Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thất Tử Xuyên Tâm (5)


trước sau

Lưu Tứ nghe hắn nói dứt khoát như vậy, sắc mặt dịu đi, bảo Lu lão đầu và Diệp Thiếu Dương theo hắn vào nhà.

Ba người tiến vào nhà chính, chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều chất đống gói này túi kia, Lưu lão đầu hỏi: “Cậu tính khi nào xuất phát?”

“Hôm nay muốn đi, chờ Trương đạo trưởng tới đây, làm phép cho bọn cháu, trước tiên ở trong đạo quan của ông ấy một đêm, sau đó lại đi phía nam.”

Lưu lão đầu thở dài, cái gì cũng chưa nói.

Lưu Tứ mang theo bọn họ tới ngoài của một gian phòng, cửa phòng đóng, Lưu Tứ Bảo bọn họ chờ một chút, tự mình gõ gõ cửa, nói: “Lưu đại bá cách vách cùng cháu nhà ông ấy đến đây, đến thăm Tiểu Thuận một chút.”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, đợi một hồi, một người phụ nữ đem cửa mở ra, là vợ của Lưu Tứ, giống với Lưu Tứ cũng là vẻ mặt tiều tụy, cố gắng khách khí chào hỏi Lưu lão hán, sau đó liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nói với Lưu Tứ: “Không phải nói chúng ta phải đợi Trương đạo trưởng tới đây, Tiểu Thuận không chịu nổi lăn qua lộn lại đâu.”

Không đợi Lưu Tứ mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói: “Đại tẩu, tôi chỉ xem đứa nhỏ nhà chị một chút mà thôi, tuyệt không giày vò.”

Tuy vợ chồng đối phương hơn bốn mươi tuổi, lẽ ra gọi đại gia đại nương cũng được, nhưng hai vợ chồng này đem Lưu lão hán gọi là đại bá, Lưu lão hán còn nói mình là cháu trai vợ ông ấy, vậy

đương nhiên chỉ có thể gọi bọn họ ca tẩu. Vợ của Lưu Tứ trên bản năng là phản cảm, xem vẻ mặt của cô là biết, đối với Diệp Thiếu Dương căn bản không ôm bất cứ lòng tin gì, không muốn để cho hắn động vào đứa nhỏ của mình, chỉ là nể mặt Lưu lão hán lão tiền bối này, cũng không tiện quả quyết từ chối, vì thế mở cửa để bọn họ đi vào.

Trong phòng, bức rèm kéo chặt, đốt đèn dầu hoả, một bóng người nho nhỏ nằm trong ổ chăn trên giường, không nhúc nhích. Diệp Thiếu Dương xa xa nhìn thoáng qua, nói: “Đang ngủ sao?”

“Ban ngày vẫn luôn mê man, chỉ có nửa đêm hội tỉnh một lúc, tìm mẹ nó đòi sữa, lăn lộn một lúc lâu, mới lại ngủ.” Lưu Tứ giải thích.

Diệp Thiếu Dương đi qua, hướng trên giường nhìn lại, thấy một đứa trẻ, xanh xao vàng vọt, hai vành mắt là đen,

trên giường mê man bất tỉnh, mặc là người nào cũng có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này chỉ còn lại có nửa/cái mạng, nói nghiêm trọng chút, cũng chỉ còn treo lại một hơi.

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa nhỏ đánh giá một hồi, đi lên lật chăn.

Vợ của Lưu Tứ muốn ngăn trở, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Diệp Thiếu Dương, không biết vì sao chưa lên tiếng. Thấp thỏm bất an nhìn Diệp Thiếu Dương đem quần áo trên thân đứa nhỏ cởi bỏ.

Phía dưới là thân thể gầy hầu như da bọc xương, cho dù là cha mẹ đứa nhỏ, vợ chồng Lưu Tứ, cũng có chút không đành lòng nhìn. Vợ Lưu Tứ ghé vào trong lòng chồng, cố nén đau thương.

Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, đặc biệt là nhìn chằm chằm chỗ ấn đường của đứa nhỏ hồi lâu, trong lòng có một ít phán đoán, tiến lên bắt lấy một tay đứa nhỏ, đem cương khí đẩy vào trong cơ thể nó, muốn cảm giác một phen tình huống ba hồn bảy vía của nó.

Nhung, ngay tại nháy mắt hắn phóng thích công khí, đứa nhỏ vốn đang ngủ say trong giây lát mở mắt, lật tay chế trụ cánh tay Diệp Thiếu Dương, năm ngón tay gầy yếu lại bộc phát ra lực lượng khủng bố, hầu như cắm vào trong da thịt, đồng thời há miệng, phát ra một tiếng kêu quái dị, nhằm cánh tay Diệp Thiếu Dương cắn xuống.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tả pháp!”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, dùng một đồng tiền lớn chú mẫu chắn trước mặt đứa trẻ, trẻ con mở miệng vừa lúc cắn ở trên đồng tiền, nhất thời chỉ nghe một tiếng Ong vang lên, đồng tiền lớn chú mẫu toả linh quang, đứa trẻ biết không đúng, vội vàng lui lại. Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không cho cơ hội, tay trái nhẹ nhàng ấn một cái ở trên gáy đứa trẻ, thừa dịp miệng đứa trẻ còn chưa khép lại, tay phải vỗ, đem đồng tiền lớn chú mẫu ném vào trong miệng đứa trẻ

“Ô. Đứa trẻ phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, muốn đem đồng tiền lớn chú
mẫu phun ra bên ngoài, Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, một tấm linh phù đã dán ở trên miệng đứa trẻ, sau đó lại là một tấm, giao nhau dán vào miệng đứa trẻ.

Hai tay Diệp Thiếu Dương kết ấn, miệng không ngừng niệm chú, liền nhìn thấy đứa trẻ giương nanh múa vuốt, trong cái miệng mở ra, tựa như có cái gì không ngừng hướng lên trên húc vào linh phù, đồng thời phát ra tiếng khóc hu hu.

Biến cố bất thình lình cùng trường hợp kinh khủng, đem Lưu lão hán dọa ngồi bệt ở trên mặt đất, vợ chồng Lưu Tứ trong lòng tuy cũng sợ hãi tới cực điểm, nhưng nhìn con mình giống như chịu hình ở trên giường lăn qua lộn lại, vừa khóc vừa quấy, thật sự không đành lòng. Lưu Tứ lao tới, muốn đem con trai từ trên giường ôm lên.

“Đừng đi qua!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng trách mắng, “Nó là quỷ nhập vào, không phải con chị!”

Lưu Tứ thoáng cái đứng lại, chăm chú nhìn lại, đứa con mình không đến một tuổi hôm nay hai mắt đỏ bừng, che kín tơ máu, hai mắt hướng tới hai bên trợn khóe mắt, nhìn qua cực kỳ khủng bố, căn bản là không giống người sống, lại nghĩ tới trước đó Trưởng đạo trưởng phán đoán suy luận, nhất thời tin, ngây ra tại chỗ, ôm sự sợ hãi thật lớn nhìn một màn trước mắt.

“Nhưng… Con tôi sẽ thế nào, sẽ bị liên lụy hay không!” Lưu Tứ vô cùng lo lắng hỏi.

Diệp Thiếu Dương chưa trả lời, hắn đã không thể phân tâm nữa, hai tay kết ra một cái ấn pháp không thay đổi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đứa trẻ trên giường, trong miệng không ngừng niệm chú.

Dần dần, trên trán Diệp Thiếu Dương bắt đầu chảy ra mồ hôi, tay kết ấn cũng run lên, nhìn qua càng lúc càng cố hết sức.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương vẫn kiên nghị vô cùng, nhanh chóng niệm chú, hai tấm linh phù dán ngoài miệng đứa trẻ đã hoàn toàn bị kích phát, dẫn dắt linh lực đồng tiền lớn chú mẫu, tiến hành điên cuồng nghiền ép đối với quỷ hồn chiếm cứ thân thể trong cơ thể đứa trẻ, muốn đem nó trực tiếp hủy diệt.

Quỷ hồn kia đã bị phong ấn ở trong miệng đứa trẻ, dựa vào tu vi của mình, không ngừng va chạm tự phù hình thành phong ấn, có vài lần hầu như phá tan linh phù, đều bị Diệp Thiếu Dương gắt gao đè ép xuống.

Còn thiếu một chút.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt, dùng thần thức cảm giác đồng tiền lớn chú mẫu ở trong miệng đứa trẻ chìm nổi, rực rỡ linh lực, đem một quỷ hồn kia gắt gao bao lấy, trong miệng Diệp Thiếu Dương cũng niệm lên Diệt Hồn Chú, muốn đem quỷ hồn này trực tiếp diệt sát ở trong miệng đứa trẻ.

Quỷ nhập lên người, tuy là âm luật không cho phép, nhưng cũng có rất nhiều là có ẩn tình, pháp sư bình thường gặp được loại này, đều sẽ nghĩ cách đem quỷ hồn câu lên hỏi ẩn tình, sau đó lại xử lý.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương tin tưởng vững chắc mình hiện nay gặp được con này tuyệt đối là ác quỷ, không vì cái gì khác, đơn giản là bị nhập vào là một đứa trẻ không đủ một tuổi, nó vừa tới thế gian, tất cả đều là bắt đầu từ đầu, không có khả năng từng đắc tội ai, cho dù là cha mẹ nó từng đắc tội người nào đối phương sau khi chết thành quỷ, muốn trả thù mà nói cũng có thể hướng về phía đương sự, giống loại này đem con của người ta khai đao, Diệp Thiếu Dương luôn khinh thường, tất cả coi là ác quỷ, căn bản sẽ không tiếc rẻ xuống tay diệt hồn.

Diệt Hồn Chú mắt thấy đã sắp thành công đem ác quỷ giết chết, đột nhiên, một luồng tà khí từ trong cơ thể đứa bé phun ra, Diệp Thiếu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, tách ra hai lá bùa, bay ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện