Lão Quách nói: "Tiểu sư đệ, nếu đệ có hứng thú, chúng ta đến Cô Sơn một chuyến, đệ thấy thế nào?"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Kiếm tiền ư?"
"Ta không làm chuyện không có lợi, nếu không có tiền, việc gì ta phải
liều mạng với thi ma?". Lão Quách tươi cười đúng chuẩn gian thương, vươn năm ngón tay nói: "Năm vạn đồng, phí dịch vụ của cảnh sát."
"Năm vạn đồng giết một con thi ma? Không nhiều lắm!". Diệp Thiếu Dương than thở.
"Năm vạn mà còn không đủ sao?". Tiểu Mã kêu lên: "Đồ tham tiền, tôi sỉ nhục cậu!".
Diệp Thiếu Dương liếc cậu một cái: "Cậu ngoài việc đến xem náo nhiệt ra thì còn biết làm gì?"
"Tôi đương nhiên là làm trợ thủ cho cậu, xách túi, bưng trà, rót nước,
vân vân và vân vân, đến lúc đó cậu nhớ chia ít tiền cho tôi là được, khì khì.". Tiểu Mã ngước mặt lên trời cười.
Lão Quách cũng cười cười: "Đệ để cậu ta đi chung đi, không chừng còn có ích đấy!"
Ba người bước ra khỏi cửa, vừa đi ngang qua hàng người giấy trước mặt,
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, chỉ vào một người giấy trong số đó
nói: "Tối đa là trong vòng nửa tháng, cái này sẽ biến thành tà linh."
Lão Quách cười gian: "Ta đang muốn nó trở thành tà linh.".
Diệp Thiếu Dương cau mày: "Vì sao?"
"Trở lại rồi hẵng nói, đi thôi.".
Ra khỏi ngõ, lão Quách bảo bọn họ chờ một chút, mình tới ven đường lấy
chiếc Poussin. Diệp Thiếu Dương vốn không rành về xe, thế nhưng nhìn vẻ
bề ngoài tồi tàn của nó cũng biết chẳng phải là xe tốt, sau khi lên xe
liền hỏi: "Sư huynh, đáng lẽ ra mấy năm nay huynh cũng phải kiếm được
kha khá chứ, vì sao chiếc xe này còn ‘bèo’ như vậy?".
"Ha ha, cái đó gọi là thâm tàng bất lộ, cả khu này toàn là phường túng
tiền, nếu như quá khoe khoang, bọn họ nhất định sẽ tìm ta vay nợ."
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã buồn bực nhìn nhau, ngày nào y cũng lo lắng người khác vay tiền mình, thật hết sức keo kiệt!
Trên đường lái xe, Tiểu Mã cứ luôn mồm hỏi thi ma là cái gì, Diệp Thiếu
Dương không muốn dây dưa với cậu, đành phải cố gắng giải thích: "Quỷ,
yêu, thi, linh đều có phân đẳng cấp khác nhau, ví dụ như cương thi có
cấp bậc là: Thi tang, thi linh, thi ma, thi vương (1), đặc điểm cũng
không giống nhau. Thi ma cả người đều là bạch mao, còn gọi là bạch mao
cương thi, có tu vi từ năm trăm năm trở lên, rất lợi hại.".
(1) Thi tang: Zoombie
Linh thi: Cương thi oán linh
Thi ma: Bạch cốt tinh
Thi vương: Cương thi vương
Tiểu Mã vừa nghe nói thi ma mạnh như vậy thì sắc mặt liền chùng xuống,
lật đật hỏi: "Nghĩa là còn lợi hại hơn con thủy thi ngày hôm qua?"
"Thủy thi chỉ là hơi dọa người một chút, tu vi của nó trên dưới một trăm năm, làm sao sánh bằng với thi ma, vốn dĩ đã không cùng đẳng cấp.".
Tiểu Mã hít sâu một hơi: "Được rồi, đến lúc đó hai người phải bảo vệ tôi đấy!"
"Yên tâm, yên tâm!". Lão Quách nhìn cậu cười gian xảo.
Xe hơi vừa ra khỏi thành, chạy hơn mười phút thì đến một con đường dẫn
vào thị trấn nhỏ, lão Quách dừng xe, chỉ tay vào một ngọn núi phía sau
trấn, nói rằng: "Đây là Cô Sơn, hầm trú ẩn ở dưới chân núi. Phía trước
không thể lái xe vào, chúng ta đi bộ thôi!".
Cả ba người xuống xe đi bộ đến chân núi, vừa tới nơi, Diệp Thiếu Dương
liền nhận được tin nhắn rủ đi ăn cơm chung của Chu Tĩnh Như, bỗng nhiên
cảm thấy vô cùng hối hận. Việc tróc quỷ kiếm tiền đương nhiên quan
trọng, thế nhưng cũng chỉ như phù vân nếu so với việc hẹn hò vui vẻ cùng mỹ nhân, chỉ có điều hắn đã đến nơi rồi nên không thể quay lại, bèn suy nghĩ một chút, reply cho cô: Tiểu Mã thất tình muốn tự tử, anh phải an
ủi cậu ta, ngày mai anh sẽ mời em đi ăn cơm, được không?
Bên ngoài hầm trú ẩn có tăng thêm một hàng rào sắt, hai bên trái phải có bốn cảnh sát canh chừng, thấy ba người lão Quách tới, một trong số đó
ra nghênh đón, chào hỏi: "Chào Quách sư phụ, Triệu Đội có gọi điện thoại tới báo, bây giờ ngài có muốn vào không?"
Lão Quách ừm một tiếng, cảnh sát kia liền mở cửa hàng rào, nhìn ba người bước vào, chần chừ một lát rồi lên tiếng: "Quách sư phụ, có cần chúng
tôi vào cùng ngài không?"
"Không cần, bọn ta làm được rồi!"
Cảnh sát thở dài một hơi, gật đầu: "Vậy cũng được, chư vị cẩn thận.".
Vừa vào trong động, nhiệt độ lập tức giảm đi, vô cùng mát mẻ, lão Quách
bật đèn pin đi đằng phía trước, Diệp Thiếu Dương đốt một ngọn nến dài đi phía sau rồi đưa nó cho Tiểu Mã.
"Chẳng phải có đèn pin sao, còn đốt nến làm gì?". Tiểu Mã thắc mắc hỏi.
"Đây là Trường Minh Chúc, bên trong có bỏ thêm bột của Thất Tinh Thảo,
có khả năng dò xét âm khí.". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn ánh lửa màu xanh biếc hòa lẫn màu đen của Trường Minh Chúc, nói với lão Quách: "Ở đây
không chỉ có cương thi mà còn có lệ quỷ."
Tiểu Mã nói: "Sao cậu biết?"
"Lửa đen đại diện thi khí, lửa xanh đại diện quỷ khí.". Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi phiền: "Cậu có thể im lặng giùm được không, đừng có hỏi
nữa!"
Hai bên trái phải hầm trú ẩn đều có rất nhiều gian phòng nhỏ được đào
bới, mỗi phòng rộng chừng 1 mét vuông, lão Quách giải thích, những chỗ
này đều là chỗ dân quân tránh
nạn ngày xưa, bởi vì bỏ hoang một thời
gian dài cho nên người tị nạn đều tập trung tạm trú.
"Mấy người lang thang lúc trước đều ở đây, từ hồi xảy ra chuyện cương
thi thì chẳng còn ai dám ở.". Lão Quách rọi đèn pin qua, hầu như mỗi
gian phòng đều có rất nhiều đồ đạc hỗn tạp, bao gồm cả chiếu và quần áo
cũ.
Diệp Thiếu Dương thở dài, họ sống thật không dễ.
Đi hơn mười mét, phía trước hầm bỗng chia thành ba đường, lão Quách dùng đèn pin chiếu qua, đường nào cũng không thấy đích đến. Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: "Sao chỗ này lại to như vậy?".
Lão Quách đáp: "Đệ mới biết à, hồi thời kháng chiến khi quân Nhật không
kích thì đây là hầm trú ẩn quy mô lớn nhất Thạch Thành, có thể chứa hơn
vạn người. Nếu như chỗ này nhỏ thì cảnh sát đã sử dụng cảnh lực, dùng
súng phun lửa phun vào, thi ma cũng không thể chống đỡ. Vấn đề là chỗ
này quá lớn, lại còn nhiều đường thông với nhau, không tập trung mấy
trăm người thì không có cách nào tìm kiếm được. Lần trước ta cũng may
mắn lắm mới tìm thấy cương thi.".
Lão Quách đi đến nơi lần trước gặp phải cương thi trong một gian phòng
nhỏ, đột nhiên phát hiện có một đống lông trắng phản chiếu ánh đèn.
"Đây là gì vậy, nấm mốc hả?". Tiểu Mã giơ tay định sờ.
Diệp Thiếu Dương đập vào tay cậu: "Chớ lộn xộn, có độc thi.". Sau đó hắn chà xát trên tay một lớp chu sa, cẩn thận nhặt đống lông trắng lên rồi
tiến đến hơ vào Trường Minh Chúc, đống lông liền hóa thành một vũng máu
đen.
Quả thật là bạch mao cương thi!
Đúng lúc này, Trường Minh Chúc đột nhiên tắt lửa. Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, có thể làm cho Trường Minh Chúc bị dập tắt chỉ có thể là lệ quỷ đang đến gần, hắn vội vàng xông ra, căn dặn lão Quách: "Lên
đèn!".
Lão Quách nhanh chóng đốt Tam Sắc Liên Hoa, đây là trang bị tiêu chuẩn
của đạo sĩ Mao Sơn khi tróc quỷ ở những nơi tăm tối như sơn động hoặc cổ mộ, đèn được chu sa dẫn, bên trong có tam sắc hương, vừa có khả năng
chiếu sáng, vừa có thể chấn nhiếp địa hồn lệ quỷ, khiến cho chúng vô
pháp biến ảo.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, mơ hồ có thể thấy một thân ảnh phiêu phất từ sâu trong hầm đang bay tới.
"Là cương thi sao?". Tiểu Mã run giọng.
"Là lệ quỷ." Lão Quách nói.
Diệp Thiếu Dương rút ra Đào Mộc Kiếm, bình tĩnh chờ đợi, nương theo ánh
đèn có thể thấy lệ quỷ có dáng người cao ráo, mái tóc dài búi thành hai
búi cao, là một nữ quỷ, trên người khoác Đối Khâm trường bào (2) màu
hồng, chân mang một đôi giầy thêu.
(2) Đối Khâm trường bào: loại áo khoác ngoài thời xưa của cung nữ, có hai vạt dài song song.
"Đây là... thị nữ cổ đại?". Lão Quách hít một hơi thật sâu: "Trời ạ, là
quỷ từ mấy trăm năm trước... ít nhất ... cũng phải là cấp bậc oán linh!"
"Oán linh là cái gì?". Tiểu Mã trốn sau hai người cảm thấy an toàn một chút mới dám mở chuyên mục “Mười vạn câu hỏi đáp”.
"Đẳng cấp quỷ hồn, đừng hỏi!" Lão Quách không rảnh giải thích.
Diệp Thiếu Dương không đợi nữ quỷ đến gần, ném một hạt đậu đồng về phía
trước, nữ quỷ cực kỳ nhanh nhẹn tránh thoát, khẽ đảo tay, chẳng biết từ
đâu lấy ra một tấm ván gỗ, **, phía trên còn có dòng chất lỏng màu đỏ
không ngừng nhỏ xuống.
"Nắp quan tài!". Lão Quách thầm than thở: "Mệnh khí của nó là nắp quan tài!"
Oán linh từ cấp quỷ hồn trở lên sẽ chọn cho mình một vật nào đó có thuộc tính âm tà, rưới linh lực của mình lên nó, tu luyện thành mệnh khí, tu
vi càng mạnh, lực công kích mệnh khí cũng càng mạnh.
Nữ quỷ tay gạt nắp quan tài đánh về phía Diệp Thiếu Dương, mặt trên nắp
chứa đầy hắc khí. Cách xa đến vài mét mà Diệp Thiếu Dương đã cảm thấy
toàn thân phát lạnh, tu vi nữ quỷ này, chỉ có tương đương hắn chứ không
hề thua kém!...