Lưu Minh bấm điện thoại gọi người đi làm, sau đó đề nghị đám người của
Diệp Thiếu Dương đến phòng làm việc của ông ngồi một chút, uống nước
trà, mọi người cũng không có ý kiến, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lý Đa, kêu cậu ta chạy tới hỗ trợ.
Lưu Minh lái xe đến ký túc xá mới, mời ba người lên lầu, sau đó pha một bình trà Kim Cúc Mai mời bọn
họ thưởng thức. Lưu Minh dự định hỏi thăm lai lịch của Diệp Thiếu Dương, thế nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy phiền hà không muốn trả lời, vì thế đã lăn ra ghế salon nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Chút nữa còn phải đại chiến một trận, ta phải tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bốn mươi phút sau, người làm gọi điện thoại tới, thông báo đã mua xong hàng hóa, hỏi đưa tới chỗ nào.
Diệp Thiếu Dương bảo trực tiếp đưa tới ký túc xá, sau đó cùng mọi người chạy đến nơi thì thấy tất cả vật dụng đã nằm gọn trong một chiếc xe vận tải
nhỏ.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra sơ lược một hồi thì thấy hàng hóa
không có vấn đề gì, Lý Đa cũng đã đến, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người
đứng chờ bên ngoài, còn hắn tự mình bước vào phòng khách, dùng La Bàn Âm Dương tìm được Càn vị, lại dùng đàn mộc đánh dấu vị trí, sau đó từ
trong bao lấy ra một tấm khăn vàng, gấp thành góc đối, bày ra phía trên
nền đất, hai bên đốt hai cây nến vàng, bố trí một pháp đàn đơn giản.
Hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một bức tranh cuộn tròn, mở tranh, treo ở
phía sau pháp đàn, đặt trước bức tranh một bát hương, châm ba bó Thiên
Mộc Tàng Hương (1) có chức năng xua quỷ, bốn góc sảnh chong bốn ngọn đèn Giao Du, dùng Đấu mực kéo một dây hồng tuyến, lấy đèn chong làm điểm
tựa, kết thành một vòng lớn, vừa kéo vừa thì thầm: “Ta có một gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất một đường quang, tà ma thiên hạ không dám cản”.
(1) Thiên Mộc Tàng Hương: Nhang làm từ đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải của người Tây Tạng, còn gọi là trầm dây.
Hồng tuyến không ngừng đàn hồi trên mặt gương. Diệp Thiếu Dương bố trí xong
pháp đàn mất khoảng nửa tiếng, thế nhưng chắc chắn không thể không bố
trí, sau đó bảo Tiểu Mã và Lý Đa hỗ trợ khiêng vật dụng từ trong xe lên.
Đến đại sảnh, thấy có nhiều đồ bày ra như vậy, Tiểu Mã lập tức buồn bực
hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu làm long trọng như thế để làm gì?"
Diệp
Thiếu Dương giải thích: "Khi mở pho tượng mà vạn nhất phong ấn bị phá
thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta phải có chuẩn bị.".
Tạ Vũ Tình cũng đi tới, nhìn chằm chằm vào bức tranh treo trên pháp đàn, hỏi: "Ai vậy, Trương Thiên Sư sao?"
"Không nên nói lung tung, đây là Vu Khiêm.".
"Vu Khiêm?". Tiểu Mã góp vui chen vào một câu: "Người nằm trong bộ đôi tấu hài Quách Đức Cương – Vu Khiêm?"
Diệp Thiếu Dương đạp một cước vào mông cậu: "Vu Khiêm (2) là trọng thần Minh Triều, là một vị anh hùng dân tộc.".
(2) Vu Khiêm (1398 – 1457): đăng quang Tiến Sĩ, có công trong trận dẹp yên
Hán Vương Chu Cao Húc mưu phản, được Minh Tuyên Tông xem trọng, đảm nhận Nam Tuần Phủ Sơn Tây thời Minh triều. Thời Minh Anh Tông, đắc tội bị
vương hạ ngục, sau đó thả ra, trở thành Binh Bộ Thị Lang, sau đó thành
Binh Bộ Thượng Thư, rồi thành Thái phó của Thái Tử Đại Tông. Anh Tông
phát động cướp ngôi, Vu Khiêm bị vu oan hãm hại, khép tội “ngôn luận bất chính, muốn lập thái tử riêng, phản nghịch”, sau đó bị xử tử giữa chợ.
Tạ Vũ Tình nháy mắt: "Ông ấy là đạo sĩ?"
"Không phải, Vu Khiêm một đời thanh quan, chết oan chết uổng, được thụ phong
trên Phong Thần Đài, trở thành 'Trung Túc Thiên Quân', thiên hạ quỷ thần ai cũng kính ngưỡng, đây là tranh của ngài ấy, có tác dụng trấn tà nhất định.".
Tạ Vũ Tình dường như đã hiểu ra, "À" một tiếng, sau đó im lặng.
Gương thủy tinh bát diện có hai mặt đấu thành một nhóm, bên trong mặt kính
xếp thành một hình vuông, được giá gương chống đỡ, Diệp Thiếu Dương lại
kéo hồng tuyến từ trong Đấu mực quấn quanh gương một vòng.
"Đây là làm gì?". Tạ Vũ Tình nhìn thấy hết sức tò mò.
"Vạn nhất quỷ quái phá phong ấn thì mặt gương có thể phản xạ âm khí, ngăn
cản không cho chúng chạy đi, tốt nhất là gương đồng, thế nhưng nhất thời không tìm thấy thì gương thủy tinh cũng có thể chấp nhận được.”.
Hai chiếc máy khoan đã được đưa vào phòng khách, mấy người họ mân mê nửa
ngày không biết cách dùng. Tạ Vũ Tình phải mở điện thoại di động lên
mạng tra thao tác sử dụng, sau đó mới gọi điện thoại cho Lưu Minh đưa
tới hai đống dây điện dẫn điện từ bên ngoài. Lý Đa và Tiểu Mã cầm lên
thí nghiệm thử, cũng không khó lắm, mò mẫm một hồi thì cũng biết dùng
máy khoan. Diệp Thiếu Dương lúc này mới chỉ huy bọn họ khiêng máy khoan
đi tới mô hình địa cầu, khoan liên tục lên vị trí giá tượng và lớp xi
măng bên dưới.
"Nhất định phải cẩn thận, chênh lệch một chút cũng không sao, nghìn vạn lần không được quá sức.". Diệp Thiếu Dương lại dặn dò lần nữa.
Máy khoan thao tác phát sinh âm thanh ầm ầm, bụi xi
măng bay lên tứ tung, toàn bộ phòng khách phủ đầy bụi đất. Diệp Thiếu
Dương lấy khẩu trang đưa cho mỗi người một cái, mọi người lúc này mới
biết được công dụng của khẩu trang, không khỏi bội phục Diệp Thiếu Dương suy tính thận trọng.
Khi tiếp điểm của giá tượng và khối xi măng vỡ nứt, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra máy cắt kim loại, thí
nghiệm trước rồi mới sử dụng, bởi vì đồ chơi này quá lớn, rất dễ cắt vào cánh tay. Xong đâu đó rồi hắn tự mình ra trận, cắt đứt giá đỡ và lớp xi măng, sau đó lung lay thử quả địa cầu, quả nhiên lắc lư.
Diệp
Thiếu Dương kéo pho tượng qua, rõ ràng nó đã bị dịch chuyển, sau đó đổ
một tầng xi măng bên ngoài để cố định. Chứ nếu nó được xây từ bên
dưới
lên, còn lâu hắn mới nhẹ nhàng cắt ra như vậy.
Diệp Thiếu Dương
bảo mọi người cùng nhau tiến lên phía trước, thận trọng lấy pho tượng
xuống, bên dưới lộ ra một lớp sàn nhà lát đầy gạch đỏ, hoàn toàn đối lập với nền đất đầy tro bụi kế bên.
"Quái, tại sao lại xây một chỗ khác hẳn như vậy?". Lưu Min hnghi ngờ hỏi.
"Các người ra ngoài trước, đến mặt kính chờ tôi, tạm thời không nên vào đây!". Diệp Thiếu Dương căn dặn.
Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, một mình hắn bước tới phía trước, ngồi
xổm xuống, lấy tay nhấc lên, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, sàn nhà
hoạt động.
Bên dưới rốt cuộc có thứ gì, ta sẽ mau chóng biết! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, cố sức nhấc sàn nhà lên…
Một chữ "Vạn" xuất hiện dưới ánh sáng Trường Minh Chúc, Diệp Thiếu Dương
nhìn kỹ lại, cấu thành chữ "Vạn" là một dịch thể sáng loáng, chầm chậm
lưu động, dưới ánh sáng ngọn nến phản xạ ra một chút ngân quang, trông
rất thần kỳ.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt cảm nhận một chút, không
có bất cứ vấn đề gì, sau đó mới lấy tay chạm nhẹ vào chất lỏng, nhanh
chóng rút lên, nhận thấy chất lỏng có chút dinh dính.
"Thì ra là thủy ngân.". Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Mà chữ "Vạn" này chính là một phong ấn, nói đúng hơn là Kim Cang Phục Ma
Ấn của Phật gia, Diệp Thiếu Dương đối với pháp thuật Phật gia cũng biết
sơ qua một chút, thấu hiểu để thi triển Kim Cang Phục Ma Ấn thì phải có
pháp lực cường đại như thế nào, lão hòa thượng kia nhất định là một vị
cao tăng đắc đạo.
Trong lớp thủy ngân lấp lánh có hơn mười hạt
châu sáng như vì sao, hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thiếu Dương, cúi đầu
nhìn lại, lúc đầu hắn tưởng là ngọc trai, thế nhưng mỗi một hạt châu đều có kích thước không đồng nhất, cái lớn thì như Dạ minh châu, cái nhỏ
thì chỉ như hạt gạo, bảy màu rực rỡ, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ
đến chân tướng, Xá Lợi, đây nhất định là Xá Lợi Phật! (3)
(3) Xá
Lợi Phật: là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể
được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.
"Xá lợi" còn có nghĩa là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê
được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị cao tăng Phật giáo, mà
khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lí hình thành
của các hạt này. Đây là các bảo vật của thế giới Phật giáo.
Xem ra lời đồn là có thật, đích xác chỗ này từng có một vị hòa thượng ngồi
tọa hóa, dùng chính thân thể của mình biến thành Xá Lợi Tử phong ấn lại
quỷ sào.
Diệp Thiếu Dương khẽ động não, nghe nói Xá Lợi Tử có thể bảo vệ tàn niệm sinh mệnh sau cùng của hòa thượng, người có thần thông
đều có thể dùng ý niệm tiến nhập để xem ký ức của tiền nhân, tại sao
mình không thử một lần?
Lập tức hắn khoanh chân ngồi xuống trước phong ấn, nhắm mắt lại, từ từ mở Thiên Nhãn Thông.
Mỗi người đều có Thiên Nhãn, tựa như huyệt vị trên thân mình, không thể
nhìn bằng mắt thường, cũng không thể dùng dụng cụ khoa học để đo lường
kiểm tra, thế nhưng nó thật sự vẫn tồn tại. Người tu đạo đạt được bài vị Phương Sĩ, Thiên Nhãn sơ khai, trở thành con mắt âm dương, có thể thấy
rõ chân tướng quỷ mị. Người đạt được bài vị chân nhân, tiến hóa Thiên
Nhãn Thông, có thể thấy rõ một số bản chất hư vọng của vật chất. Diệp
Thiếu Dương đã đạt được trên bài vị Thiên Sư, Thiên Nhãn Thông lại càng
cao hơn nữa, chỉ là mỗi lần khai mở phải tiêu hao tinh lực rất lớn, cho
nên hắn không thường dùng.
Thiên Nhãn Thông đảo qua bên dưới,
phát hiện một đầm nước đen ngòm, vô số bóng đen giãy giụa trong nước,
nhấp nhô lên xuống, tức giận gào thét, không ngừng công kích vào một
chiếc cầu vòm phía trên. Một pho tượng Phật cao lớn đứng trên cầu vòm
như một ngọn núi trấn thế, cả người tỏa ra kim quang sáng chói. Mỗi khi
có một bóng đen leo đến gần chân tượng Phật thì sẽ bị kim quang đẩy ra,
rơi thẳng xuống mặt nước, sau đó lại có bóng đen khác nhanh chóng leo
lên, cứ lòng vòng như vậy không ngớt.
Diệp Thiếu Dương biết, đây
chỉ là ảo giác Phật quang tạo thành, đại diện cho vô số ác quỷ không
ngừng trùng kích phong ấn. Bất giác, Đại Phật mở mắt, hai dòng nước mắt
như hai dòng suối từ khóe mắt chảy xuống…