Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thái Dương Mộ (1)


trước sau

Sau đó, Phương Mông Na lại chỉ vào đổ nằm ở lòng sống thượng một ít gỗ mục nói: “Không có thực vật có thể thật sự sống một ngàn năm, bất quá này thụ, đổ ở trong này đã muốn thật lâu, ít nhất có bốn mươi năm, vẫn đang không có mục, coi như là kỳ tích.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hỏi: “Sao cô biết nhiều như vậy, cô trước kia từng tới đây?”

Phương Mông Na nói: “Chưa từng tới, nhưng từng xem ảnh chụp người khác gửi. Nơi này trước kia là dòng chảy phụ của sông Khổng Tước, đi thông hồ La Bố Bạc, sau khi hồ La Bố Bạc khô cạn, nơi này tự nhiên cũng liền khô.”

“Ồ, La Bố Bạc… Trước kia là hồ?”

ruven

“Anh là thật không biết?” Phương Mông Na thấy bộ dáng hắn không giống như là giả bộ, nhất thời có chút kinh ngạc.

Diệp Thiếu Dương xấu hổ thè lưỡi, “Tôi là thật sự không biết, đối với nơi này hoàn toàn không

biết.”

“Vậy anh vì sao phải tới tham gia hoạt động khảo sát?”

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, “Tôi không phải đến khảo sát, là tới bảo hộ mấy người.”

“Thiếu chút nữa quên, anh là âm dương sư.” Phương Mông Na hé miệng cười.

“Âm dương sư đó là cách nói rộng rãi, nói nghiêm khắc, tôi là đạo sĩ.”

“Đạo sĩ?” Phương Mông Na nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Nhưng bộ trang phục này của anh… Đạo sĩ không phải nên mặc đạo bào sao?”

“Ai quy định đạo sĩ nhất định phải mặc đạo bào.”

“Được rồi, tôi không hiểu cái này lắm.” Phương Mông Na nhún vai, sau đó lại hỏi, “Anh tuổi còn trẻ, vì sao đã làm đạo sĩ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết, lúc còn nhỏ ù ù cạc cạc lên núi. Đúng rồi, người khác đều đi rồi, cô vì sao phải lưu lại?”

Phương Mông Na nhìn xa xa, nói: “Tôi là học nghiên cứu văn hóa cổ, đến La Bố Bạc khảo sát, là nguyện vọng trước nay của tôi, Tôn giáo sư lớn tuổi như vậy, cũng kiên trì lưu lại, tôi vì sao không thể lưu lại?”

Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nhưng tôi không giống với Tôn giáo sư, tôi vẫn luôn tin tưởng có quỷ hồn tồn tại. Tôi lúc còn nhỏ thường xuyên nhìn thấy bà nội đã mất, nói người khác cũng không tin. Nhưng tình huống hai ngày qua, vẫn đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không bằng tôi theo anh học tróc quỷ nhé.”

“Cái này…”

“Tôi nói giỡn, nhân loại đối với quỷ thần có sự tò mò bản năng, đều muốn biết là chuyện thế nào, nhưng tôi vẫn là không muốn biết quá nhiều, dù sao tôi chỉ muốn trải qua cuộc sống người thường, biết quá nhiều bí mật, không nhất định là chuyện tốt.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này có chút kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ cần bị người ta phát hiện thân phận pháp sư, đều sẽ tò mò hỏi thăm các loại việc quỷ thần, như Phương Mông Na loại người có thể khắc chế lòng tò mò này thật đúng là hiếm thấy.

“Sao, rất bất ngờ sao?” Phương Mông Na nhìn ra hắn tò mò, nói, “Tôi là nghĩ như vậy, tôi chỉ là một người bình thường, có yêu thích cùng theo đuổi thế tục, nếu để tôi biết quá nhiều bí mật về thế giới, vận mệnh, luân hồi cái gì, tôi có thể sẽ cảm thấy tất cả theo đuổi đều là nhỏ bé, hơn nữa sẽ nhiễm quan điểm số mệnh, đối với cuộc đời thật ra không có chỗ gì tốt cả.”

Diệp Thiếu Dương khen từ đáy lòng: “Cô có thể nghĩ như vậy, thật ra rất tốt, nhưng tôi cũng có thể nói cho cô, vận mệnh không có đáng sợ như cô nghĩ, vận mệnh là có, nhưng cũng chỉ là nắm giữ sinh tử, ngay cả chết, cũng có phân chia tử kiếp.

Đại Diễn chi đạo năm mươi, đi một mà sinh, biến hóa vô định, nói đơn giản chút, vận mệnh sẽ chỉ cung cấp cho cô lựa chọn, về phần chọn như thế nào, là chuyện của chính cô.”

Phương Mông Na có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, hỏi: “Thật vậy sao, nhưng, không phải có câu ‘số trời khó thoát’ sao, anh thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Số trời chỉ là đại đạo, sinh tử tuần hoàn, lục đạo luân hồi chuyện như vậy, chỉ cần là người, đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, cũng chính là nói, cô nếu muốn nghịch thiên, vậy khẳng định không làm được, nhưng bình thường cá nhân phấn đấu đều là nguyện vọng thế tục, có gì quan hệ với thiên đạo?”

Phương Mông Na dùng sức phun ra một
hơi, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Cảm ơn anh.”

“Ặc, cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơi anh khiến tôi đã biết cái gì là vận mệnh.”

“Khụ khụ, không nghiêm trọng như vậy, tôi chính là nói bừa một phen thôi.” Diệp Thiếu Dương cũng ý thức được, mình nói có chút nhiều rồi, có thể là bởi cảm thấy cô nương này tư duy tương đối độc đáo, mình mới nhịn không được nói nhiều như vậy.

“Này, sắp xuất phát rồi, hai người sao lại ở đây?” Tứ Bảo từ đầu kia của cồn cát đi tới, nhìn thấy hai người, bắt đầu gọi.

Phương Mông Na hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, rời khỏi trước, lúc đi ngang qua bên người Tứ Bảo, hai tay hướng hắn chắp chữ Thập, xem như chào hỏi.

Tứ Bảo có chút khoa trương khom người hoàn lễ, “A Di Đà Phật, bần tăng ra mắt nữ thí chủ.”

Diệp Thiếu Dương bật cười, chờ Tứ Bảo đi tới, vỗ hắn một cái nói: “Cậu nói ba chữ ‘nữ thí chủ’, ta sao lại nghe không được tự nhiên như vậy, lập tức nghĩ đến Đường Tăng.”

“Đường Tăng nào có đẹp trai như tôi.” Tứ Bảo hướng hắn nhướng nhướng mày, “Hình ảnh hai người vừa rồi ôm thân thiết tôi cũng chụp được rồi, trở về tôi gửi ngay cho Lãnh Ngọc.”

“Cậu cút đi! Đừng nghĩ lừa tôi, tôi chỉ nói chuyện mấy câu với cô ấy, còn thân thiết, thân cái em gái cậu!” Ở cùng Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương nói chuyện cũng khôi phục phong cách nhất quán.

Tứ Bảo chịu thiệt, trừng mắt nhìn hắn một cái, tự mình đi tới trong lòng chảo đi tiểu.

Buổi chiều, bọn họ đi ngang qua di chỉ Lâu Lan trong truyền thuyết, Diệp Thiếu Dương cố ý đi cùng Phương Mông Na, hỏi cô tin tức có liên quan văn minh Lâu Lan, tuy những tri thức này cũng có thể tìm Tôn giáo sư hỏi thăm, hơn nữa Tôn giáo sư nhất định biết nhiều hơn nữa, nhưng cảm giác nói chuyện phiếm với mỹ nữ tự nhiên khác hẳn.

Lúc đi ngang qua Thái Dương mộ, Tôn giáo sư bảo đội ngũ tạm thời dừng lại, mang theo đoàn người đi tham quan chỗ di tích cổ kỳ quái này.

Cái gọi là Thái Dương mộ, chỉ là một cách nói tượng hình: ở trên đất cát hoang vu, đóng đinh từng vòng cọc gỗ, hiện ra hình dạng mang tính phóng xạ, nhìn qua toàn bộ rất giống một vầng mặt trời đang phát sáng.

“Đây là mộ?” Diệp Thiếu Dương đến gần nhìn những cọc gỗ đó, đều bị phong hoá thành bóng loáng mượt mà giống như tảng đá, đại bộ phận đều mục nát rồi.

“Là mộ, đại khái tồn tại bốn ngàn năm rồi.” Phương Mông Na vừa chụp ảnh vừa nói.

“Làm sao biết là bốn ngàn năm?”

Phương Mông Na cười nhìn Tôn giáo sư một cái, “Cái này vẫn là để thầy nói đi.”

Từ sau khi tận mắt thấy các loại sự kiện thần quái, Tôn giáo sư cũng đã giải hòa với Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, lúc này cũng vui vẻ khoe khoang một phen học thức của mình, nói: “Thái Dương mộ là cổ mộ thật, mộ địa như vậy ở La Bố Bạc tổng cộng có bảy cái, có mấy cái vốn đều là vùi lấp ở dưới cát chảy, bị lục tục đào móc ra, tôi từng có may mắn tham dự khai quật một cái trong đó.

Chúng tôi từ trong đó khai quật ra rất nhiều mảnh vỡ gốm cát cùng đồ đồng xanh, còn có một số đầu mũi tên đồng ba cạnh, xương thú, vòng, trải qua giám định, đều không sai biệt lắm bốn ngàn năm sử, bởi vậy phán đoán ra niên đại những ngôi mộ này.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Thái Dương mộ, kinh ngạc nói: “Nơi này không phải hoang mạc sao, chẳng lẽ nói thời cổ không phải, bằng không ai sẽ đem mộ xây ở nơi này?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện