Nhưng, ngay tại thời điểm toàn bộ mọi người đều cho rằng tất cả đều đã kết thúc, đột nhiên một tiếng hét thảm từ trong miệng một binh sĩ phát ra, đoàn người vội vàng quay đầu nhìn lại, một binh sĩ kêu thảm, trên chân treo một người, vùi đầu cắn trên bắp chân, răng hung hăng cắn một miếng thịt, máu tươi đầm đìa.
Nhìn kỹ, người cắn hắn kia căn bản không phải người sống, mà là Nhị Đản lúc trước bị Tiểu Tam bắn chết, đoàn người chỉ lo chú ý ba người chết phía trước, lại xem nhẹ còn có người chết này tồn
tại.
Tiểu Tam lao tới, súng trường hướng đầu của Nhị Đản cho một phát súng, đem đầu bắn nát, sau đó cũng không nhìn kỹ, cao giọng kêu to lên: “Mọi người mau bỏ đi! Nơi này có cổ quái, mau bỏ đi!”
Nói xong cũng không để ý bên ngoài còn đang mưa, dẫn đầu xông ra ngoài.
Đám người Ngô liền trưởng theo sát sau đó, như chạy trốn hướng bên ngoài chạy như điên, binh sĩ vẫn luôn khống chế Thúy Vân cũng buông cô ra, lúc mấu chốt này, ai còn để ý tới cướp cô nương xinh đẹp.
Bọn họ đều từng làm lính từng giết người, lại lập chí muốn đi làm thổ phỉ, trên cơ bản xem như không sợ trời không sợ đất, nhưng thật sự sợ quỷ, chuyện mới vừa rồi gặp được đã khiêu chiến điểm mấu chốt của bọn họ rất lớn, kết quả tự nhiên là chạy trối chết.
“Liên trưởng, ta…” Binh sĩ bị cắn vào bắp chân kia đuổi theo ra ngoài, kết quả chỉ đổi về một phát súng của Ngô liên trưởng: phía trước mấy thi thể kia liên tục biến thành cương thi, mang tới ám ảnh trong lòng cho đám người Ngô liền trưởng, sợ binh sĩ này bị cương thi cắn cũng sẽ biến thành cương thi, ra sức đuổi theo bọn họ, dứt khoát một phát súng giải quyết.
Tiếng các binh sĩ chạy dần dần đi xa, bên ngoài chỉ còn lại có tiếng mưa rơi. Trong miếu son thần khôi phục yên tĩnh.
Lão Vạn và Trần Mao Tử đã sớm bị dọa ngây người, ngồi ngẩn ra ở trên mặt đất. Thúy Vân ngược lại là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, bổ nhào vào trên người Diệp Thiếu Dương, ôm lấy đầu hắn, vừa muốn mở miệng gọi tên của hắn, Diệp Thiếu Dương mở mắt, hít vào một hơi thật sâu, hướng cô cười cười.
Một tảng đá trong lòng Thúy Vân rơi xuống đất, cầm lấy hai tay của hắn, nói: “Là cậu giở trò quỷ có phải không?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, sau đó suy yếu nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi đoạn thời gian đó, hắn cũng không phải ngủ, mà là linh hồn xuất khiếu, theo thứ tự bám vào trên mấy thi thể khống chế thi thể làm ra một loạt hành động khủng bố khiến người ta sợ hãi, cuối cùng đem đám thổ phỉ kia dọa đi.
Hồn phách rời cơ thể, đối với hắn trước kia mà nói thật ra không tính là gì, nhưng bây giờ hắn chỉ có một phần mười pháp lực trước đây, một chuỗi làm phép này cũng đủ mệt, lập tức nằm ở trên chân Thúy Vân, há mồm thở dốc, mệt không bò dậy được, nhưng may mắn kết cục tốt lắm, duy nhất không được hoàn mỹ là, gã âm hiểm tên là “Tiểu Tam” kia chưa chết, còn sống chạy thoát.
Ở thời điểm bọn họ lúc ban đầu thảo luận thật sự muốn đi làm thổ phỉ, Diệp Thiếu Dương đã biết, mấy người bên mình tính mạng khó giữ được: đám đào binh lập chỉ muốn đi làm thổ phỉ này, tuyệt đối sẽ không để mấy người mình chứng kiến quá trình bọn họ từ đào binh chuyển biến thành thổ phỉ lưu lại người sống, lúc ấy nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách nào tốt, hắn tuy biết Mao Sơn thể thuật, so quyền cước mà nói, đối phó mười mấy binh sĩ này hẳn là không có vấn đề, nhưng người ta có súng, trên tay mỗi người một khẩu. Diệp Thiếu Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng súng vừa vang, cho dù mình có thể tránh được, mấy người bọn Thúy Vân cũng sẽ mạo hiểm theo. Khi ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở trên thân máy binh sĩ bị bắn chết kia, nhất thời liền có chủ ý, vì thế thì thầm với Thúy Vân, nói cho cô mình sẽ mê man đi, bảo cô đừng khẩn trương, hơn nữa không cần e ngại đám binh sĩ này, mình có biện pháp đối phó bọn họ.
Ở sau khi hồn phách rời cơ thể, Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, muốn nhập vào trên thân gã Tiểu Tam kia, mượn súng của hắn bắn chết đồng bạn, kết quả trên người hắn có một linh vật linh lực cực kỳ cường đại, bảo hộ thân
thể hắn. Diệp Thiếu Dương thử một phen, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào nhập vào, cân nhắc cho đại cục, cũng chỉ đành bỏ cuộc, dựa theo kế hoạch bám vào trên thân những xác chết kia.
Tất cả, đều là hắn biểu diễn.
Diệp Thiếu Dương kéo tay Thúy Vân, cười nói: “Không sao rồi, thổ phỉ đều đã chạy.”
Thúy Vân dùng sức ôm lấy hắn, “Thiếu Dương, cậu hù chết chị rồi!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Có phải nghĩ đến sắp bị bắt làm áp trại phu nhân hay không?”
Thúy Vân gật gật đầu, ở dưới loại tình huống đó, cô căn bản không nghĩ ra có biện pháp nào có thể chạy thoát ma chưởng của bọn thổ phỉ này, lúc ấy trong lòng tràn đầy sầu thảm, không ngờ… Diệp Thiếu Dương thế mà làm được.
“Tôi đã nói không có việc gì, thì nhất định không có việc gì” Diệp Thiếu Dương vỗ mu bàn tay cô, kiên định nói.
Thúy Vân cười cười, “Được rồi, chị tin tưởng cậu, tương lai lại có cái gì mà nói, cậu nói cái gì chị cũng nghe.”
Diệp Thiếu Dương nằm ở trong lòng cô, thở dài nói: “Đáng tiếc để bọn hắn chạy thoát, tôi vốn muốn ít nhất giết một nửa số người của bọn hắn, kết quả một người cũng chưa chết.”
Thúy Vân nói: “Bọn họ chạy thì tốt, ít nhất chúng ta đều không sao, Vạn lão gia tử bọn họ cũng không có việc gì?
Hai người nghĩ đến cái gì, cùng nhau quay đầu nhìn về phía thi thể Nhị Đản, Thúy Vân nhớ tới những chuyện kia Nhị Đản lúc trước làm đối với mình, làm đồng hương cùng thôn, thế mà lại bán đúng mình, sau đó chết thảm, coi như là gieo gió gặt bảo, nhưng nói như thế nào cũng là đồng hương thêm đồng bạn đi chung, Thúy Vân nhìn thấy Nhị Đản chết thảm, vẫn có chút thương cảm, thở dài không thôi.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn khuyên cô vài câu, Thúy Vân đột nhiên giật mình, sau đó ghé vào trên người hắn, “Oa một tiếng khóc lên. Vừa khóc như thế trái lại dọa sợ Diệp Thiếu Dương, cho rằng cô là lòng đồng tình tràn ra, dù sao Nhị Đản và cô là đồng hương cùng thôn, sao có thể nhìn hắn chết thảm, có thể trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, vì thế vỗ bả vai của cô, nói rất nhiều như là “người chết rồi không thể sống lại”, “nén bị thương thuận biến” vẫn vấn các loại lời nói. Cuối cùng, Thúy Vân ghé vào trên vai hắn, nói ra chân tướng khiến cô khóc rống nước mắt giàn giụa: “Vàng thỏi bị đoạt đi rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, khóe miệng run rẩy hẳn lên, hóa ra mình an ủi lâu như vậy, người ta không phải vì Nhị Đản chết mới khó chịu?
Vàng thỏi không còn nữa… Diệp Thiếu Dương lúng ta lúng túng hỏi: “Bị cướp đi mấy thỏi?”
“Ba thỏi đều cướp đi rồi, còn có một bao Đại Dương, hu hu, chúng ta không còn tiền nữa.”
Đây thật sự là một chuyện bị thương. Diệp Thiếu Dương một tay ôm trán, thậm chí bản thân cũng muốn khóc lớn một hồi.
Lúc trước Thu trưởng trấn tổng cộng cho bốn thỏi vàng, mình cho Thúy Vân ba thỏi, thỏi kia của mình ở trên trần đổi thành đồng bạc trắng, Thúy Vân sau khi biết được, bảo hẳn tiêu Đại Dương trước, về phần ba thỏi vàng kia cho cô, cô đều không cần giữ giúp Diệp Thiếu Dương, để tương lai cưới vợ dùng.
Bởi vì Thúy Vân cũng tính đi sẽ không về, bởi vậy ba thỏi vàng và đại bộ phận Đại Dương đều bị cô giắt ở miếng vải quần eo kia mang theo, vốn cho rằng đó mới là chỗ sát bên người nhất bí ẩn nhất, nào ngờ được… Lúc trước bị mấy tên đào binh cướp sạch sẽ, trừ ba thỏi vàng đó, gã tên Tiểu Tam kia nhìn độ dày cùng sức nặng miếng vải không đúng, biết bên trong có cái gì, lúc ấy cũng bảo các binh sĩ đoạt đi.