Bối cảnh của tấm
ảnh là tại một tầng lầu trong trường, một nữ sinh mặc quần dài màu hồng
nhạt đang đi giữa đám người, nhìn về phía ống kính, ánh mắt có vẻ hơi
bất mãn.
"Đây là ảnh tôi chụp". Tiểu Mã ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Lúc đó
tôi rất thích cô ấy, bức ảnh này chụp sau khi cô ấy vừa tắm xong, tôi
vẫn luôn cất nó trong bóp tiền, sau đó cũng quên mất.".
Diệp Thiếu Dương muốn điều tra cậu, vội hỏi: "Bạn gái cậu?"
"Không phải đâu, là bạn cùng lớp năm thứ nhất đại học. Tôi chỉ thầm
thích người ta thôi, người ta sao có thể để mắt tới tôi.". Trong giọng
nói Tiểu Mã mang theo nỗi cô đơn.
Diệp Thiếu Dương quay sang gương đồng chắp tay cảm tạ Trương tiên sinh: "Đa tạ đã chỉ điểm, hôm nào sẽ tìm ông nữa!".
"Nhớ trả tiền. Ba ngày sau không gửi, lãi sẽ tăng gấp đôi.". Thân ảnh Trương tiên sinh càng lúc càng mờ nhạt.
Trương tiên sinh đi rồi, Diệp Thiếu Dương ngồi trên giường sắp xếp lại
manh mối, hỏi Tiểu Mã: "Cô nữ sinh đó, lúc còn sống có bạn trai hay
không?"
Tiểu Mã lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Cô ấy tính tình rất quái gở, không
giao thiệp với ai, thời gian tôi thích cô ấy, tôi luôn theo dõi cô
ấy...".
Thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, Tiểu Mã vội vàng giải thích:
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hay quan sát cô ấy làm gì thôi. Cô ấy bình
thường hay tản bộ một mình, đôi khi cứ nhìn sang bên cạnh nói chuyện với một ai đó, thế nhưng hai bên trái phải đều không có người. Có lần tôi
hoài nghi có phải tinh thần cô ấy có vấn đề hay không, nhưng lúc cô ấy ở cùng người khác thì rất bình thường. Tôi đến tìm bạn của cô ấy để hỏi
thăm, các nàng đều bảo nhìn hành động của cô ấy chắc chắn là đã có bạn
trai, chỉ là chưa có ai từng thấy người này, cô ấy cũng không đề cập
đến”.
Nghe Tiểu Mã kể lại, Diệp Thiếu Dương càng tin tưởng hơn phán đoán của
mình, gật đầu nói: "Nếu như tôi đoán không lầm, bạn trai của cô ấy,
chính là người trong bức họa.".
"Không thể nào!". Tiểu Mã cả kinh: "Nó không phải là quỷ sao, à không,
là tà linh, Trần Lâm làm sao có thể yêu một tà linh được?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi cũng tự hỏi, vì sao người ta thà yêu tà linh còn hơn là yêu cậu. Bất quá theo như tình huống cậu nói lúc nãy, cô ấy
không phải đang lẩm bẩm, mà là đang nói chuyện với tà linh kia. Dưới
tình huống bình thường, nếu như tà linh không muốn để cho người khác
thấy, thì cậu không thể nhìn thấy nó.”.
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, một lát sau mới hỏi: "Ý của
cậu là, tà linh chạy tới tìm tôi? Thế nhưng Trần Lâm tự sát đâu có liên
quan gì tới tôi, hơn nữa cô ấy mất đã lâu rồi, hiện giờ nó tới tìm tôi
làm gì?".
"Hay là, người ta chỉ muốn đoàn tụ với tình nhân cũ?". Diệp Thiếu Dương chỉ vào tấm ảnh chụp: "Cậu chớ có quên, người ta có khả năng tiến vào
tranh vẽ, ảnh chụp cũng là một loại tranh vẽ.".
Tiểu Mã sửng sốt: "Nhưng tại sao hắn muốn hại tôi?"
Lúc này, điện thoại di động của Tiểu Mã chợt vang lên: "Là Lý Đa, giờ
này gọi điện thoại cho tôi làm gì không biết!?". Tiểu Mã lẩm bẩm một
tiếng, bắt điện thoại, chỉ nghe không nói gì, biểu tình càng ngày càng
ngưng trọng, cuối cùng nói một câu: "Yên tâm, việc này để cho tiểu Diệp
tử giải quyết, các cậu cố kiên trì một chút nữa, bọn tôi sẽ qua liền!".
Để điện thoại xuống, Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, la ầm lên: "Tiểu Diệp tử, đi nhanh lên, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện lớn?"
"Lý Đa và bồ của hắn, còn có mấy cô gái nữa ở lầu bốn ký túc xá chơi cầu cơ, đụng phải quỷ, tìm cậu gấp để cứu người!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Tìm tôi? Làm sao cậu ta biết thân phận của tôi?"
"Tôi nói với hắn a, ban ngày không phải cậu bị hiểu lầm thành sắc lang
sao? Tôi len lén gọi điện thoại giải thích cho hắn, nói tình huống của
cậu, hắn vốn không tin, hiện giờ gặp quỷ mới nghĩ đến cậu. Đừng nói nữa, nếu chậm một chút thôi, phỏng chừng có thể nguy hiểm tới tính mạng!".
Tiểu Mã kéo Diệp Thiếu Dương chạy như điên xuống lầu, lão Quách cũng
chạy theo xuống dưới, lấy ô tô, làm tài xế chở hai người.
"Chỉ chơi cầu cơ thôi mà, có cần khoa trương đến như vậy không?". Diệp
Thiếu Dương cảm thấy khó hiểu, cầu cơ vốn là trò chơi triệu linh, nếu
như biết cách chơi, đích xác có thể kêu gọi ma quỷ, cũng đâu có truyền
thuyết nào bảo là chơi xong sẽ chết ngay lập tức.
Tiểu Mã nói: "Cậu không biết rồi, lầu bốn ký túc xá kia có huông, cứ
mỗi hai ba năm thì sẽ có một người chết, đều là từ phòng 404 ký túc xá
leo cửa sổ tự sát. Trần Lâm năm đó cũng chết y như vậy. Đám người Lý Đa
này thật bạo gan quá a!".
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm nói: "Trùng hợp vậy ư?".
"Không thật không lẽ giả.". Lão Quách liếc nhìn Diệp
Thiếu Dương nói:
"Lầu bốn ký túc xá là nơi nổi danh có nhiều chuyện ma quái nhất trong
Thạch Thành, nơi đó ít nhất cũng đã tồn tại 60 năm, số người chết bên
trong cộng lại không phải 200 thì cũng phải 180!".
Nhân lúc xe đang chạy, Diệp Thiếu Dương lắng nghe bọn họ kể sơ sơ tình hình của tòa nhà này.
Lão Quách hệ thống lại câu chuyện, chầm chậm nói rằng: "Tòa nhà đó được xây vào thời kỳ Nhật Bản chiếm lĩnh Thạch Thành, vốn là một viện quân y được xây riêng cho bọn giặc ngoại xâm dưỡng thương. Sau Đảng và Nhà
nước giành lại được Thạch Thành, giặc đầu hàng, những kẻ còn sót lại
trong viện rất cương liệt, từ nhân viên y tế cho đến quân nhân dưỡng
thương, tất cả đều tự sát."
"Có người nói, lúc đó Đảng và Nhà nước tấn công vào viện quân y, rất
nhiều người không tìm được kiếm mổ bụng, vội vội vàng vàng nhảy lầu, lấy dao giải phẫu cắt yết hầu, hoặc là rót rượu lên người tự thiêu... Mẹ
nó, đúng là một thảm họa! Sự việc trôi qua không bao lâu, quanh tòa nhà
bắt đầu xảy ra chuyện ma quái. Ta cũng từng trải qua thời kỳ kia, chỉ là nghe nói, mỗi ngày đều có tiếng quỷ khóc. Có một năm vào lễ cúng cô
hồn, trong lầu tổng cộng đã chết bốn mươi chín mạng, lúc đó tòa nhà đã
không còn ai ở, có trời mới biết những người này vì sao lại tự tử tập
thể bên trong!".
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, chết quá nhiều người, âm khí sẽ rất nặng,
nếu không được siêu độ hoặc trấn áp đúng lúc, dần dần, âm khí sẽ càng
ngày càng nặng thêm, trở thành sào huyệt âm linh!
"Lúc đó không ai siêu độ hả?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Chính phủ ngay từ đầu đã không tin có quỷ, phái một tổ điều tra đi vào đó, kết quả... Đám người đó cũng chết bất đắc kỳ tử, không tìm được
nguyên nhân.".
Lão Quách thở dài lắc đầu: "Thế rồi, những chuyện ma quái trong tòa nhà truyền ra mỗi lúc một nhiều, chính phủ chịu áp lực tứ phía, âm thầm mời một vài pháp sư đến siêu độ vong linh. Kết quả là mỗi một pháp sư tiến
vào đều chết thảm bên trong. Chính phủ muốn phá hủy tòa nhà, thế nhưng
có pháp sư khuyên can, bảo nếu phá hủy thì quỷ hồn sẽ không còn chỗ dựa
vào, tràn ra khắp nơi quấy phá, chính phủ lúc này mới thôi.".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý cách giải quyết này.
"Sau đó, tòa nhà bị chính phủ phong tỏa, thế nhưng cứ cách một thời
gian là lại có vài người chết, người dân phụ cận đều dời đi cả, trong
vòng năm dặm không có ai dám ở. Cuối cùng, một hòa thượng không biết là
Ngũ Thai Sơn hay là Cửu Hoa Sơn, nghe đồn rất có pháp lực, chui vào
trong lầu nhóm lửa đốt người, phong ấn lại hết lệ quỷ trong lầu."
"Làm thế nào phong ấn lại?" Diệp Thiếu Dương thật tò mò, tòa nhà đó đã
có nhiều người chết như vậy, vốn đã trở thành âm sào, muốn chỉnh đốn để
phong ấn lại đâu có dễ.
Lão Quách lắc đầu: "Ta cũng không biết, những thứ ta kể đều do Trương
Đội nói lại, hắn cũng là nhìn hồ sơ năm đó, nếu hồ sơ có ghi chép thì
nhất định là sự thật."
Diệp Thiếu Dương nghe xong tâm trạng khiếp sợ không thôi, thật không
nghĩ tới Thạch Thành lại có một âm linh sào huyệt trong truyền thuyết.
Nghĩ đến hành động của đám người Lý Đa, hắn thật vô cùng giận, những chỗ đáng sợ thế này ngay cả pháp sư còn ngại không dám tới, bọn họ lại dám
chơi cầu cơ ở bên trong, thật là... Mình cũng không tìm được từ ngữ nào
để hình dung sự ngu xuẩn của bọn họ.
Hiện giờ, Diệp Thiếu Dương chỉ cầu mong bọn họ có thể chống đỡ lâu một chút, chờ mình chạy tới…