Dương Cung Tử thở dài, “Thiếu Dương cùng Lãnh Ngọc… Ai, em là tin tưởng cảm tình của Lãnh Ngọc đối với Thiếu Dương, nhưng căn cứ châm ngôn của sư phụ anh, nhìn qua là không tốt lắm… Có thể không đi được đến cuối cùng.”
Đạo Phong chưa lên tiếng.
Dương Cung Tử đi lên kéo cánh tay hắn, lẩm bẩm: “Nhưng sư phụ anh cũng không nhảy ra ngăn cản bọn họ, vậy nói rõ… Ít nhất ông cảm thấy nên thuận theo tự nhiên, để bọn họ tự mình đi phát triển, anh cảm thấy thế nào, có lẽ sự tình không có tệ như anh nghĩ.”
“Cách làm của anh khác với sư phụ.”
“Nhưng quan tâm đối với Thiếu Dương là giống nhau, sư phụ anh là tương đối ôn hòa, nhưng một khi đề cập an toàn của Thiếu Dương cùng của anh, ông ấy vẫn là cái gì cũng dám làm, một trận chiến Huyền Không anh đã quên, ông không tiếc mất mạng, hơn nữa phá huỷ một thân tu vi, cũng muốn ra mặt cho hai người bọn anh… Nếu Lãnh Ngọc thật sự sẽ thương tổn Thiếu Dương, ông không có khả năng không ra ngăn cản.”
Đạo Phong nói: “Sư phụ anh cũng không phải thần, có một số việc ông cũng không tính ra được.”
Dương Cung Tử còn đang líu lo nói chuyện, một tay Đạo Phong phá vỡ hư không, kéo Dương Cung Tử đi vào.
tô chạy trên đường, Nhuế Lãnh Ngọc đem tình huống sau khi hắn nguyên thần xuất khiếu nói một lần mới đầu cũng chưa xảy ra chuyện gì, sau đó cô cũng không biết làm sao vậy, hẳn là có
người cách không làm phép, khiến cô lâm vào trong mê man. Lúc ấy loại cảm giác đó, không giống như giấc ngủ bình thường, mà là ý thức trôi nổi ở trong một mảng hư không, tuy lên lên xuống xuống, nhưng một bộ phận ý thức vẫn tỉnh táo, lúc ấy chỉ cảm thấy mình có thể là trúng bùa chú nào đó, không có cách nào làm phép phá giải, bản thân liền từ đáy lòng niệm Tĩnh Tâm Chú, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng lập tức ý thức được lực cản nào đó, tựa như muốn chiếm lĩnh thần thức mình, vốn cô đã sắp thất bại luân hãm.
“Nói tới có chút mất mặt, ở một khắc đó, em nghĩ tới anh. Em biết đối phương làm như vậy, khẳng định không phải vì nhằm vào em, mà là vì thương tổn anh… Em lúc ấy nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải tỉnh táo lại… Có thể cũng là phát huy tiềm năng, em thế mà đã thành công, sau khi đem lực lượng tà ác đó từ trong thần thức đuổi đi, em lập tức tỉnh táo, mở to mắt, nhìn thấy một kẻ ở ngay trước mặt em, sau khi tỉnh táo, lập tức công kích em…
Em và hắn vừa bắt đầu đánh, Đạo Phong liền tới… Chuyện sau đó anh cũng biết đại khái, lúc ấy bọn em cũng không biết tình huống anh thế nào, người kia sau khi đào tẩu, cũng chưa lập tức đuổi theo.”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, gật gật đầu nói: “Lúc ấy tình huống của anh thế nào?”
“Thần thức của anh bị tập kích, lúc ấy nguyên thần rất mỏng manh, hầu như sắp nguyên thần cấu diệt, Đạo Phong vì thế làm phép duy trì một phen, em không biết dùng là pháp thuật gì, sau đó hắn liền bắt đầu nhằm vào em, may mắn có Cung Tử, bằng không anh có thể thật sự không gặp được em nữa.”
Diệp Thiếu Dương cười khổ, “Ừm, anh không biết hắn vì sao luôn nhằm vào em, anh thay hắn hướng em xin lỗi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thật ra anh rất khó xử nhỉ?”
“Cái này… Nếu đổi thành người ngoài, anh đã sớm đánh rồi, nhưng hắn dù sao cũng là sư huynh của anh, hơn nữa hắn cũng là tốt với anh. Em tin tưởng anh, anh từ từ thuyết phục hắn, tuyệt không để cho hắn làm gì em.”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy một bàn tay của cô ở trên tay lái, yên lặng nhìn cô, nói: “Tin tưởng anh, hắn muốn giết em phải bước qua xác anh!”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong loại hứa hẹn khác lạ này, trong đầu là rất cảm động, quay đầu liếc hắn một cái, nói: “Thiếu Dương, nói thật, anh chưa từng hoài nghi… Em thật sự muốn thương tổn anh sao?”
“Em?” Diệp Thiếu Dương cười lên ha ha, “Không có một chút cũng không có, về sau đừng nói cái này nữa, nếu không chính là em không tín nhiệm anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc mím môi cười cười.
“Đúng rồi, nói tới người kia công
kích anh, em còn có ấn tượng gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhớ lại một phen, nhíu mày nói: “Hắn qua lại vội vàng, em chưa thấy rõ bộ dạng như thế nào, chỉ nhớ mang máng mặt vàng vọt… Rất gầy, cảm giác rất giống với anh.”
Sau khi nói xong, một lúc chưa nghe được động tĩnh của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương chau mày, lạnh lùng ngây người, vẻ mặt trên mặt âm tình bất định, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, nói: “Chẳng lẽ là hắn?”
“Ai?”
“Chính là tên kia lần trước ở Hạ Môn, sau khi Hồ Vượng đi rồi, anh gặp được, cảm giác không sai biệt lắm với em hình dung.”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng ngẩn ra một phen, nói: “Anh không nói hắn là Từ Phúc….” Lập tức vỗ ót một cái, lúc trước đạo sĩ kia cứu hắn đã là Từ Phúc, vậy kẻ muốn hại hắn tự nhiên không phải.
“Em còn nhớ rõ hắn có đặc thù gì phương diện tướng mạo?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.
Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen, nói: “Tướng mạo thứ này, không quá dễ hình dung, bằng không em vẽ đại khái ra cho anh xem?”
“Em biết vẽ tranh?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, dứt khoát dừng xe ở ven đường, từ trong túi nhỏ bên người mình tìm ra quyển bút ký, trực tiếp dùng bút kẻ lông mày bắt đầu vẽ ở bên trên, chỉ chốc lát đã vẽ xong, tuy bút kẻ lông mày không quá thích hợp dùng để vẽ tranh, nhưng kỹ xảo vẽ tranh của Nhuế Lãnh Ngọc rất khá, ít ỏi vài nét bút đã làm nổi bật đặc thù trên tướng mạo, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, lập tức hít ngưỢC vào một hơi, lẩm bẩm: “Không sai, chính là hắn!”
Hai người nhìn nhau, đáy lòng đều đang cảm thấy hoang mang vì cùng một vấn đề: kẻ này, rốt cuộc là ai?
“Một lần trước, hắn đột nhiên xuất hiện, còn chỉ là thử thực lực của anh, cũng chưa hạ sát thủ đối với anh, lần này vì sao đột nhiên muốn giết anh chứ, không có lý do nha…” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, cảm thấy rất không thể tưởng tượng.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có lẽ trước đó anh phân tích không sai, hắn có lẽ chính là người của pháp thuật công hội, lần đầu tiên là thử thực lực của anh, phát hiện anh cũng là đối thủ khó giải quyết, cho nên một mực theo dõi anh, tìm cơ hội xuống tay… Thời điểm anh nguyên thần xuất khiếu, đương nhiên chính là cơ hội tốt nhất.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, thở dài: “Thôi, việc này nghĩ cũng không rõ được, dù sao binh đến tướng chặn, bọn hắn đã theo dõi anh, sớm muộn gì sẽ không chịu nổi tịch mịch, đi ra chính diện đánh với anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Dù sao anh bình thường đề phòng thêm một chút, trước đó anh còn bảo em nguyên thần xuất khiếu, may mắn em chưa đi.”
“Đúng đúng đúng, lão bà lại cứu anh một mạng.” Diệp Thiếu Dương cười ngây ngô hắc hắc.
Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, một lần nữa khởi động ô tô, chạy hướng nội thành, đồng thời nói: “Anh lần này thăm dò sào huyệt quy hút máu, còn có thu hoạch gì?”
Diệp Thiếu Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nghĩ nghĩ, cảm khái nói: “Bọn quỷhút máu này, không thấy lợi hại hơn so với tà vật chúng ta bên này, nhưng có đặc điểm, là đại bộ phận tà vật đều không theo kịp.”
Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, nhất thời nổi hứng thú, hỏi: “Cái gì?”
“Rất làm màu nha, rất biết hưởng thụ. Một căn nhà nát như vậy, bên trong phòng của hai tên boss trang hoàng như hoàng cung, hơn nữa còn có kho để rượu, bên trong tất cả đều là những chai rượu vang, thật là say.”