Diệp Thiếu Dương nắm tay phải của Ô Mai lên, dùng móng tay cắt vào ngón
giữa của cô, sau đó lại đặt một đồng Đúc mẫu lên huyệt Thần Môn trên
cánh tay của nữ thi, dùng móng tay đâm vào lớp da giữa nhãn tiền rồi kéo ngón tay của Ô Mai qua đặt lên nhãn tiền đồng Đúc mẫu. Hắn cũng kéo một dây hồng tuyến cột ngón tay của cô và nữ thi lại với nhau.
Hắn cầm lấy tay của Ô Mai phóng xuất ra một luồng cương khí, hỗ trợ cô dẫn máu vào trong cơ thể của nữ thi.
Quá trình này diễn ra khoảng một phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được máu
của Ô Mai đã tiến nhập vào trong bụng nữ thi, thấm vào vật bên trong
bụng cô ấy, lập tức buông tay, lấy từ bên hông ra một nắm tro tàn đặt
lên miệng vết thương trên cổ tay cố ấy để tránh cho huyết khí tiết ra
ngoài, sau đó đẩy nữ thi xuống hố mộ, đứng lên, âm thầm thở dài một hơi, toàn bộ kế hoạch mấu chốt nhất đã hoàn thành thuận lợi.
Diệp Thiếu Dương kéo tay của Ô Mai, hỏi: "Em mất không ít máu, cảm thấy thế nào?"
"Hơi choáng váng một chút!". Ô Mai lắc đầu nói: "Nhưng không sao đâu, bao giờ trở về uống chút canh gà là được!".
"Vậy thì tốt, bọn anh trở về nhà khách để bố trí một chút, Quách sư huynh,
đệ đã đưa vàng cho huynh, huynh ở đây chờ bọn đệ một lát!"
Lão
Quách đương nhiên không dám phản đối, trừ y, người nhà chồng và người
nhà mẹ đẻ của thân nhân ra là tự nguyện canh giữ ở trên núi, còn lại
những người khác đã nhanh chóng xuống núi.
Dọc theo đường đi vào
thôn, Diệp Thiếu Dương được thôn dân Lý gia thôn hai bên đường hoan
nghênh nhiệt liệt. Do lúc trước có mấy thôn dân chứng kiến hắn bắt quỷ
rồi quay về thôn tuyên truyền, một truyền mười, mười truyền trăm, nên
bây giờ ai nấy cũng đều biết hắn là thiên sư Mao Sơn, tru diệt lệ quỷ
tại hồ chứa nước, vô cùng kích động sùng bái hắn.
Có mấy cô nương chưa chồng thấy Mao Sơn Thiên sư còn trẻ tuổi đẹp trai như thế lập tức
liếc mắt đưa tình muốn tán tỉnh, lại còn có hai bà mối cứ liên tục chạy
theo Diệp Thiếu Dương luôn mồm bảo muốn làm mai cho hắn...
Diệp
Thiếu Dương vội vã chạy vào nhà khách để trốn, cuối cùng vẫn là trưởng
thôn mạnh miệng đứng ra kêu gọi mấy người đàn ông lực lưỡng bảo vệ trước cửa nhà khách, ngăn không cho mấy người này vào phá rối.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói với Ô Mai: "Người của thôn bọn em thật là ‘nhiệt tình’!"
Ô Mai cười nói: "Diệp đại ca thấy ai vừa mắt thì nói với em một tiếng, em giúp anh làm mối, cam đoan là có thể thành công, ơ nhưng mà không được, anh đã có đối tượng..."
"Chớ đoán mò, mau làm chính sự đi!". Diệp Thiếu Dương lấy ra giấy bút viết mấy tài liệu cần thiết, giao cho Lý Lão Tinh.
Lý Lão Tinh nhìn lướt qua thì khẽ nhíu mày, thật thà hỏi: "Diệp tiên sinh, mấy thứ khác thì tôi biết, còn phân gà trắng... là loại thuốc Đông y
gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phân gà trắng là phân gà màu trắng chứ là gì!"
Gương mặt Lý Lão Tinh lập tức méo mó: "Hai mươi kg phân gà?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba mươi kg nhé, hai mươi kg không đủ đâu!"
Lý Lão Tinh lau mồ hôi: "À, vậy để tôi đi thu gom phân gà từng nhà..."
Dưới sự giúp sức của nhiều người, có thể nói là cả thôn, những món vật dụng
mà Diệp Thiếu Dương nêu ra đã tập hợp đầy đủ chỉ trong vòng nửa tiếng,
tất cả đều chất ngay ngắn ở trong sân nhà khách.
"Hai kg máu gà
trống, năm mươi kg gạo nếp, hai mươi kg lúa mạch, ba mươi kg phân gà
trắng, năm kg nước tiểu đồng tử..." Lý Lão Tinh báo số: "Diệp tiên sinh, đã đủ chưa?"Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo lão sắp xếp cho người khiêng
những nguyên liệu đó và một cái nồi lớn cùng nhau lên núi, đi tới mộ của nữ thi, hắn lấy ra La Bàn Âm Dương dò tìm trận nhãn của trận pháp,
khoanh vùng một mảnh đất trống, bảo Lý Lão Tinh đặt nồi lên mặt đất, sau đó đốt lửa, đổ vào một lượng nước vừa đủ.
Trong lúc chờ nước nấu sôi, Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, đi vòng quanh mộ một vòng để bố trí Ngũ Hành Kỳ Trận, sau đó bảo lão Quách và Tiểu Mã hỗ trợ dùng
đồng tiền định vị, kéo ra hai đoạn chu sa cột vào hai cây bách rồi kéo
thành một thông đạo dài hơn mười thước. Lấy cây cối ven sườn núi làm
trục, hắn cố định đầu mút cuối cùng tại vị trí đã khoanh vùng trước đó.
Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau đổ máu gà và gạo nếp vào chung một nơi, khuấy đều, sau đó rải vào trong thông đạo.
Lúc hắn
chuẩn bị xong, quay về thì nước cũng đã sôi.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đổ phân gà, nước tiểu đồng tử và lúa mạch…
vào trong nồi, còn mình đứng trên một tảng đá lớn, tay cầm xẻng khuấy
mạnh hỗn hợp. Mấy loại nguyên liệu được nước sôi nấu thành một hỗn hợp
phát ra mùi thúi kinh hoàng bạt vía, khiến mấy thôn dân đứng xem náo
nhiệt phải bịt mũi né tránh.
Diệp Thiếu Dương vân vê một nắm lá
ngải đưa cho đám người của Tiểu Mã, sau đó nhét một lá vào trong lỗ mũi, cảm thấy tốt hẳn lên. Tiểu Mã không chịu được hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu
định nấu cái này cho người ăn sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc Tiểu Mã: "Cậu ăn không?"
"Cậu giết tôi luôn đi!". Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "À phải rồi tiểu Diệp tử, lúc trước cậu có dùng máu gà và gạo nếp để rải đường thì tôi còn có thể hiểu được, vậy tại sao bây giờ cậu lại dùng mấy cái khỉ gió như lúa mạch và phân gà? Tôi có thấy cậu dùng bao giờ đâu?"
Diệp Thiếu
Dương đáp: "Đây căn bản không phải là Mao Sơn thuật, tôi cũng đã từng
nói Mao sơn thuật không thể đối phó với Vu cổ thuật, cho nên tôi dùng
những thứ có trong sách vu thuật dân gian để đối phó với cổ linh, cho
nên nếu có mắc ói thì cũng không liên quan đến chúng ta!”.
Chờ
một đống “thập cẩm” trong nồi nấu xong, Diệp Thiếu Dương liền sử dụng
Đấu mực bắn thành một hình chữ Tỉnh (井) trên mặt đất, dặn Ô Mai đứng ở
chính giữa, bất luận có phát sinh gì cũng không được rời khỏi phong ấn.
Sau đó dặn lão Quách bắt đầu làm phép.
Lão Quách tuy rằng pháp
lực không sâu nhưng có kinh nghiệm vào Nam ra Bắc, hiểu biết về vu thuật dân gian không kém so với Diệp Thiếu Dương, lập tức gật đầu, đi tới
trước mộ, vẽ một tờ Địa hỏa phù ném xuống dưới, miệng lầm rầm niệm Địa
hỏa chú, một ngọn lửa màu xanh nhạt lập tức bốc lên.
Lớp dầu vừng và mật cũng nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Lão Quách nhìn chằm chằm vào thân thể nữ thi không chớp mắt, tức khắc, một
đoạn huyết tuyến màu đỏ từ bụng của cô nhô lên cao, sau đó nữ thi vặn
vẹo thân thể, đứng thẳng dậy.
Lão Quách cười lạnh một tiếng, cổ
linh quả nhiên không chịu nổi sức nóng của lửa địa hỏa, bắt đầu điều
khiển thi thể của nữ thi, chuẩn bị trốn thoát.
"Xoạt" một tiếng,
nữ thi đứng lên giữa đống lửa, động tác có chút cứng ngắc, vươn hai tay
hai chân bò ra khỏi hố mộ, tiến vào thông đạo chu sa tuyến. Hai chân cô
dẫm vào máu gà và gạo nếp, “Xì… xì” bốc khói, lập tức bị hun cháy ra
nước. Ngọn lửa trên người cô cũng nhanh chóng đốt da thịt trở thành biến dạng, mỡ ùng ục chảy ra bên ngoài.
Các thôn dân đứng vây xem
thấy thi thể đã chết hai năm đang bò dậy thì sợ đến mức ba hồn không gặp bảy phách, lập tức lui về phía sau vài chục bước.
Tiểu Mã thấy
thế cũng lui ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, buồn bực hỏi: "Tiểu Diệp tử,
thi thể này đã chết, cậu lại đang đối phó với cổ linh, vậy thì còn đốt
thi thể làm gì?"
"Tôi đang muốn thiêu hủy thi thể để cổ linh
không thể ở lại trong người cô ấy, phải đi tìm kí chủ mới!". Diệp Thiếu
Dương vừa nói vừa liếc Ô Mai.
Nhìn một thi thể chảy mỡ đang ầm ầm chạy tới, Ô Mai sợ tới mức bủn rủn tay chân, mếu máo nhìn Diệp Thiếu
Dương, nức nở nói: "Diệp đại ca, chết em!"
"Đứng yên đó, không phải sợ!"
Diệp Thiếu Dương nói xong dùng xẻng xúc hỗn hợp phân gà hất vào đầu thi thể...