Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Lyon một lòng muốn chết có thể lý giải, Nam Cung Anh tên gia súc này, không oán không thù với hắn, phát điên cái gì chứ…”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước em dẫn anh đi xem phim không?”
“Hả? Cực hạn gì đó…”
“Cực hạn đặc công (XXX: sự trở lại của Xander Cage), câu lời kịch cuối cùng kia của nhân vật chính, nhớ rõ chứ?”
“Ta vì cực hạn mà sinh? Nhân vật chính cuối cùng lúc nhảy máy bay từng nói câu này, Diệp Thiếu Dương lúc ấy cảm thấy rất ngày, bởi vì nhớ rất rõ ràng.
“Đúng vậy, Nam Cung Ảnh tám phần cũng là loại người này, vì cực hạn mà sinh, vì chiến đấu mà sinh, Đạo Phong tìm hắn đến, chính là mục đích này đi.”
Diệp Thiếu Dương yên lặng nhìn hai bóng người trên bầu trời, trầm mặc không nói gì. Thật ra, hắn tuy ngoài miệng trào phúng Nam Cung Ảnh, trên thực tế loại trường hợp này khiến trong lòng hắn rất kích động, hắn cũng rất muốn đi lên chiến một trận.
Huyết Tích Tử tạo thành Minh Hà địa ngục, cùng Lyon dùng khí đen triệu hồi tây phương địa ngục, đều đang tiến hành co rút lại, sau đó dần dần dung hợp cùng một chỗ, hai bóng người cũng dần
dần giấu ở trong đó. “Catherine, anh yêu em!” Lyon cúi người nhìn Diêu Mộng Khiết một cái, sau đó không hề lưu luyến hoàn toàn chui vào trong năng lượng thể dung hợp. Nam Cung Ảnh cũng chui vào…
Một ánh sáng mạnh mẽ trong đen có đỏ, từ trong đó phát ra, mang theo một luồng lực lượng cường đại đến khủng bố, rít gào như thủy triều… Diệp Thiếu Dương vội vàng bảo mọi người bố trí kết giới đối kháng, kết quả vừa bố trí lên, đã bị đánh nát. Toàn bộ mọi người bị chấn động ngã xuống, đợi bò dậy, lúc ngửa đầu nhìn bầu trời, tất cả đều đã biến mất.
Vô số cánh hoa hồng từ không trung bay xuống, giống như rơi một trận mưa cánh hoa, nhưng đây dù sao không phải cánh hoa thật sự, ở sau khi rơi xuống đất, lập tức hóa thành một ấn ký màu đỏ, ánh nắng rơi xuống, đem ấn ký hòa tan.
Một bóng đen chậm rãi hạ xuống.
Tâm tình đám người Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương hẳn lên, muốn xem xem rốt cuộc là ai còn sống, nhưng bởi vì thiếu mây đen bao phủ, mặt trời nhô lên cao, từ vị trí đám người Diệp Thiếu Dương nhìn qua, vừa vặn nghênh đón mặt trời, hoàn toàn không thấy rõ.
Đợi mãi tới khi bóng đen hạ xuống, cuối cùng thấy rõ, là Nam Cung Ảnh..Quần áo rách, tóc cũng tan, nhìn qua mỏi mệt không chịu nổi, cảm giác hầu như sắp đúng không vững.
Chỉ có một mình hắn hạ xuống.
Diêu Mộng Khiết lập tức rơi lệ, thất thanh nói: “Ca ca ta đâu!”
“Hắn vào địa ngục rồi.” Nam Cung Ảnh nói, “Địa ngục của chính hắn.”
Hai đầu gối Diệu Mộng Khiết mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc rống lên. Bị bắt vào địa ngục, sẽ có hậu quả gì, cô không biết, cô chỉ biết là thứ đó đại biểu cho tử vong cuối cùng, cho dù hắn còn tồn tại ở địa ngục, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở về…
Diệp Thiếu Dương bước nhanh đi đến bên người Nam Cung Ảnh, hỏi: “Sao lại thế, hắn không đánh lại ngươi?”
“Loại tình huống đó, đã không tồn tại thắng bại, cổng địa ngục một khi mở ra, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị hút vào. Thật muốn nói so sánh, chúng ta cũng là ngang tay…”
“Vậy vì sao ngươi không có việc gì?”
Nam Cung Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt rất là có chút tịch liêu. “Hắn ở một khắc cuối cùng, kéo ta một cái.”
Đám người Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn.
Nam Cung Ảnh thu hồi ánh mắt, dừng ở trên người Diệp Thiếu Dương, nói: “Hắn là một lòng muốn chết, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết kéo theo ta chôn cùng. Hắn chỉ là muốn nhẹ nhàng vui vẻ đánh với ta một trận.” Nam Cung Ảnh thở dài, “Đạo Phong không có gạt ta.”
Hắn nâng tay, khiến những máu tươi nút thành cánh hoa hồng kia rơi ở trên tay, trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt ngưng trọng hướng cuối sân thượng bước đi.
“Này, người cứ như vậy rời đi?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Nam Cung Ảnh đứng lại, chưa quay đầu, nói: “Đã không còn đối thủ, ta lưu lại làm gì?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới, hình như đem hắn lưu lại quả thật cũng không có việc gì khác, nhưng lời Nam Cung Anh nói khiến hắn có chút khó chịu, nhún vai nói: “Ngươi làm màu vậy, cứ như thiên hạ
vô địch rồi.”
“Ít nhất, ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Cái đó cũng không nhất định.”
Nam Cung Ảnh trầm mặc một chớp mắt, nói: “Chờ thời điểm người đó cường đại, ta sẽ tìm đến người.”
“Tùy thời phụng bồi.”
Nam Cung Ảnh quay đầu, không nhìn Diệp Thiếu Dương, lại hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười một cái, một tay xé rách hư không, chui vào.
Diệp Thiếu Dương đối với cái thoáng nhìn cuối cùng này của hắn có chút khó chịu, oán giận nói: “Gã này cùng Đạo Phong giống nhau, đều là kẻ điên!”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hắn không giống với Đạo Phong, Đạo Phong làm tất cả đều là vì sứ mệnh, hắn không có sứ mệnh, chỉ là võ si, theo đuổi lực lượng cực hạn mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cúi đầu nhìn Diệu Mộng Khiết còn nằm ở trên đất khóc, nỗi lòng nhất thời lại về tới trên chuyện này, cảm khái không thôi.
Diêu Mộng Khiết từ trước tới nay đều biểu hiện rất tự tin kiên cường, thậm chí mang theo một loại ngụy trang, nhưng Lyon biểu hiện, cùng hắn hy sinh, đã phá huỷ lớp vỏ bảo hộ cùng toàn bộ ngụy trang của Diêu Mộng Khiết… Diệp Thiếu Dương cũng không nói được mình đối với Diêu Mộng Khiết bây giờ là một loại tâm tình thế nào, cảm thấy cô có chút đáng thương, cũng có chút đáng hận.
Chanh Tử và Mỹ Hoa cùng nhau đi qua đem cô đỡ dậy, thấp giọng an ủi.
Đám người Diệp Thiếu Dương thì yên lặng nhìn cô.
Diệu Mộng Khiết không nói một lời, lẳng lặng nhìn huy chương trong tay, nhẹ nhàng đẩy hai người ra, đi đến mép sân thượng, trong tay giơ huy chương, tựa như muốn đem nó ném xuống, cuối cùng vẫn chưa làm như vậy, mà là đem huy chương thu lại… Ở mép sân thượng lẳng lặng đứng yên rất lâu, sau đó xoay người lại, trên mặt còn treo nước mắt, nhưng đã không khóc nữa.
Cô ở trong đám người tìm được Diệp Thiếu Dương, cố gắng cười cười, nói: “Tất cả đều đã kết thúc phải không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, gọi mọi người xuống lầu, đoàn người tới lầu hai, phát hiện sàn tầng lầu sụp xuống, hủy hoại không thành bộ dáng, nhưng chủ thể cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Cầu thang đã bị hoàn toàn bịt, Tứ Bảo mang theo bọn họ từ cửa sổ nhảy ra, nhảy xuống mặt đất, lầu hai cũng không cao, còn có cửa sổ lầu một lót, lúc trước bọn họ chính là như vậy leo lên.
Bọn người lão Quách đứng ở xa xa, cùng Tạ Vũ Tình và các thủ hạ kia của cô cùng một chỗ, đem nhà lầu bao vây toàn bộ, ai cũng súng vác vai, đạn lên nòng, vẻ mặt khẩn trương.
Nhìn thấy bọn họ xuống dưới, đám người Tạ Vũ Tình lập tức đi lên đón.
“Thế nào?” Tạ Vũ Tình vội vàng hỏi.
“Đã xong, đều không sao.”
Tạ Vũ Tình thở phào một cái.
Lão Quách nói: “Chúng ta ở bên dưới cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy mây đen dâng trào, một đợt quỷ khóc sói tru, không biết mái nhà đã xảy ra chuyện gì, từ chỗ chúng ta cũng nhìn không thấy, nhưng ta sợ có tà vật lao xuống đào tẩu, cũng không dám lên hỗ trợ, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“Tiểu hài tử không mẹ, kể ra thì dài. Trở về lại chậm rãi nói đi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nhìn những cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc, trong tay đang cầm súng kia, nhỏ giọng hỏi Tạ Vũ Tình: “Sao lại trận thế này?”
“Chỗ này không phải xảy ra vụ nổ sao, mặc kệ thế nào, sự kiện thăng cấp, chị chỉ có thể thông báo bên trên, phái võ cảnh chống bạo động xuống, bằng không sau chuyện chị không che được, các cậu không có việc gì là được, có thể lên trên thăm dò hiện trường bây giờ không?”