"Anh bỏ súng xuống, cẩn
thận cướp cò!". Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc hắn, muốn đả thương
cương thi, trừ phi bắn nát đầu nó. Sau đó hắn bước tới trước mặt Liêu
Thanh Thanh, hà hơi vào miệng cô, cả người Liêu Thanh Thanh chợt run
rẩy, sau đó buông mẹ của cô ra, giang hai cánh tay, nhắm thẳng tới Diệp
Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, co chân trượt ra phía sau lưng
Liêu Thanh Thanh, khom người xuống thấp, dùng tay nện vào hai đầu gối
của cô. Toàn thân cương thi cứng như sắt, có dùng thiết côn đánh cũng
không hề hấn, duy chỉ có các đốt khớp xương là yếu nhất, bộp bộp… hai
tiếng, Liêu Thanh Thanh lập tức ngã quỳ xuống đất.
Diệp Thiếu Dương cột mái tóc dài vào đôi chân của cô, kéo đầu cô ra phía sau, ngón tay tạo thành phụng nhãn dụng lực chụp vào dưới cổ họng cô
1/3 mét, nhanh chóng gỡ ra, Liêu Thanh Thanh hé miệng, thở một ngụm thi
khí, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất bất động.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, nói với đám cảnh sát đang há mồm trợn mắt: "Còn đứng đó làm gì, mau đem thi thể đi!".
Một người cảnh sát khiếp sợ đi tới, nhìn thoáng qua thi thể, sau đó lại
nhìn Diệp Thiếu Dương: "Không sao chứ? Mới vừa rồi là..."
"Không sao, phản ứng tĩnh điện thôi, phóng điện đi là sẽ không sao.".
Trước mắt biết bao nhiêu người, Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nhiều
lời, tùy tiện tìm đại một cái cớ, tùy bọn họ tin hay không, mắc công lại tuyên truyền mình mê tín dị đoan.
Thi thể Liêu Thanh Thanh được mấy cảnh sát khiêng lên xe mang đi, cha mẹ cô cũng đi theo. Lý Đa và những nữ sinh còn lại chạy đến bên cạnh Diệp
Thiếu Dương.
"Thiếu Dương ca, chuyện Thanh Thanh có liên quan tới cầu cơ hay không?". Lý Đa khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, Liêu Thanh Thanh trong vòng mấy tiếng đồng hồ
biến thành thây khô, tất nhiên là do lệ quỷ hoặc tà linh gây nên. Bất
quá không thể để bọn họ nặng gánh trong lòng, Diệp Thiếu Dương cũng
không nói gì nữa, hỏi ngược lại cậu: "Chẳng phải tôi dặn cậu nói với mọi người dán Huyết tinh phù lên cửa sổ sao, vì sao Liêu Thanh Thanh không
nghe theo?"
Lý Đa ngẩn ra, nói: "Lúc cô ấy chuyển viện, tôi có đưa cho cha của cô ấy một lá phù, luôn dặn ông ta phải làm theo, hay là do... quỷ quái quá
mạnh mẽ, phù của cậu vô dụng?". Nói xong ý thức được lỡ mồm, Lý Đa
ngượng ngùng cười: "Tôi không có ý gì đâu, chỉ là nói chơi thôi, Thiếu
Dương ca bỏ qua cho.".
Diệp Thiếu Dương nói: "Không thể, Huyết tinh phù có máu của tôi, nếu quỷ hồn tới gần, tôi phải phát hiện đầu tiên chứ!? Quỷ quái dù có tu vi
cường thịnh đến đâu cũng không ngoại lệ. Thế mà tối hôm qua tôi lại ngủ
rất say, không nhận thấy phù động dù chỉ một chút.".
Lý Đa còn muốn nói điều gì, Diệp Thiếu Dương đã phất tay ngăn cản: "Bỏ
đi, người cũng đã chết, có truy cứu thêm nữa cũng vô ích, mấy người các
cậu nên cẩn thận một chút, tốt nhất là quay về ký túc xá cùng nhau để
tăng thêm nhân khí. Nhớ kỹ, phải dán huyết tinh phù lên cửa.".
"Anh chính là người đêm đó đã cứu tôi?". Một giọng nữ thanh thúy chợt vang lên.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, chính là cô gái ngày hôm trước được mình cõng. Lúc đó trời tối đen như mực, cô lại bất tỉnh, hôm nay nhìn kỹ,
mới thấy còn đẹp hơn vài phần, trong lòng cảm thấy hết sức phơi phới,
tươi cười nói: "Là tôi đây! Cô là Tiêu Lâm?"
"Ừm, cảm ơn anh, tôi cũng không biết phải làm sao để cảm ơn anh.". Tiêu
Lâm mở đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt ngập tràn sợ hãi: "Tôi… cũng gọi anh là Thiếu Dương ca nhé! Thiếu Dương ca, Thanh Thanh có phải bị cầu cơ hại chết hay không? Nếu như vậy, bọn
em có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm, phải không?"
"Tôi hiện tại cũng không thể xác định chính xác, dù sao cứ làm theo lời
tôi nói, dán Huyết tinh phù lên cửa thì sẽ không có chuyện gì. Nếu gặp
phải chuyện ngoài ý muốn, lập tức gọi điện thoại cho tôi.".
Mấy nữ sinh liên tục gật đầu, Tiêu Lâm nói: "Thiếu Dương ca, bọn em nhờ cả vào anh!".
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi đầu, an ủi các cô gái, sau đó bảo Lý
Đa đưa các cô về, còn mình đi tới trước vị trí thi thể của Liêu Thanh
Thanh, nhìn lên, đối diện là song cửa sổ phòng 404 ký túc xá.
Tiểu Mã cũng phát hiện tình huống đó, vội nói: "Tiểu Diệp tử, là quỷ quái làm?"
"Không phải quỷ, Liêu Thanh Thanh trong khoảng thời gian ngắn bị hút khô máu thịt, biến thành thây khô, việc này quỷ hồn không thể làm được, chỉ có thể là tà linh.".
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng
qua luồng âm khí nồng đậm phía
trên, nói với Tiểu Mã: "Cậu về trước đi, tôi vào xem thế nào!".
Phía sau đột nhiên có một giọng nữ vang lên: "Tên vô lại, ngươi tính làm gì?"
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, một đội cảnh sát gồm bốn người từ
đằng xa đi tới, dẫn đầu là cô gái mà hắn quen biết ở ký túc xá tối hôm
trước. Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ tên của nàng, Tạ Vũ Tình. Hôm nay
nàng đã mặc cảnh phục, nhìn rất có khí khái hào hùng, bất quá sắc mặt
nàng lại âm trầm, oán hận nhìn hắn.
"Cô mặc cảnh phục cũng đẹp lắm!”. Diệp Thiếu Dương nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "À này, trường sam của tôi đâu?"
Tạ Vũ Tình nhớ tới chuyện hôm qua, đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: "Vứt rồi! Đừng nhắc lại chuyện tối qua nữa, nếu không ta
lập tức bắt ngươi!".
"Được được, không nhắc tới nữa, xem như không có chuyện gì!". Diệp Thiếu Dương cười xấu xa.
Tạ Vũ Tình quay đầu thì thấy mấy cảnh sát phía sau hai mắt tỏa sáng, vô
cùng hiếu kỳ đối với đoạn hội thoại của bọn họ, đêm qua... có chuyện gì
hot?
Thấy Tạ Vũ Tình đỏ mặt sắp nổi giận, Diệp Thiếu Dương liền xua tay nói:
"Thôi, không đùa nữa! Cảnh sát các cô không phải vừa mới rời khỏi sao,
còn đến đây làm gì?".
Sắc mặt Tạ Vũ Tình hòa hoãn trở lại, nói: "Thăm dò hiện trường, người
chết nhảy xuống từ phòng 404 ký túc xá, đó là chỗ đầu tiên, chúng ta
phải lên xem!".
"Vào ký túc xá?". Hắn trợn mắt: "Muốn chết?"
Bị hắn nói như vậy, Tạ Vũ Tình chợt nhớ tới chuyện hôm qua, có chút sợ
hãi, chột dạ nói: "Ban ngày chắc sẽ không có chuyện gì đâu!".
Ở đây nhiều cảnh sát như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện bàn
chuyện mê tín, cười bảo: "Nếu cô không tin thì cứ vào thử, lỡ xảy ra
chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô.".
Tạ Vũ Tình do dự một lát, thăm dò hiện trường là nhiệm vụ, không đi
không được, thế nhưng nếu đi thì... Đột nhiên nàng nháy mắt với Diệp
Thiếu Dương, nói: "Tên vô lại, chi bằng ta với ngươi vào chung nhé, thế
nào?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Thứ nhất, tôi không phải là tên vô lại, thứ hai,
các người nhiều người như vậy, tôi không chiếu cố nổi, tôi cũng không có nghĩa vụ chiếu cố các người."
"Vậy thì... hai chúng ta vào thôi? Chịu không?". Tạ Vũ Tình xuống nước năn nỉ.
Lời vừa nói ra, mấy cảnh sát phía sau lập tức phụ họa, tiến lên vỗ vai
Diệp Thiếu Dương, thân thiết nói: "Đúng đúng, như vậy là hay nhất, tiểu
huynh đệ, cậu theo Tạ đội trưởng vào đi, không cần nhiều người đâu,
chúng tôi đi điều tra xung quanh được rồi, xem có kẻ nào khả nghi hay
không!".
Diệp Thiếu Dương im lặng không đáp, đám cảnh sát này, sợ quỷ thì bảo sợ
quỷ, lại có thể đường hoàng mượn cớ như vậy, thật không hổ là người
trong cửa công.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi: "Cô thật sự muốn đi vào?"
"Dĩ nhiên, đây là nhiệm vụ. Ngươi giúp ta một chút đi!”. Tạ Vũ Tình lại đưa mắt đầy mị hoặc.
"Được rồi, tôi cũng không thể nhìn cô chịu chết.". Diệp Thiếu Dương thở dài.
"Thế mới ngoan!". Tạ Vũ Tình tiến lên rất anh hùng ôm vai của hắn, vỗ vỗ nói: "Xong việc tỷ tỷ mời ngươi đi ăn bánh bao thịt heo, nhé?".
“Bánh bao… thịt heo?". Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không tự chủ được rơi vào bộ ngực đầy đặn của nàng.
Tạ Vũ Tình đấm vào bụng hắn một cái, lực vô cùng mạnh…