Chu Tĩnh Như cảm thấy Diệp Thiếu Dương lúc này đẹp trai ngời ngời,
thoáng ngây người, hồi hộp, hai tay đè lại lồng ngực, gần như không thở
nổi.
Diệp Thiếu Dương giẫm lên Đào Mộc Kiếm, phi thân lên, trường kiếm chém
ra chặn đứng con sóng lớn, khiến bọt sóng dần dần hạ xuống, chỉ còn lại
dư âm vẫn dâng cao hơn một mét, liên tục đánh về phía con thuyền.
“Tiểu Mã! Mau tiếp chiêu!”. Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại hô to.
“Biết rồi!”. Tiểu Mã vào thời khắc mấu chốt cũng không sợ hãi, lập tức
nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, nắm chặt xẻng, không ngừng hất
vôi về phía đầu sóng.
Hai người hợp sức ngăn cản một hồi thì con sóng lớn cao như núi đã bị
đánh tan, chỉ lại một chút dư âm của nó không đến nửa mét đang tiếp tục
đánh vào mạn thuyền. Nhờ có Tỳ Hưu Ấn chấn nhiếp, chiếc thuyền không bị
sứt mẻ gì cả, đến một giọt nước tràn lên thuyền cũng không có.
Tiểu Mã thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh không thấy bóng dáng Diệp Thiếu
Dương đâu, lập tức hoảng sợ, đột nhiên cậu cảm giác chiếc thuyền thoáng
rung lắc, cúi đầu nhìn thì thấy có một bàn tay đang bám vào mép thuyền
rồi bò lên. Người đó chính là Diệp Thiếu Dương. Lúc này cả người hắn ướt đẫm, Tiểu Mã hoảng sợ hỏi: “Tiểu Diệp tử, sao cậu ướt hết vậy?”
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: “Rơi xuống nước, đương nhiên ướt rồi!”
Tiểu Mã gãi đầu nói: “Không phải lúc nãy cậu đang đạp lên sóng sao? Vì sao lại rơi xuống nước?”
“Đấy chẳng qua là tôi mượn linh lực của Đào Mộc Kiếm mà thôi, một khi
dùng hết, đương nhiên sẽ rơi xuống nước. Tôi cũng không phải thần tiên
mà bay lướt được trên nước!”
“Ui chao, bộ dáng của cậu lúc đó trông rất giống thần tiên!”
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, sau đó bảo: “Đừng nói nhiều nữa,
còn chưa xong việc đâu. Hiện giờ có Tỳ Hưu Ấn chấn nhiếp, nó sẽ không có cách nào đâm thủng thuyền, tuy nhiên vẫn có thể làm lật thuyền của
chúng ta, phải hết sức cẩn thận!”
Tiểu Mã vỗ gáy nói: “Tôi hiểu rồi, thì ra “Thảo Khẩu Thái” – rửa nát rau xanh mà quỷ cô nương nói chính là dùng sóng lớn đập vỡ thuyền.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy khí tức xung quanh biến hóa, không
thèm đếm xỉa gì tới Tiểu Mã nữa, nhặt La Bàn Âm Dương trong khoang
thuyền lên, nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười,
ngẩng đầu lên nói: “Động phủ của Thủy quỷ ở phía dưới, tôi xuống dưới
xem một chút, cậu hãy lái thuyền về trước đi!”
Tiểu Mã ngẩn ra: “Cậu không mang theo thiết bị lặn, xuống dưới bằng cách nào?”
“Tôi tự có cách, cậu không cần lo!”. Diệp Thiếu Dương thò tay vào thắt
lưng lấy ra một đồng tiền Đúc mẫu, niệm chú, khắc thần niệm của mình lên đồng tiền, sau đó lấy ra Đào Mộc Kiếm giao cho Tiểu Mã, dặn dò: “Cậu
cất kỹ đồng tiền này, trên đường về nhỡ gặp phải tiểu quỷ, tiểu yêu thì
cứ trực tiếp đánh bọn chúng. Có Đúc mẫu bên cạnh, bọn chúng sẽ không thể làm gì được cậu đâu, cậu lên bờ chờ tôi!”.
Nói xong hắn lấy ra một hạt châu màu đỏ ngậm vào mồm rồi bước tới mạn
thuyền, nhanh chóng nhảy xuống nước, vừa vào nước, hạt châu màu đỏ lập
tức kích phát cương khí hộ thể.
Hắn là pháp sư chứ không phải thần tiên, cho dù mượn pháp khí cũng không thể đạp sóng bước đi mà không hề dính một giọt nước nào. Cảnh giới này
vốn không tồn tại trong hiện thực.
Hạt châu màu đỏ nguyên bản là một khối Kê Huyết Thạch cực phẩm được tổ
tiên Mao Sơn mài dũa, sau đó được khai quang để trở thành một món pháp
khí cường đại, gọi là Xích Luyện Đan.
Bình thường Xích Luyện Đan không có tác dụng gì, thế nhưng nếu đặt nó ở
nơi âm hàn thì chỉ cần đưa vào một chút cương khí là có thể kích phát ra dương khí cường đại, khiến hàn khí không thể tới gần.
Nước có tính thuần âm cho nên đối lập với dương khí, Diệp Thiếu Dương
lợi dụng đặc tính này để ngậm Xích Luyện Đan vào trong miệng, đẩy lùi
dòng nước xung quanh ra khỏi người hai mét.
“Thiên cân chi lực, vô vật bất phục, ngũ hồ tứ hải, tị thủy như phong! Cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương cao giọng niệm “Phá Thủy chú”, thân thể nhanh chóng
chìm xuống nước. Vốn tưởng rằng đáy hồ chỉ sâu tối đa chừng mười mét, ai ngờ phải tới nửa phút sau mới chạm tới đáy. Hắn âm thầm tính toán một
chút, hồ chứa nước này ít nhất cũng phải sâu năm mươi mét! Diệp Thiếu
Dương vô cùng cả kinh, không ngờ nó lại sâu đến như vậy!
Hắn đưa mắt nhìn quanh thì thấy quỷ khí lượn lờ bốn phía, khắp nơi tối
đen như mực, không nhìn thấy gì. Diệp Thiếu Dương không tránh khỏi có
chút bối rối, càng xuống sâu, áp lực nước lại càng lớn, cương khí tiêu
hao cho Xích Luyện Đan cũng càng nhiều, vì thế hắn phải nắm bắt thời
gian để tìm cho ra động phủ của Thủy quỷ. Bởi vì nếu để càng lâu thì
càng bất lợi, đợi đến khi tìm thấy động phủ của nó, pháp
lực tiêu hao
hết, có khi lại trở thành bữa ăn cho nó.
Hắn lấy một đồng tiền Ngũ Đế từ thắt lưng ra, cắn ngón giữa, nhỏ một
giọt máu vào đồng tiền, dùng ngón cái và ngón áp út nắm lấy, thấp giọng
niệm chú: “Kim tiền thông thần, khổng phương hữu nhãn, dùng máu của ta,
chỉ ra hung lộ…”
Sau đó hắn búng nhẹ ngón áp út, đẩy đồng tiền Ngũ Đế vào trong nước,
đồng tiền lập tức vẽ ra vân nước, di chuyển về phía trước. Diệp Thiếu
Dương vừa niệm chú vừa đuổi theo. Đột nhiên, tiền Ngũ Đế tựa như mất
khống chế, từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại tại một đám bùn cát.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bước tới đám bùn cát, phất tay áo, bùn cát
tự động tách ra, một con ốc bươu màu xanh biếc to cỡ nắm tay xuất hiện
trong tầm mắt hắn.
“Hóa ra là ở đây!”. Diệp Thiếu Dương mỉm cười bắt lấy con ốc, mở Thiên Nhãn Thông, đưa ý niệm tiến vào trong lòng nó…
Trên mặt hồ, gió êm sóng lặng, Tiểu Mã vừa lái thuyền quay vào bờ vừa
ngâm nga một câu hát, đột nhiên phía dưới thuyền phát ra tiếng “Lộp bộp, lộp bộp”, bánh lái cơ hồ bị vật gì đó quấn chặt, thân thuyền lập tức
rung lắc kịch liệt, động cơ tắt lịm.
Không xui xẻo vậy chứ, lúc này mà lại còn dở chứng? Tiểu Mã thử khởi
động máy lần nữa nhưng động cơ vẫn không phản ứng. Trong lúc cậu đang
thấp thỏm lo âu thì có một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, chiếc thuyền
lập tức bị đẩy về hướng ngược với Lý gia thôn.
Tiểu Mã vô cùng kinh hãi, trong lòng hiểu rõ đây là do quỷ quái quấy
phá, thế nhưng cậu bất lực, ngẩng đầu nhìn, chiếc thuyền đang tiến về
một bãi lau sậy.
Trên bầu trời dường như bị bao phủ bởi một tầng hắc khí dày đặc, chiếc
thuyền vừa tiến vào bãi lau sậy lập tức như tiến vào một cõi âm u, tà
phong không ngừng thổi vào đỉnh thuyền, khiến nó tự động chầm chậm lướt
qua đám cỏ.
Tiểu Mã nhìn bầu trời u ám và đám cỏ lau vô tận bốn phía, lòng càng lúc
càng gấp. Đúng lúc đó, một chiếc chậu gỗ từ đâu bơi tới cách thuyền
khoảng ba mét, sau đó cũng chậm rãi phiêu phất trôi theo tiết tấu của
thuyền.
Trong chiếc chậu gỗ có một tấm chăn đỏ căng phồng lên, cồm cộm, trông
giống như đang đắp một vật gì đó. Tiểu Mã không khỏi nảy sinh trực giác: trong chăn có một đứa trẻ…
“Để tao coi mày là cái gì!”. Đã là họa thì không tránh khỏi, Tiểu Mã
ngắt một cành cỏ lau, đưa vào trong chậu gỗ, hít một hơi thật sâu, sau
đó mạnh mẽ gạt chăn…
Không có gì! Chỉ là một tấm chăn…
Tiểu Mã thở phào một cái, dùng cành cỏ lau đẩy chiếc chậu gỗ sang một
bên, chợt cậu nhìn thấy có thứ gì đó đen đen trên mặt nước ngay dưới
chậu gỗ, mới đầu cậu còn tưởng đó là rong rêu, ai ngờ nhìn kỹ lại thì…
Cậu liền hít vào một hơi khí lạnh:
Đó là một đám tóc người trôi theo dòng nước.
Trái tim Tiểu Mã thoáng chốc đập mạnh, cậu nhanh chóng lấy ra Đào Mộc
Kiếm mà Diệp Thiếu Dương đã đưa cho, đầu tập trung nhớ lại Sát Quỷ Chú
mà lão Quách đã dạy, tâm tâm niệm niệm, khí xuất bát mạch. Con mẹ nó,
làm thế nào để bắt đầu bây giờ?
Đám tóc kia đột nhiên chìm xuống nước, không thấy đâu nữa. Tiểu Mã không nhịn được nghểnh cổ tìm kiếm, đúng lúc đó, phía sau chợt truyền đến một tiếng “Bộp…bộp…”. Chiếc thuyền khẽ lung lay, Tiểu Mã cả kinh, cậu cảm
nhận được có vật gì đó vừa leo lên thuyền!