Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, hỗ trợ lão Quách lấy ra một cái
bát đen, sau đó mở ba túi huyết tương, bỏ vào trong bát, dùng Du Mộc Côn khuấy đều, đưa lên mũi ngửi rồi nói: "Dùng huyết tương có được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, Tứ Nhãn cẩu huyết, Nộ Tinh kê huyết,
Hắc Lư huyết, (1) đều là do ta tự kiểm nghiệm. Bất quá nếu chỉ dùng Tam
huyết diệt thi hoàn để đối phó với bạch mao cương thi thì sợ rằng không
mấy tác dụng!"
(1) Tứ nhãn cẩu huyết, nộ tinh kê huyết, hắc lư huyết: máu chó ‘bốn
mắt’, máu gà Nộ Tinh, máu lừa đen tạo thành Tam huyết diệt thi hoàn.
"Đương nhiên là vô dụng, cho nên đệ mới làm Tứ huyết diệt thi hoàn."
Lão Quách ngẩn ra, cho tới bây giờ y chỉ mới nghe qua có Tam huyết diệt
thi hoàn, còn Tứ huyết diệt thi hoàn là cái gì? Chẳng lẽ là bí thuật của Mao Sơn? Đang muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên Diệp Thiếu Dương ra dấu
cho y đừng lên tiếng, ngước mắt lên nhìn, một thân ảnh cao to khủng bố
đang từ từ đi tới.
Bạch mao cương thi!
Lão Quách giật nảy mình, quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương thì thấy hắn
rạch nhẹ ngón giữa, nhỏ một giọt máu vào trong chén, bừng tỉnh đại ngộ,
thì ra Tứ huyết diệt thi hoàn hơn Tam huyết diệt thi hoàn ở chỗ: Có máu
của Thiên sư.
Lão Quách vốn còn tính học trộm một ít bí thuật nội môn thấy vậy liền từ bỏ ý định. Mao Sơn nội môn mỗi đời chỉ có tối đa ba Thiên sư, tối thiểu một Thiên sư, muốn có máu của Thiên sư trừ phi là giết chết Diệp Thiếu
Dương.
Lão Quách đành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lại, bạch mao cương thi đã bước
qua hồng tuyến thứ nhất. Tiểu Mã đang đứng ở hồng tuyến thứ năm, một
người một thi, cự ly chỉ cách nhau không tới mười mét.
Bạch mao cương thi có mái tóc dài trắng rối tung, làn da ngăm đen phủ
một lớp lông trắng thưa thớt, khuôn mặt hốc hác không còn một chút thịt, hai hàm răng nanh sắc bén chìa ra ngoài. Bên má trái của nó có một mảng da lớn tróc ra, đung đưa như muốn rớt xuống, lộ ra phần xương gò má đen sì, thỉnh thoảng còn có mấy con giòi lúc nhúc bò tới bò lui.
Tiểu Mã cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng ghê tởm vẫn còn đỡ, chủ yếu là
cực kỳ sợ hãi. Sắc mặt cậu ta bây giờ y như nữ lệ quỷ kia, trắng bệch
không còn chút máu, mồ hôi đầm đìa, hai chân run rẩy liên tục.
Phải nói mấy ngày nay cậu đã gặp không ít tình huống khủng khiếp, thủy
thi so với bạch mao cương thi đúng là chả thấm vào đâu, mà lúc đó còn có Diệp Thiếu Dương ở phía trước chống đỡ, cậu chỉ coi như xem phim điện
ảnh kinh dị 3D thôi. Còn hiện giờ không có Diệp Thiếu Dương bên cạnh,
cậu nghiễm nhiên trở thành diễn viên chính, hơn nữa lại còn lên mâm thức ăn của bạch mao cương thi, cảm giác ấy…thật hết sức khó tả.
Sự thật chứng minh càng sợ thì càng rối. Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới lão
Quách có nói, tất cả những người bị thi ma giết chết đều có chung đặc
điểm: Đầu bị gặm nát, óc não bị hút cạn...
Cậu lập tức không đoái hoài tới lời dặn của Diệp Thiếu Dương, nét mặt
ngập tràn sợ hãi, vội vã khóc thét: "Tiểu Diệp tử, cứu mạng a!!!"
Cậu càng thét, nhân khí càng lộ, chẳng khác nào giúp cho bạch mao cương
thi khóa được con mồi. Nó rống lên một tiếng, tốc độ đột ngột nhanh gấp
mấy lần, nhào tới chụp lấy cậu. Tiểu Mã lúc này mới chú ý tới bên tay
phải cậu có một thanh quỷ đao vừa cắm xuống, tạo ra ma sát phụt lửa.
Bị thanh đao lớn như vậy đột ngột cắm xuống, mặt đất bằng ngói liền nứt
ra. Tiểu Mã nuốt nước miếng, cảm giác như mình sắp tiêu tùng, cả người
chợt trở nên mềm nhũn, không thể nhúc nhích.
Lão Quách quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: "Bạn của đệ không chịu nổi rồi kìa!".
"Cái thằng ngu đó, bảo nó chớ có lên tiếng!". Diệp Thiếu Dương đảo tay
liên tục, hóa ra một tờ phù bỏ vào trong bát, dùng lá ngải khô hơ nóng
đáy bát. Lão Quách ở một bên nhìn cũng biết không thể gấp gáp, Tam huyết diệt thi hoàn chỉ được điều chế trong vòng mười phút, quá thời hạn phát huy thì sẽ không thể điều chế nữa. Diệp Thiếu Dương luyện Tứ huyết diệt thi hoàn, thời gian phối chế chắc chắn phải lâu hơn.
Bên ngoài chỉ nghe "Ầm" một tiếng, ánh lửa bốc lên khắp nơi. Lão Quách
đưa đầu nhìn ra ngoài thì thấy bạch mao cương thi đang dẫm nát hùng
hoàng và gạo nếp, kích động cấm chế trận pháp, dẫn tới địa hỏa. Ngọn lửa hừng hực cháy đốt tróc da thịt, máu đen không ngừng chảy ra, bốc hơi
thành một mùi hôi thối khủng khiếp, khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Dường như không chịu nổi ngọn lửa quá lớn, vô số con giòi trắng từ mắt,
mũi, miệng bạch mao cương thi bò ra, vặn vẹo uốn éo trong ngọn lửa, sau
đó “Bụp” một tiếng nổ tung, biến thành một bãi nước xanh nhớp nháp.
Cảnh tượng quả thực buồn nôn tới cực điểm, Tiểu Mã cố gắng kiềm chế
không ói mửa, la lớn: "Thằng lừa đảo Diệp Thiếu Dương, mau mau ra đây!
Nếu ngươi không ra, lão tử sẽ bỏ chạy!".
Tiểu Mã định dùng cách bỏ trốn để uy hiếp, ai ngờ chẳng thấy Diệp Thiếu
Dương đâu, trái lại còn để cho bạch mao cương thi nghe được, bất chấp
ngọn lửa đang bừng bừng cháy, rống lên quái dị, sau đó bay thẳng vào
trong, nắm lấy cổ của Tiểu Mã. Tiểu Mã bị nhấc lên như một con gà, giận
dữ cắn răng chịu đựng.
Tiểu Mã cảm thấy Diệp Thiếu Dương chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện,
cố ý giải thích với cương thi hết thảy đều là do Diệp Thiếu Dương tạo
nên, hắn đang trốn trong động, nhanh đi bắt hắn đi. Kết quả là bạch mao
cương thi phả một mùi hôi thối vào mặt cậu ta, trực tiếp làm cậu ta ói
mửa, phun thẳng vào mặt cương thi.
"Grào...". Bạch mao cương thi tức giận gầm rú, tay phải giơ lên huy động quỷ đao, định chặt đứt đầu Tiểu Mã. Đúng lúc này, hồng quang bỗng nhiên bắn ra bốn phía, trên mặt đất, mười đạo huyết tuyến cũng đột ngột bắn
lên, đánh thẳng vào người bạch mao cương thi, cấp tốc
tạo thành một tấm
lưới trói nó lại.
Bạch mao cương thi quằn quại, buông Tiểu Mã xuống. Cậu ngã ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn một màn biến hóa thần kỳ này.
"Còn đứng ì ra đó làm gì, không mau chạy đi!". Diệp Thiếu Dương kêu lên.
"Tôi... Tôi… chân tôi tê rần, không nhúc nhích được."
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến cậu ta, hai tay kết ấn, miệng lầm
rầm niệm chú, điều khiển huyết võng liên tục xoắn lại hai bên, siết chặt bạch mao cương thi, khiến máu đen và thi khí của nó không ngừng tuôn
chảy. Bạch mao cương thi buông quỷ đao xuống, hai tay cố hết sức xé rách huyết tuyến, răng nghiến ken két, vài sợi huyết tuyến đã bị đứt đoạn.
Cương thi thò đầu ra ngoài, điên cuồng gào thét, hàm răng tách ra như
một đôi càng cua, táp thẳng về phía Tiểu Mã.
Tiểu Mã té nhào lùi về sau thật xa, run rẩy nói: "Hắc đại ca, lão có ý
gì a? Còn chưa tới thọ mệnh của ta, lão nhằm vào ta làm gì, ta mà chết
thì cũng trở thành quỷ chết oan!". Cậu ngẩng đầu nhìn, hàm răng của
cương thi chứa đầy máu đen nhễ nhại, nhễu nhão rớt xuống đất, bên trong
là một đống giòi trắng chằng chịt cuốn lấy nhau như dây nhợ, nhất thời
da đầu cậu tê dại, quỳ rạp xuống đất nôn mửa lần nữa.
"Réc...réc…". Càng lúc càng nhiều huyết tuyến bị xé đứt hơn, nửa người
của bạch mao cương thi đã chồm ra khỏi huyết võng, vùng vẫy muốn thoát.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, thi ma này quá mạnh, đấu mực huyết võng đều
không trói được nó!
Hắn lập tức buông kết ấn, chạy như bay tới lấy đấu mực, kêu lên: "Ta có
một gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát
xuất một đường quang, tà ma thiên hạ không dám cản.".(2)
(2) Đây là một điển tích cổ của Trung Quốc. Theo Phùng Mộng Long biên
tập Quế Chi Nhi, huynh đệ trong nhà Tô Thức (Tô Đông Pha) thường lấy câu đố, thơ tranh để đấu trí với nhau. Có một ngày, Tần Thiểu Du ngâm ra
một câu đố để Tô Đông Pha đoán, thơ rằng: “Ta có một gian phòng to lớn,
nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất một đường quang,
tà ma thiên hạ không dám cản”
Tô Đông Pha không giải thích được, bèn đáp lễ bằng một bài thơ: Ta có
một cây đàn cổ cầm, dây cầm ta giấu trong nội tâm, là Quân ta sẽ đàn một khúc, một khúc đàn tận cùng thế nhân.
Tô tiểu muội lập tức hoạ theo một bài: Ta đây cũng có một con thuyền,
một người khua mái (chèo) một người khiên. Đi thì ta kéo thuyền lên
trước, về thì ta lại đưa mái chèo.
Tô tiểu muội dừng thơ, thấy Tần Thiểu Du không giải thích được, liền
đáp: Của huynh đó là đại ca, của đại ca là của ta, của ta cũng là của
huynh. Nguyên lai ba câu đố tương hỗ với nhau, đáp án cũng giống nhau,
tam thủ thơ đều có đáp án là Đấu mực!
***Đấu mực: vật tương truyền là do Lỗ Ban phát minh, nối với dây mực, là một trong những đồ vật đối phó với yêu ma cực tốt. Một số nơi dịch là
ống mực, cũng chính là nó. Nhưng theo mình thì gọi Đấu mực thì chính xác hơn.
Diệp Thiếu Dương kéo ra chu sa tuyến, dùng sức quật vào mặt bạch mao
cương thi. “Xèo” một tiếng, khói trắng bốc lên, mặt cương thi bị hằn một vết đen, làn da bên ngoài bị đảo ngược, không ngừng tỏa ra thi khí.
"Tà ma thiên hạ không dám cản, không dám cản..." Diệp Thiếu Dương đọc
một tiếng liền quật một cái, tiếng xèo xèo vang bên tai không dứt, chỉ
chốc lát sau, mặt cương thi liền hóa thành một màu đen cháy khét, hoàn
toàn biến đổi.
"Eo ui, khuôn mặt nó y như phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng đỡ hơn nhiều
so với lúc trước!". Tiểu Mã trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đó, cảm thán nói.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy thi khí tán bớt, liền giơ Tảo Mộc Kiếm lên,
lấy máu ngón giữa ấn vào chuôi kiếm, miệng lầm rầm mặc niệm Trảm thi
chú, đâm thẳng vào ngực bạch mao cương thi, tay còn lại nhanh chóng lấy
một viên Tứ huyết diệt thi hoàn, định chờ cương thi trúng kiếm liền nhét vào trong miệng nó, giải quyết mọi thứ, kết thúc công việc.
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, hiện thực vẫn luôn luôn tàn khốc.
Đang lúc Diệp Thiếu Dương đâm một kiếm xuống, bỗng có một tiếng động
vang lên, hình như mũi kiếm chạm vào một thứ gì đó cứng cáp, làm hắn
không thể đâm tiếp được. Hắn mở to mắt quan sát, dưới lớp áo liệm dính
đầy cỏ của cương thi, cư nhiên lại có một tầng áo giáp…