Nói địa đồ thì hơi “hoa mỹ”, nét vẽ cong cong cong vẹo vẹo y như mê
cung, lại còn chẳng đánh dấu hay ghi chú gì, so với thiên thư (1) còn tệ hơn.
(1) Thiên thư: sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra, ý bảo văn
chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu, người bình thường không hiểu nổi.
Diệp Thiếu Dương gấp lại bỏ vào trong túi, dự định để từ từ nghiên cứu,
dù sao hiện giờ mình cũng không có ý định đi Tứ Xuyên tìm đại sư huynh.
"Quách sư huynh, huynh chọn mấy pháp khí thường dùng rồi cho đệ mỗi thứ
một cái, nhớ ghi sổ, chờ mấy vạn đồng đến, cứ trừ vào tiền của đệ.".
Lão Quách trừng mắt liếc hắn: "Đệ xem sư huynh là ai hả? Mấy món đó đệ cứ việc cầm lấy, đừng nói tới chuyện tiền nong.".
Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên, khen: "Sư huynh thật sảng khoái, huynh có
thứ gì tốt mà còn sử dụng được thì cho tôi vài món có được không?"
Lão Quách chỉ vào mấy cái quan tài đặt trong cửa hàng: "Mang về đi, miễn phí đấy!”.
"Hừ hừ!". Tiểu Mã trợn mắt: "Huynh tự giữ đi!"
Chỉnh trang, thu dọn mấy món đồ vật của lão Quách xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liền đứng dậy nói lời từ biệt, cả hai người đón xe quay về
trường học. Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Mã số điện thoại của
Lý Đa, gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của mấy cô gái, biết được
Liêu Thanh Thanh thương thế trở nặng nên đã chuyển viện, những người còn lại không sao, tất cả đều quay về ký túc xá.
"Thiếu Dương ca, phù cậu cho, tôi đã bảo bọn họ dán lên ký túc xá, còn
tặng cho người nhà của Thanh Thanh, kể lại tình hình cho họ nghe. Mặc dù họ không tin lắm mấy chuyện ma quái nhưng vì sự an toàn của cô ấy, họ
nhất định sẽ làm theo lời tôi dặn, dán phù lên cửa sổ.".
Diệp Thiếu Dương yên lòng.
Diệp Thiếu Dương trở lại ký túc xá thì đã bốn giờ chiều, Trần Vũ không
có ở đây, hắn leo lên giường, lấy điện thoại di động ra chơi Rắn Săn
Mồi.
"Tiểu Diệp tử, tối nay cậu thật sự muốn đến ký túc xá SỐ 4 sao?". Tiểu
Mã bắt đầu nhích lại gần Diệp Thiếu Dương, nhìn thoáng qua tay của hắn,
cả kinh nói: "Không phải chứ, giờ này mà cậu còn chơi trò Rắn Săn Mồi?"
"Không chơi trò đó thì chơi trò nào? Vui lắm!".
"Ha ha, đừng nói cậu cũng chơi Tetris (2) nhé?"
(2) Tetris: xếp gạch
"Có chứ, chỉ là tôi chơi 3 tiếng rồi chưa chết nên bây giờ rất ít chơi.".
"Được rồi, cậu thắng.". Tiểu Mã hoàn toàn bị thuyết phục, đành leo lên giường ngủ.
Diệp Thiếu Dương vẫn chơi tiếp nửa tiếng nữa, rất vất vả mới cho con rắn ăn đến mức thân nó chiếm hết cái màn hình, chỉ còn lại hai điểm cuối
cùng. Diệp Thiếu Dương đang bày mưu tính kế nghĩ biện pháp qua màn, bỗng nhiên điện thoại rung rung, hiện lên một tin nhắn, thoáng cái bất động, chờ nó trở lại bình thường, con rắn đã đập đầu vào tường chết.
Đậu xanh, suýt chút nữa đã phá kỷ lục! Diệp Thiếu Dương bực bội, mở tin
nhắn lên xem kẻ nào dám cả gan quấy rối mình, vừa nhìn thấy chữ "Chu
Tĩnh Như", lập tức khó chịu đều tan biến, vội vàng mở ra đọc: Tối nay em mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng trả lời: Rảnh, rất rảnh.
Chu Tĩnh Như lại gửi một tin nhắn: Anh có biết… quán ăn nào ngon không?
Diệp Thiếu Dương bế tắc, mình mới vừa tới Thạch Thành này vài ngày, có
biết chỗ nào ăn ngon đâu! Hắn định đánh thức Tiểu Mã dậy hỏi một chút,
thế nhưng lại sợ cậu ta đi theo làm bóng đèn, bèn suy nghĩ kỹ, hồi âm
lại cho Chu Tĩnh Như một địa điểm mà ai cũng biết: Căn tin.
Nửa giờ sau, Diệp Thiếu Dương đã đứng trước cửa căn tin, chờ Chu Tĩnh
Như đến. Chu Tĩnh Như hôm nay vô cùng yểu điệu thục nữ, mái tóc dài búi
cao, mặc một bộ sườn xám màu hồng in hình cờ Hoa Kỳ, ôm sát dáng người
thon thả lả lướt, tư thái mê hoặc, chân mang giày cao gót màu hồng nhạt, cả người nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa cao quý, rất có khí chất danh môn khuê tú.
"Anh nghĩ sao mà lại ăn ở căn tin vậy?". Chu Tĩnh Như nhẹ nhàng bước tới đứng trước mặt Diệp Thiếu Dương, khẽ cười hỏi.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thoát khỏi bầu không khí tươi đẹp mà
Chu Tĩnh Như vừa tạo dựng, phục hồi tinh thần, nói rằng: "Anh chưa bao
giờ ăn ở căn tin, lần đầu tiên đến đây nên muốn thử cảm thụ một chút!
Nếu em không thích thì chúng ta đổi chỗ khác!".
"Không sao, em cũng chưa bao giờ ăn ở căn tin, chúng ta cùng nhau trải nghiệm nhé!".
Vừa vào căn tin, Chu Tĩnh Như xinh đẹp lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Đây chẳng phải là tiểu thư tập đoàn Chu thị, Chu Tĩnh Như sao? Tại sao
lại ăn ở căn tin trường chúng ta?". Chu Tĩnh Như vốn nổi tiếng là thiên
kim nhà giàu trong giới sinh viên đại học, rất nhiều người nhận ra cô,
lập tức mọi người đều không khỏi chấn động, sau đó ánh mắt đổ dồn phía
Diệp Thiếu Dương đang ngồi bên cạnh.
Diệp Thiếu Dương hôm nay chỉ mặc trang phục bình thường, trường sam quần vải, mang giày dệt thủ công, ngồi cùng với Chu Tĩnh Như ăn mặc cao quý
xinh đẹp, thật là chẳng có chút thích hợp.
"Người kia là ai, ăn mặc vừa quê mùa vừa kỳ quái, Chu tiểu thư sao có thể hẹn hò với hắn? Hơn nữa lại còn hẹn ở căn tin?"
"Trời ạ, thế mà tôi nghe nói có rất nhiều chư tôn công tử phải xếp hàng
để mời Chu tiểu thư đi ăn, bọn tôi còn chẳng là cái thá gì, thế mà cô ấy lại... lại đi cùng với một thằng nhà quê! Có phải tôi đang nhìn lầm
không?"
Chu Tĩnh Như nghe thấy những tiếng xì xầm bán tán thì lén đưa mắt nhìn
Diệp Thiếu Dương, chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn trầm tĩnh, bộ dáng không quan
tâm
hơn thua, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng tự tin làm cô không
khỏi bội phục, quả nhiên là cao nhân thế ngoại, đối với những nghị luận
trần tục hoàn toàn không để trong lòng.
Cô nào biết đâu rằng, trong ruột Diệp Thiếu Dương đang vặn vẹo, tâm tình u ám, vô cùng ăn năn hối hận. Lúc hắn từ nhà trọ trở về thì đầu óc đã
choáng váng, quên mất có hẹn với Chu Tĩnh Như, nếu không hắn đã chạy đi
mua một bộ y phục lịch lãm! Thế nhưng việc đã đến nước này thì cũng chỉ
đành cố gắng chống chế, giả bộ làm ra bộ dáng thanh cao phong nhã, đạo
mạo trang nghiêm để che mắt thiên hạ.
Diệp Thiếu Dương tốn hai mươi đồng mua hai phần cơm và nước, hai người
chưa bao giờ ăn cơm tập thể nhưng cũng cảm thấy mùi vị không tệ, vừa ăn
vừa trò chuyện vui vẻ, Chu Tĩnh Như hỏi: "Hai ngày nay anh đi đâu?"
"Nói ra thì rất dài.". Diệp Thiếu Dương kể sơ lược chuyện xảy ra trong
hai ngày cho Chu Tĩnh Như nghe, nghe xong cô há mồm trợn mắt, bởi vì đã
biết đẳng cấp của Diệp Thiếu Dương cho nên khi nghe những chuyện kinh
khủng này, cô đều hoàn toàn tin là thật.
"Tiêu Lâm thật sự đã gặp quỷ?". Chu Tĩnh Như cả kinh nói.
"Em biết Tiêu Lâm?".
"Đừng quên em cũng là sinh viên Học Viện Ngoại Ngữ, Tiêu Lâm là một
trong những hoa khôi của trường em, gia đình vô cùng giàu có, hay qua
lại với nhà em, cho nên cũng tương đối quen biết.". Chu Tĩnh Như nói:
"Cô ấy không có việc gì là tốt rồi, đợi em gọi điện thoại hỏi thăm cô ấy một chút!".
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng im lặng, vốn cô định tìm một nơi nào tốt, hai người vừa ăn vừa nói chuyện cũng khoảng
một giờ, kết quả là hai người ở căn tin chỉ mất hai mươi phút đã ăn
xong, thấy thời gian còn sớm, cô đề nghị đi dạo đâu đó một chút.
Hai người đi tản bộ bên bờ hồ trong trường, sau đó dừng lại ở một tiểu
đình nghỉ chân. Chu Tĩnh Như mở ba lô, lấy ra một chiếc điện thoại
Iphone 6s, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
"Thiếu Dương ca, em mua cho anh điện thoại di động mới, điện thoại di
động của anh thật sự quá...". Chu Tĩnh Như che miệng cười cười: "Coi như em tặng anh, công năng nhiều hơn một chút.".
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận điện thoại di động, cười hì hì: "Cảm ơn em đã quan tâm, đây là điện thoại di động gì?"
"Iphone 6s, anh không biết sao?". Chu Tĩnh Như hơi bất ngờ, chẳng biết người này xuyên không từ triều đại nào tới?
"À, thì ra đây chính là Iphone, anh cũng đã nghe qua! Ơ, nhưng sao mặt
trên không có phím bấm, vậy làm sao mà dùng?". Đột nhiên hắn vỗ đầu một
cái, nói: "Anh biết rồi, có xem trên TV, có phải dùng một cây bút nho
nhỏ vẽ lên không, tên gì mà Han…han-đi ba-bi (3) ấy, nhưng cao cấp hơn!
Đa tạ em!".
(3) Handy – baby: máy làm chìa khóa xe hơi. Đây là ảnh của nó =))
Chu Tĩnh Như đờ người, nhìn hắn thật lâu.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên lắm, giơ tay lên sờ sờ mặt: "Trên mặt anh có gì sao?".
Chu Tĩnh Như lắc đầu: "Không, em đang nhìn xem anh giống nhân vật lịch sử nào!".
"Ha ha, em cũng biết anh giống La Thành hả?"
"La... Thành?"
"Đúng vậy, Trương đại thẩm bán đồ ăn vặt dưới chân núi Mao Sơn ngày nào
cũng bảo anh như La Thành (4)". Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng,
nghĩ đến Trương đại thẩm là nhớ đến con gái Lý Tiểu Hoa của bà ấy, cô bé cũng là một mỹ nữ đáng yêu, đáng tiếc còn quá nhỏ, chưa có nẩy nở
nhiều. Ừm, phải đợi hai năm nữa rồi mới nói.
(4) La Thành: là một mãnh tướng trong tiểu thuyết lịch sử Tùy Đường diễn nghĩa. La Thành là con trai La Nghệ là anh em họ của Tần Thúc Bảo.
Trong Thuyết Đường, ông mắt sáng, mặt trắng, môi son, ra trận thường mặt giáp trắng, văn hay, võ giỏi, là anh hùng thứ 7 đời nhà Tùy. Khi Dương
Lâm đem quân vây Ngõa Cương quân, ông lén cha đi cứu viện giả làm anh
Tần Quỳnh, một mình một ngựa giải vây cho Ngõa Cương quân. Sau một thời
gian ông cũng gia nhập quân khởi nghĩa ở đây. Sau khi Lý Mật lên làm
vua, ông bất mãn bỏ đi cùng Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim sang Lạc
Dương cùng Đan Hùng Tín và Vương Thế Sung. Từ Mậu Công sau khi hàng nhà
Đường sang Lạc Dương chiêu hàng ba người. La Thành do bị bệnh nên không
theo được nên đành hàng Vương Thế Sung. Khi Lý Thế Dân tới đánh, ông
sang hàng Đường và theo Lý Thế Dân chiến đấu.
Bên kia, đầu của Chu Tĩnh Như vừa chảy một vạch đen,hóa ra anh ta nghĩ rằng mình đang khen anh ta? …