm điện thoại di động, nhàn nhạt nói với Lý
Vĩ: "Tôi nói mà, chỉ là chuyện vặt thôi, đừng nói thiếu một hồn phách,
ngay cả ba hồn bảy phách của một người chết, tiểu Diệp tử cũng có thể
cứu sống được!"
Lý Vĩ lau mồ hôi trên trán, thì thào phun ra hai chữ: "Bái phục!"
Diệp Thiếu Dương dùng ngón cái tay phải điểm lên Quỷ Môn của luồng hồn
phách một cái, sau đó kéo nó tới bên người Lý Nhạc Thanh, đẩy miệng hắn
ra, trực tiếp đưa quỷ ảnh vào trong miệng, sau đó vẽ một tờ Định hồn phù dán lên sau gáy của hắn.
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng nhuận, không quá một phút sau đã từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!". Đám người lập tức sợ hãi thất kinh, Lý Vĩ càng
kích động hơn, được sự đồng ý của Diệp Thiếu Dương, gã tiến lên cầm lấy
tay em trai của gã, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thanh, biết anh không?"
Lý Nhạc Thanh nhíu mày, mê man nhìn gã. Mọi người tại đây chợt cảm thấy căng thẳng, lẽ nào người được cứu đã trở thành một kẻ ngốc nghếch?
Lý Nhạc Thanh đẩy tay của anh trai ra, nói rằng: "Anh hai, anh bị mê
sảng à, sao em lại không biết anh được?". Sau đó quay đầu nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, giật mình ngồi dậy, nói rằng: "Mấy người là ai, đã
xảy ra chuyện gì ở đây?"
Lý Vĩ hết sức kích động nắm chặt lấy tay em trai, kể hết mọi chuyện từ
đầu tới cuối cho hắn nghe. Lý Nhạc Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, vỗ gáy, nói: "Em nhớ ra rồi, là lão quỷ kia hại em!"
Tiểu Linh dụi mắt một cái, nói với ông xã: "Anh tỉnh lại được là nhờ công của Diệp tiên sinh.".
Lý Nhạc Thanh cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp tiên sinh, đa tạ, lát nữa tôi sẽ tặng đại hồng bao cho ngài."
Lý Vĩ trừng mắt nhìn em trai, trách mắng: "Nói gì thế, Diệp tiên sinh
là bạn tốt của Chu tiểu thư, ai quan tâm chút tiền ít ỏi của em?"
Diệp Thiếu Dương tan nát cõi lòng, ôi trời đất, một khoản tiền bonus
của tôi!!! Hắn vô cùng hụt hẫng, thở dài, nói: "Bớt lạc đề, anh bảo lão
quỷ kia là thế nào, kể hết mọi chuyện gặp quỷ cho tôi biết!".
Lý Nhạc Thanh hít sâu một hơi, nói rằng: "Tôi gặp phải quỷ cô nương..."
Vừa nghe đến ba chữ
"Quỷ cô nương", một đám cán bộ trong thôn đột nhiên biến sắc. Lý Nhạc Thanh cũng tỏ ra sợ hãi, hít một ngụm khí, nói rằng:
"Ngày đó tôi có đến thăm vườn trái cây bên cạnh hồ chứa nước vào lúc
chạng vạng tối, sau đó ngồi trên bờ hồ rửa tay, kết quả điện thoại di
động từ trong túi áo sơmi rơi ra, nổi trên mặt nước..."
Lý Vĩ nghe thế chen vào một câu: "Ngu ngốc, điện thoại di động sao có thể nổi trên mặt nước?"
Lý Nhạc Thanh nói tiếp: "Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều,
thấy điện thoại nổi trên mặt nước, tôi liền theo bản năng vươn tay ra,
kết quả có một con sóng từ đâu cuộn đến khiến điện thoại của tôi trôi ra xa. Tôi thấy chỗ mình đang đứng không sâu, lúc đó không biết có phải bị ma quỷ mê hoặc hay không mà liền nhảy xuống nước, lao đến bắt lấy cái
điện thoại. Kết quả, điện thoại di động càng trôi xa hơn…”
“Tôi tỉnh hồn lại, cúi đầu nhìn thì thấy nước đã dâng lên đến đằng cổ,
tôi có thể cảm nhận được hai chân mình như bị vật gì đó lôi kéo, không
thể bước đi, tôi lập tức phát hiện ra mình đang gặp phải Thủy quỷ mê
hồn. Mà lúc đó tôi cũng còn tỉnh táo, tôi cố ý kêu lớn một cái tên, sau
đó giả bộ tức giận, nói ‘người bên dưới’ đừng lấy điện thoại di động của tôi, chờ một chút để tôi gọi cháu họ xuống cùng nhặt điện thoại, vừa
nói xong, hai chân của tôi liền buông lỏng, thứ đang nắm lấy chân của
tôi cũng thả ra..."
Tiểu Mã đang hóng hớt ngồi nghe kể chuyện liền không nhịn được xen vào: "Nói như vậy, lúc đó anh đã bị quỷ bắt, thế nhưng vì sao nó lại muốn
thả anh ra?"
Không đợi Lý Nhạc Thanh mở miệng, vị trưởng thôn kia đã nói rằng: "Tiểu tử, cậu không hiểu rồi, cái này gọi là quỷ mê thân, Tiểu Thanh lúc đó
không giãy dụa mà bình tĩnh đối phó, nếu càng giãy giụa thì sẽ càng bị
kéo xuống sâu hơn. Cho nên hắn mới cố ý nói muốn mang thêm người đến để
cùng vớt điện thoại di động. Thủy quỷ kia tin, mà nó lại có ý muốn giết
nhiều hơn một người, bởi vậy mới thả hắn đi."
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, vuốt cằm nói rằng: "Ra là thế, con quỷ này cũng rất thông minh!"
"Quỷ không chiếm thân người, sẽ không biết người đang suy nghĩ gì!".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói với Lý Nhạc Thanh nói: "Kể
tiếp!"
Lý Nhạc Thanh nói: "Lúc hai chân tôi được buông lỏng thì tôi giả vờ làm động tác tìm người, mãi cho đến khi lên bờ mới nhanh chân chạy trốn.
Mới đầu tôi nghĩ rằng không sao, kết quả chạy không được bao xa, đột
nhiên thấy có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang ngồi xổm trên bờ hồ, vóc người gầy ốm, mái tóc dài rối tung, mặc một bộ y phục rất dơ như là áo liệm!"
Tiểu Mã nghe đến đó không nhịn được nói một câu: "Trước thì là lão bà bà, bây giờ lại là một tiểu cô nương."
Diệp Thiếu Dương lườm cậu một cái, bảo Lý Nhạc Thanh kể tiếp.
Lý Nhạc Thanh nuốt nước miếng, nói rằng:
"Cô bé ngồi trên một tảng đá, hai cái chân đong đưa trên mặt hồ, dùng
một cái bình để rửa rau. Tôi cũng có nghe qua mấy chuyện về quỷ hài nữ,
thế nhưng lúc đó tự nhiên tôi có chút choáng váng, không nhớ ra mấy
chuyện này, chỉ nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ngồi ở trên bờ rửa
rau, có gì đó kỳ lạ!”.