Lúc chạy tới bên
cạnh hắn, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy một con rắn đầu tam giác toàn
thân đen sì từ trong ống tay áo hắn thò ra, nghĩ thầm hẳn là tên này còn chưa kịp thi triển thủ đoạn.
Diệp Thiếu Dương lập tức vung tay ném ra ba đồng tiền Ngũ Đế chặt đứt
đầu rắn, một tràng máu đen tanh tưởi phun ra, văng vãi trong bụi cỏ,
thực vật lập tức bị héo rũ đi.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục lao về phía trước, nhào tới tên thứ hai…
Phía trên vách núi, Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh một hơi chạy thẳng tới
tế đàn phía trước, một đám Huyết Vu sư xếp hàng chỉnh tề đang quỳ bái ở
trước tế đàn. Kim Soái chỉ huy mấy tên giết xong bốn loài chim, bốn loài thú rồi ném vào từng tế trì riêng biệt, tám đường máu theo rãnh chảy
vào giữa quan tài ở gần Tam Đạo Ngọc Hoàn bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn thấy vậy liền buồn bực nói: “Mấy con gia cầm này có bao nhiêu máu đâu chứ, nhất là con bồ câu kia, nó có tác dụng gì?”
Uông Đình căn cứ theo phỏng đoán của mình giải thích: “Máu của gia cầm,
gia súc chỉ là một phần của nghi thức hiến tế, hơn nữa chỉ là bộ phận
cấu thành không quan trọng, phía sau còn có hồn của sủng vật, mắt của
người hầu…”
Không đợi nàng nói xong, Kim Soái đã tự mình nhấc một chiếc vạc đặt lên
tế đàn rồi mở nắp ra, thò tay vào trong vạc lấy ra một con vật, tiếp đến một tay hắn nâng con vật đó lên, tay còn lại cầm một ngọn đuốc giơ lại
gần. Hành động này chẳng khác nào chiếu sáng giúp hai người Uông Đình,
bọn họ chăm chú nhìn thì mới thấy đó là một con cóc toàn thân xanh biếc, trên người nó mọc vô số mụn, dưới ánh lửa trông có vẻ âm lãnh dị
thường, nhìn vào có cảm giác rất ghê tởm.
“Đây là Huyết Thiềm Thừ!”. Uông Đình mở to mắt rồi nói: “Ngũ Độc Cổ Linh!”
“Cái gì?” Đặng Vĩnh Thanh rất tò mò với cổ thuật.
“Trong những loại rắn, bò cạp, rết, cóc, thằn lằn (độc), chọn lấy ba
loại động vật giống đực nuôi dưỡng được 3 năm, sau đó nhốt trong vạc, để cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau, một con cuối cùng còn sống sót, không
cần biết là con nào, đều sẽ trở thành Ngũ Độc Cổ Linh. Sau đó dùng máu
người nuôi dưỡng…” Uông Đình khẽ vỗ gáy rồi nói: “Em hiểu rồi, đây chính là hồn của sủng vật!”
Quả thực ngay sau đó Kim Soái gọi người đưa tới một tàu lá chuối, bên
trên toàn là vụn gỗ, châm lửa rồi bắt đầu nướng Huyết Thiềm Thử. Huyết
Thiềm Thử không chịu nổi lửa, không ngừng giãy giụa, từng cái mụn trên
lưng nó bắt đầu nổ lốp bốp, Kim Soái giơ một chiếc sừng trâu gõ thẳng
lên đầu Huyết Thiềm Thừ, vừa dùng lửa thiêu nó vừa niệm chú ngữ khó
hiểu. Không lâu sau, hai đùi Huyết Thiềm Thừ duỗi thẳng ra rồi chết, một đám hắc khí rời khỏi thân thể nó chui vào trong sừng trâu…
“Nó đã bị rút hồn rồi!”. Uông Đình nói thầm: “Bởi vì hiến tế nên ngay cả Ngũ Độc Cổ Linh trân quý như vậy, bọn chúng cũng có thể hiến dâng.”
Chỉ thấy Kim Soái giơ sừng trâu lên rồi cung kính đặt ở giữa Tam Đạo
Ngọc Hoàn, sau đó đi đến chỗ đám người áo đen chỉ một người trong đó,
người kia không hề do dự liền đi tới trước tế đàn, dùng một thanh chủy
thủ đâm thẳng vào mắt mình…
“Trời ạ! Mắt của người hầu!”.
“A Di Đà Phật, đám người này tự nguyện hiến thân, thật quá đáng sợ…”
Đằng Vĩnh Thanh tuyên một câu phật hiệu rồi lại nhìn tiếp, lúc này đám
người đen khiêng thiếu niên mà trước đó bọn chúng dùng xe kéo tới lên
trên tế đàn, sau đó dùng dây thừng trói cậu ta lại…
Uông Đình lập tức kêu lên một tiếng: “Bọn chúng muốn lấy trái tim của kẻ thù, chúng ta phải cứu thiếu niên này, không thể để cho cậu ta chết!”
Hai người lấy máu chó đen ra, đang lúc chuẩn bị ném xuống dưới thì đám
người áo đen đột nhiên quay trở lại chỗ cũ rồi tiếp tục quỳ lạy, Kim
Soái cũng quỳ lạy dưới tế đàn, tất cả đồng thanh tụng niệm gì đó, nhất
thời còn chưa thấy bọn chúng chấm dứt trò này, xem ra trước khi chính
thức hiến tế còn có vài thủ tục rườm rà nữa.
Đúng lúc đó, một tên áo đen đột nhiên chạy lảo đảo từ cổng sơn cốc vào,
tới trước mặt Kim Soái, hoảng hốt nói cái gì đó mà Kim Soái lập tức ra
lệnh cho hai tên áo đen canh giữ bên cạnh tế đàn, những người khác theo y đi về hướng cổng sơn cốc.
“Chắc chắn mấy người Thiếu Dương ca đã vào trong rồi, chúng ta mau qua
đó giúp họ!”. Uông Đình nói xong liền chạy thẳng về hướng cổng sơn cốc.
Đằng Vĩnh Thanh khó hiểu liền hỏi: “Sao bọn chúng không tranh thủ thời
gian hoàn thành nghi thức hiến tế, đánh thức Huyết Cổ Thi Vương đi, như
thế thì còn ai địch nổi nữa?”
Uông Đỉnh ngoảnh đầu nhìn chiếc quan tài, ba
chiếc vòng ngọc bị nhuộm
kín máu tươi đang chậm rãi xoay tròn, ấn ký ở phía trên sáng lên từng
chút một, huyết khí bay lên trên.
“Bọn chúng nhất định rất sốt ruột nhưng em đoán rằng cơ quan vẫn còn
chưa mở ra, bọn chhúng cũng không có cách gì, chỉ có thể chờ đợi mà
thôi!”
Trong sơn cốc, Diệp Thiếu Dương một chưởng đánh bay một tên áo đen,
khiến y ngã xuống đất, vừa định đứng dậy, y liền ăn ngay một gậy vào gáy rồi ngất xỉu.
“Hừ hừ, Huyết Vu sư gì chứ, ta cho ngươi biết tay!” Tiểu Mã đắc ý lắc
cây gậy, người khác thì liều mạng, mình ở đằng sau phang ngay một gậy,
cảm giác này phải nói là quá đã tuyệt, lại chẳng có nguy hiểm gì… ngẩng
đầu nhìn lên, một đám người đông nghịt đang lao về phía cậu.
“Các anh phải cẩn thận đó!” Đàm Tiểu Tuệ hô to nhắc nhở mọi người, bản
thân cô không tiến về phía trước nữa mà ngồi xuống đất, lấy ra cái vạc
đã dùng lúc trước để ở trước mặt, sau đó ném mấy loại bột phấn kỳ lạ vào trong, tiếp đến, Đàm Tiểu Tuệ rạch đầu ngón tay cái, bóp chặt ngón tay
cho máu chảy vào trong vạc, đậy nắp vại lại và bắt đầu niệm chú.
Ở phía bên kia, Kim Soái vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền giật mình
hoảng hốt: “Ngươi… ngươi… ngươi… sao ngươi có thể tìm đến đây?”. Vừa nói xong, y liền nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ ở một nơi không xa phía sau, lập
tức chấn kinh.
Y đâu biết rằng, đám người Đàm Tiểu Tuệ nắm rõ hành tung của y như lòng
bàn tay, thế mà y vẫn cho rằng có thể giấu được tất cả mọi người. Y lập
tức hiểu rõ một điều, hôm nay bị Đàm Tiểu Tuệ và Diệp Thiếu Dương chặn
đánh ở Tử Nhân Câu, chắc chắn sẽ phải đấu một trận sinh tử.
“Ta đến tặng cho ngươi Vân Cấp Thiên Thư này!”. Diệp Thiếu Dương cười
nói, hắn liếc nhìn con mắt Kim Soái rồi nói tiếp: “Cũng may ngươi vẫn
còn một con mắt, nếu không ta đưa cho ngươi Thiên Thư, làm sao ngươi đọc được?”
Tiểu Mã cũng chọc vào một câu, lớn tiếng nói: “Ê độc nhãn mặt rỗ, có
phải đám Huyết Vu sư các ngươi không còn ai nữa nên mới chọn tên quỷ xấu xí như ngươi làm đại ca không?”.
Kim Soái bị kích động đến mức toàn thân run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội, có điều y cũng chưa bị giận dữ mà mất khôn. Y biết rằng nếu cận
chiến thì những người này cộng lại chưa chắc là đối thủ của Diệp Thiếu
Dương, vì vậy liền ra lệnh cho ba tên thuộc hạ lập tức làm phép, những
người còn lại tạm thời lui về phía sau.
Ba tên lập tức nắm lấy hai bàn tay mình lại với nhau giống như kết pháp
ấn trong đạo thuật, miệng niệm chú gì đó, một đám hắc khí bay ra từ dưới vạt áo của bọn chúng, xoay tròn rồi hạ xuống mặt đất, sau đó tụ lại một chỗ với nhau tạo nên một quái vật toàn thân đen sì, nửa thân trên của
quái vật là ba cái đầu rắn, hai bên đầu mọc ra một đôi càng cực lớn,
chiếc đuôi vểnh lên cao. Nổi bật nhất là chiếc gai nhọn dài chừng một
ngón tay đang nhỏ xuống dịch thể màu xanh biếc.
“Đây là Xà Hạt Cổ!”. Giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ truyền tới từ phía sau: “Phải thật cẩn thật! ”
Nói xong, cô nâng chiếc vạc lên, dùng sức thổi mạnh một hơi vào tấm lưới phủ phía trên, một đốm lửa lớn từ trong vạc bay ra, lập tức hóa thành
vô số ong mật trong không trung, bay về hướng đám người Kim Soái.
“Ong lột da, mau lùi lại!” Kim Soái lớn tiếng kêu lên.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe cũng ngẩn người, Ong lột da nghĩa là gì? Ong mật thì lột da bằng cách nào?