Diệp Thiếu Dương bất ngờ quay lại phía sau, không có gì cả, tuy nhiên
hắn có thể khẳng định, có thứ gì đó vừa tiến vào gian phòng, hơn nữa còn đứng sau lưng mình 5 mét.
Tình huống như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Thân là
pháp sư, quỷ yêu vốn dĩ không thể trốn tránh trước mặt hắn, trừ phi nó
là... tà linh.
Nhưng nó từ đâu tới?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, chợt hiểu: sào huyệt âm linh có âm
khí cực nặng, rất dễ dàng phát sinh tà linh. Mà phong ấn dùng để đối phó với quỷ yêu lại không có tác dụng với nó, cho nên Diệp Thiếu Dương suy
đoán, con tà linh này sinh ra từ âm sào, hơn nữa phía dưới không chỉ có
một con!
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào đai lưng, lấy ra một hạt đậu đồng, thận
trọng suy nghĩ: Nếu đối phương đã dám đến, chắc chắn tu vi của nó không
thấp. Thế nhưng nó có muốn đánh nhau hay không lại là một chuyện khác.
Vạn nhất nó đánh không lại rồi bỏ chạy, chui xuống lòng đất, thì mình
biết tìm nó ở đâu? Hắn còn đang muốn bắt một tù binh, hỏi han tình hình
âm sào này một chút.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương nảy ra một chủ ý, cố ý xoay người lại chạy lên trên lầu. Vật kia quả nhiên chạy theo.
Chạy qua một ngã rẽ ngay cầu thang, Diệp Thiếu Dương len lén lấy gương
bát quái ra, chiếu về phía trước, kết quả chỉ thấy một đám khí đen đang
bay lượn, không nhìn thấy rõ bên trong có thứ gì.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là cái gì?
Diệp Thiếu Dương hết sức nghi hoặc, liền một mạch chạy thẳng tới lầu
bốn, trực tiếp đi vào phòng 404 ký túc xá. Vừa bước vào cửa, hắn tiện
tay lấy ra gương bát quái, đặt lên phía trên khung cửa, sau đó đi vào
bên trong. Cảm giác tà linh đã đuổi tới gần, Diệp Thiếu Dương lập tức
niệm chú, xuất ra một lá bùa kích hoạt gương bát quái.
Gương bát quái lấy tường làm ranh giới, tạo thành một tiểu phong ấn, bất kể là quỷ yêu hay là tà linh, chỉ cần tu vi không quá nghìn năm, sẽ
không thể nào phá bỏ phong ấn.
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, xoay người lại, dựa vào bệ cửa sổ, mặt mỉm cười nhìn tà linh, nghĩ thầm, đố tiểu tử ngươi chạy thoát!
Tà linh vẫn không nhúc nhích, tựa hồ chẳng có chút sợ hãi khi biết mình bị vây.
Diệp Thiếu Dương còn đang định xuất thủ thì bỗng có tiếng bước chân từ
ngoài hành lang truyền đến, dừng ở trước cửa. Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, một ánh đèn pin sáng chói liền chiếu thẳng vào mặt
hắn, đồng thời một giọng nói trong trẻo của nữ nhân cất lên: "Ai đang ở
trong phòng?".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, giơ tay che ánh sáng, hỏi: "Cô là ai?"
"Cảnh sát.". Không đợi Diệp Thiếu Dương ngăn cản, đối phương đã đi vào
bên trong. Diệp Thiếu Dương tránh né ánh đèn pin, nhìn chằm chằm vào
người phía trước. Đối phương là một cô gái hơn hai mươi tuổi, gò má cao, mắt to, dáng đẹp, cắt tóc ngắn, mặc một bộ váy màu đỏ, thân hình chuẩn
như đồng hồ cát. Diệp Thiếu Dương không tự chủ được đưa mắt ngắm nhìn bộ ngực căng tròn của nàng.
"Này, nhìn gì đấy!". Đối phương lấy đèn huơ huơ trước mặt hắn: "Thành thật trả lời, nửa đêm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì?"
"Chỗ này không thể tới sao? Thế cô đem giấy chứng minh cho tôi xem.".
"Không có giấy chứng minh, nói mau, ngươi tới đây làm gì?".
"Tôi là đạo sĩ, tới bắt quỷ.". Diệp Thiếu Dương thẳng thắn nói rõ thân
phận của mình, tránh dây dưa với nàng, dù sao trong phòng trừ bọn họ ra
còn có một con tà linh. Vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa dùng ý niệm cảm giác vị trí của tà linh, nó vẫn đứng sau lưng mình không nhúc
nhích.
"Bắt quỷ?". Nữ cảnh sát lạnh lùng cười: "Yêu ngôn hoặc chúng!"
"Không tin, tôi chứng minh cho cô xem.". Diệp Thiếu Dương nhấc tay, vứt một hạt đầu đồng về phía tà linh.
Xì một tiếng, khói đen bốc lên, hiện ra một bóng người màu đen bay lất
phất ra ngoài cửa. Vừa bay tới khung cửa, gương bát quái liền phát ra
một đạo ngân quang, bóng đen đụng vào bức tường vô hình, lập tức văng
thẳng về chỗ cũ.
"Ặc! Ngu thế!". Diệp Thiếu Dương cũng chấn kinh, sao tà linh này lại có
thể giống cương thi đến thế, một chút thông minh cũng không có?
"Quỷ a!". Nữ cảnh sát vừa thấy bóng đen lập tức hét lên một tiếng, đèn pin rơi xuống mặt đất.
Tà linh lại một lần nữa bay về phía phong ấn, Diệp Thiếu Dương phi thân
lên, tay trái nặn một pháp quyết chụp về phía trước, mắt thấy gần bắt
trúng tà linh, tà linh đột nhiên co người lại, lộn nhào một cái. Dường
như là để chứng minh mình cũng có chỉ số thông minh, nó giơ hay cánh tay thật dài, nhắm vào nữ cảnh sát đang sợ choáng váng.
"Cẩn thận!". Diệp Thiếu Dương nắm được lưng áo nữ cảnh sát, cố gắng kéo
nàng lại, "Xoạt" một tiếng, y phục rách ra, nữ cảnh sát cũng ngã ngồi
xuống đất, tránh khỏi tập kích.
Diệp Thiếu Dương giơ tay bắn ra tám miếng tiền Ngũ đế. Tám miếng tiền
lần lượt bay
lên không trung sắp thành hình bát quái phương vị, đánh về
phía tà linh.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"
Tiền Ngũ đế trong nháy mắt đánh trúng tà linh, phát ra một luồng sáng
tím. Bóng đen kêu lên một tiếng, ngã phục xuống đất, cả người vặn vẹo co quắp, thân thể càng lúc càng nhỏ dần, sau đó biến mất, chỉ để lại một
bãi màu đen trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương hết sức phiền muộn, mình hao tâm tốn lực bày phong ấn
dụ tà linh tới, vốn dĩ định bắt nó để tra khảo một phen, ai ngờ lại có
một bà cảnh sát đáng ghét từ đâu chạy đến phá. Để đảm bảo an toàn, mình
đành phải xài chiêu cuối, sử dụng đồng tiền đánh chết nó.
"Cảnh sát tỷ tỷ, an toàn rồi, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn bãi màu
đen trên mặt đất nói. Thế nhưng không thấy ai đáp lại, hắn bèn quay đầu
nhìn, vừa quay lại, suýt chút nữa xịt máu mũi.
Nữ cảnh sát mất hết quần áo đang trần như nhộng ngồi dưới nền nhà, trên
người chỉ còn lại ba mảnh vải che thân, là kiểu nội y rất nhỏ, vô cùng
gợi cảm. Tuy rằng nàng đã nỗ lực dùng hai tay che chắn, thế nhưng bộ
ngực quá lớn vẫn lộ hơn phân nửa ra bên ngoài. Dưới ánh đèn pin, làn da
trắng mịn như tuyết hiện lên không tỳ vết, hoàn toàn thấy rõ mọi đường
cong khêu gợi.
Diệp Thiếu Dương không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh xuân cực hạn như vậy, nhất thời đầu óc choáng váng, ánh mắt không tự chủ được rơi vào hai quả cầu bóng bẩy trên thân. Hắn nuốt nước miếng ực một cái, sâu trong nội
tâm vang lên một tiếng tán thưởng: Oa...
“Nhìn cái gì mà nhìn!”…
“Vẫn còn nhìn sao?”. Vẻ mặt nữ cảnh sát đỏ bừng, từ trước đến giờ nàng
chưa từng bị ai nhìn thấy thân thể, hơn nữa lại còn là một nam nhân xa
lạ, trong lòng vô cùng xấu hổ và giận dữ, vội vàng cầm lấy những mảnh y
phục đã rách, che lại phía trước.
Chiếc váy của nàng đã rách từ trên xuống dưới, căn bản không thể mặc
được nữa, hết thảy mọi chuyện đều là tại cái tên đáng ghét này gây nên,
nữ cảnh sát càng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương,
tức giận hét: "Ta muốn giết ngươi! !"
"Oán niệm thật sâu a!". Diệp Thiếu Dương cả người run rẩy, gãi đầu một
cái nói: "Cơ mà, tôi cũng đâu phải cố ý, vừa nãy nếu như tôi không cứu
cô, cô đã tiêu rồi!".
"Ta có chết thành lệ quỷ, cũng muốn giết ngươi!!!". Nữ cảnh sát càng hét to hơn.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cô cũng nhìn thấy rồi đó, thật sự có quỷ, tôi chỉ bắt quỷ mà thôi!".
"Ta không thấy rõ, ai mà biết có phải do ngươi làm ra hay không! Ngươi là đồ vô lại, là tên lưu manh!".
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: "Được được, cô nói gì cũng được, chuyện này kết thúc tại đây, tôi dẫn cô ra ngoài!”.
"Ta thế này, làm sao mà ra ngoài?". Nữ cảnh sát phát tiết xong, giọng nói chợt trở nên ủy khuất.
Diệp Thiếu Dương len lén liếc nhìn ** trắng như tuyết lộ ra bên dưới lớp áo rách của nàng, nói: "Vậy đi, cô gọi điện thoại kêu người mang quần
áo tới, có được không?".
"Ngươi nói hay nhỉ, để người ngoài nhìn thấy ta khỏa thân ở cùng một nam nhân thì ta... ta biết giải thích thế nào? Nếu ta bảo ngươi có năng lực giết quỷ, vì tróc quỷ nên mới để xảy ra cớ sự, ngươi nghĩ ai tin?".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy cũng đúng, cô nam quả nữ ở cùng nhau
trong phòng, nữ bán khỏa thân, y phục bị xé bỏ, cho dù chỉ là người đơn
thuần nhìn thấy, cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến chuyện nào đó…