Hồ chứa nước nằm ở phương Bắc Lý gia thôn, trưởng thôn đuổi mấy người xem náo nhiệt, dẫn
đám người Diệp Thiếu Dương đến hồ chứa nước. Trên đường, Diệp Thiếu
Dương hỏi thăm lai lịch của hồ chứa nước.
Trưởng thôn nói: "Hồ chứa nước này đã tồn tại mấy trăm năm, nghe nói
lúc trước là một con suối sâu không thấy đáy, sau lại được xây dựng
thành hồ chứa nước để cung cấp nước tưới cho đồng ruộng phía hạ du.
Trước đây thật sự không xảy ra chuyện gì, thế nhưng hơn hai năm gần đây
nước hồ bỗng nhiên biến chất, cá cũng trở nên quái dị”.
“Kỳ lạ nhất là mấy cái mương tưới ở phía hạ du hồ chứa nước, nước hồ ra khỏi phạm vi 300 mét liền đột nhiên khôi phục lại bình thường, tưới
nước trồng rau không gặp bất cứ vấn đề gì, hoa màu rau quả cũng mọc lên
bình thường, chính vì vậy mới không gây ra chuyện lớn. Bất quá khu đánh
bắt cá lại xảy ra cớ sự nghiêm trọng, khiến mấy nhà đánh bắt cá và nhà
thầu trong thôn đều chịu tổn thất rất lớn”.
Đoàn người đi 300 mét dọc theo một cái mương tưới không bao lâu, trưởng thôn đột nhiên chỉ vào ranh giới của một cái mương, nói rằng: "Diệp
tiên sinh, mời xem, đây là nước đen của hồ chứa nước chảy xuống, vừa
chảy vào đường ranh giới là lại biến trở về bình thường, ngài xem đi!"
Mọi người cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, nước vừa vào vị trí đường ranh
giới đều trở thành trong suốt thấy đáy, trông hết sức quỷ dị.
Tiểu Mã buồn bực nói: "Nếu như trong hồ chứa nước thật sự có vật gì thì khi rời khỏi hồ nước phải chuyển hóa dần dần theo trình tự mới đúng
chứ, ví dụ như từ đen sang đục rồi mới thành trong suốt, vì sao chỉ mới
một giây trước còn đen, một giây sau đã biến thành trong suốt, thật
không khoa học a!".
"Nguyên nhân rất đơn giản!". Diệp Thiếu Dương chỉ vào đường ranh giới
kia, nói rằng: "Bắt đầu từ đây cho đến hồ chứa nước đều nằm trong phạm
vi của trận pháp, không giống như oán khí tràn ngập Lương gia thôn lúc
trước, quỷ khí nơi này chỉ nằm vỏn vẹn trong hồ, một khi rời khỏi hồ sẽ
mất đi tác dụng. Mà vị trí ranh giới này lại chính là giới hạn trận
pháp."
Người khác tuy không hiểu lời giải thích của hắn nhưng Tiểu Mã lại nghe thấy rõ ràng, lập tức nói rằng: "Ý cậu là, trận pháp của Ngũ Quỷ Bàn
Sơn Trận?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, cậu lại hỏi tiếp: "Vậy trong
hồ chứa nước rốt cuộc là quỷ gì?"
"Đại khái là một Hà Cơ (1), bất quá đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể còn phải xem qua mới biết được!".
(1) Hà Cơ: một loại yêu nữ sông, rất xinh đẹp.
Đoàn người đi theo mương chứa nước đến hồ chứa nước, phía trên được xây thành một hành lang dài để nghỉ ngơi, đối diện phía dưới là hồ chứa
nước. Diệp Thiếu Dương phóng tầm mắt nhìn ra xa, hồ chứa nước trông rất giống một hình tam giác tù, Diệp Thiếu Dương cảm thấy run sợ, liền nói: "Sừng tam biên, khuông quỷ tiên. Loại hồ nước hình tam giác này chỉ cần chết một người thì rất khó đối phó với quỷ."
Chu Tĩnh Như cả kinh hỏi: "Vì sao?"
"Phong thuỷ, có nói em cũng không hiểu." Diệp Thiếu Dương nói: "Nói
chung em chỉ cần nhớ, sau này đi dã ngoại bơi lội, gặp phải hồ nước hình tam giác thì nhất định không được xuống hồ."
Chu Tĩnh Như nói: "Em chưa từng đi dã ngoại bơi lội, anh cho rằng em giống con trai bọn anh sao?"
Diệp Thiếu Dương lúng túng gãi đầu, cô ấy nói không sai, tất cả các hồ
nước và sông lớn suối nhỏ xung quanh Mao Sơn đều đã có dấu ấn bơi lội
của hắn...
"Xuống xem một chút!". Diệp Thiếu Dương nói xong chạy xuống bờ hồ nhanh như chớp, quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như
chạy theo, những người khác đều đứng ở xa xa, không dám tới gần.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống bờ hồ tỉ mỉ quan sát, bờ hồ chất đầy đá vụn đen như than, không có một ngọn cỏ, hắn múc một ngụm nước lên quan
sát, sau đó buông xuống, lui trở về vài bước, tiện tay ngắt một nhánh cỏ nến, trở lại bờ hồ, nhúng nó vào mặt nước.
Sau đó hắn lấy ra một đồng Đúc mẫu đặt lên trên nhánh cỏ nến, hai tay
tạo thành hình chữ thập, niệm thầm một lần chú ngữ, đồng Đúc mẫu liền
lóe ra kim quang bao phủ lại nhánh cỏ nến, khiến nhánh cỏ nến từ từ toát ra một luồng hắc khí.
"Quỷ khí quá mạnh mẽ... ít nhất ... phải là đẳng cấp quỷ thủ lĩnh.".
Diệp Thiếu Dương ném nhánh cỏ nến xuống, sắc mặt ngưng trọng nói rằng.
Hắn ngồi xổm xuống trước bờ hồ, lẳng lặng quan sát, đột nhiên rút ra
Đào Mộc Kiếm cắm thật nhanh vào trong nước, giơ lên, mũi kiếm cắm xuyên
qua một
con cá đang giãy giãy mấy cái.
Mọi người lập tức chạy đến xem thử: Con cá này cả người đen thùi, hai
con mắt lại đỏ như máu, thân thể bị kiếm gỗ đào xuyên qua nhưng vẫn
không chết, há cái mồm rất to và dài, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.
Chu Tĩnh Như kêu lên: "Trời ạ! Sao răng của nó lại dài đến thế!?".
"Con cá này là cương thi.". Diệp Thiếu Dương nhìn quái ngư, nói rằng:
"Những con cá bị quỷ khí trong hồ nước giết chết, sau khi chết thân thể
lại bị quỷ khí ngăn cách với bên ngoài, không hề thối rữa, oán khí không thoát ra, tích tụ lâu dài biến thành cương thi."
Tiểu Mã lắc đầu: "Lần đầu tiên nghe nói có cá cương thi, nói như vậy, cá cũng có hồn phách?"
"Đương nhiên là có, linh hồn cá cũng giống như người mà thôi, chỉ là
bởi vì kiếp trước nó làm bậy, bị lưu đày đến đường súc sanh!". Diệp
Thiếu Dương rút Đào Mộc Kiếm ra khỏi người cá cương thi, ném nó vào
trong hồ, nói rằng: "Quỷ khí trong hồ hơn phân nửa đều là từ những sinh
linh trong nước, sau khi bị giết chết, hồn phách không thể siêu thoát,
bị Thủy quỷ lợi dụng, trở thành như thế này!"
Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại hỏi trưởng thôn: "Gần đây có chỗ nào có thuyền hay không?"
Trưởng thôn sửng sốt: "Ngài cần thuyền làm gì?"
"Đương nhiên là để đi tìm Thủy quỷ kia, lẽ nào ông bảo tôi bơi ra đó?"
Trưởng thôn vừa nghe xong liên tục xua tay: "Không được đâu Diệp tiên
sinh, trước đây có vài thôn dân không biết chuyện chèo thuyền ra hồ bắt
cá, kết quả đều chìm thuyền bỏ mạng, thi thể cũng không tìm thấy a!"
Lý Vĩ cũng khuyên nhủ: "Diệp tiên sinh, tôi biết ngài pháp lực cao
cường nhưng trong nước không thể so sánh với trên mặt đất, vạn nhất chìm thuyền rơi xuống nước, hậu quả sẽ không gì sánh được, tốt nhất ngài nên suy nghĩ biện pháp khác đi!"
"Không có biện pháp khác, hồ lớn như vậy, nước chảy liên tục, chúng ta
cũng không thể bơm nước.". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói với Lý Vĩ:
"Giúp tôi kiếm một chiếc thuyền, không cần quá lớn, tất nhiên phải có
động cơ."
Lý Vĩ thấy hắn kiên trì như thế cũng đành đáp ứng, trưởng thôn cũng bảo phía trước cách đó không xa có một khúc quanh, tại khúc quanh có đậu
vài chiếc thuyền. Từ lúc hồ chứa nước xảy ra chuyện ma quái đến nay thì
không một ai dám xuống hồ, cho nên thuyền cũng chỉ đành neo tạm ở đó.
Diệp Thiếu Dương lập tức bảo lão dẫn đường, đi tới khúc quanh kia thì
thấy có vài chiếc thuyền đang đậu ở đó, có xuồng, có ghe, cũng có những
chiếc chạy bằng mô-tơ. Diệp Thiếu Dương chọn đại một chiếc tầm trung
trong số đó, chỉ vào đầu mô-tơ trên thuyền, hỏi: "Thuyền này chạy thế
nào?"
"Đây là thuyền động cơ mazut, rất dễ lái, thuyền cũng không lớn, lái rất linh hoạt." Trưởng thôn giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói rằng: "OK, Lý tổng, làm phiền ông giúp
tôi chuẩn bị ít đồ, cứ dựa theo giá hàng mà trừ trong bảy vạn đồng của
tôi!”.
Lý Vĩ vừa nghe thấy thế liền nổi nóng: "Diệp tiên sinh nói gì vậy, ngài tìm Lý mỗ hỗ trợ là coi trọng Lý mỗ rồi, tiền gì mà tiền, cứ tính hết
cho tôi!"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Vậy tôi không khách khí, lấy cho tôi
300 cân vôi, 100 cân hùng hoàng, pha trộn với nhau, sau đó đặt vào
khoang thuyền rồi để lại một cái xẻng là được. Mau đi chuẩn bị đi, Lý
tổng, khổ cực cho ông rồi!"
Lý Vĩ ghi lại, gọi điện thoại kêu một nhân viên công ty nhanh chóng tới làm.