Nhoáng cái mười lăm năm trôi qua, lại kể đến trên Mao Sơn.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhẹ nhàng tiêu sái bước lên sơn đạo.
Hắn chính là Diệp Thiếu Dương năm xưa, hôm nay đã trổ mã thành một chàng trai mi thanh mục tú, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, có một
đôi mắt to ngời sáng lóe lên quang mang thông tuệ.
Mười lăm năm qua, hắn vẫn theo sư phụ Thanh Vân Tử học tập đạo pháp, ba
năm trước đã trải qua khảo hạch trong môn, trở thành đệ tử nội môn Mao
Sơn Tông, cũng là đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mao Sơn
phái, kỳ tài hiếm thấy.
Dưới Mao Sơn không xa có một huyện thành, trong thành có trường tiểu học và trung học, nhiều năm qua, Diệp Thiếu Dương ban ngày thì đến trường,
buổi tối thì trở về núi học tập đạo pháp với sư phụ. Có đôi khi cũng ham chơi, trốn suốt đêm trong huyện thành chơi net, bởi vậy xét nhiều khía
cạnh, hắn cũng chẳng khác đám thanh niên hiện giờ là bao nhiêu, vẫn có
tinh thần bồng bột phấn chấn, thỉnh thoảng “phạm tội” một chút.
Bất quá, do hay đi theo Thanh Vân Tử ra ngoài hàng yêu tróc quỷ, chứng
kiến qua nhiều việc sinh tử luân hồi, bên cạnh tính trẻ con vẻ bề ngoài, hắn còn có một lòng kiên nghị hơn hẳn người bình thường.
"Lão nhân, con về rồi!".
Diệp Thiếu Dương cao giọng kêu lên. Hắn đi qua đại điện Mao Sơn, trực
tiếp bước vào thiền điện của Thanh Vân Tử, một hỗn hợp mùi kỳ quái xông
vào mũi, Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên che mũi, dùng ba giây hoàn thành phân tích, thành phần mùi thúi này chủ yếu có bốn loại: Tất thúi, rượu đế, thuốc lá và gia vị mì ăn liền.
Thanh Vân Tử chỉ mặc độc một cái quần cộc, lão đang nghiêng người dựa
vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, bên người là một đống củ
lạc rang giòn, thỉnh thoảng lão bóc một viên bỏ vào miệng, nhai giòn, vẻ mặt say sưa, thật là thảnh thơi.
Diệp Thiếu Dương khom người liếc mắt nhìn bìa quyền sách, bĩu môi, quả nhiên là tiểu thuyết huyền ảo.
"Sách này viết sai bét, hệ thống Đạo giáo liệt kê bậy bạ, Lão Tử làm sao có thể là cha nuôi của Tây Vương Mẫu, Dương Nhị Lang sao có thể có gì
gì đó á á với Hằng Nga, toàn là viết xàm bá láp.".
"Không phục thì người đi viết đi!".
"Ta mà viết thì chắc chắn sẽ viết tốt hơn bọn chúng.". Thanh Vân Tử hừ
một tiếng, để sách xuống, đứng lên, lúc này mới quan sát trên dưới Diệp
Thiếu Dương, liếc mắt hỏi: "Nhiệm vụ hoàn thành xong chưa?"
"Một bữa ăn sáng.". Diệp Thiếu Dương móc từ trong túi ra một lá bùa, đắc ý huơ huơ.
Thanh Vân Tử tiếp nhận lá bùa, cảm nhận được chân khí, tổng cộng có mười đạo, mỗi một đạo đều phong ấn ba oán linh trăm năm trở lên, chỉ trong
mười ngày. Diệp Thiếu Dương dù còn nhỏ tuổi nhưng đã thu phục được nhiều oán linh như vậy, có thể nói là kỳ tài đạo môn.
"Miễn cưỡng cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Lần này hạ sơn có thu được gì không?"
"Bội thu a.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, cười nói: "Quen được mấy mỹ nữ, xin số điện thoại, hôm nào mời các cô ấy lên núi chơi.".
"Cái thằng này, có tiền đồ lắm!". Thanh Vân Tử trừng mắt liếc hắn, sau
đó trầm mặc một lát, nói rằng: "Tiểu tử, tuy rằng bản lĩnh của ngươi
không khá lắm thế nhưng tuổi đã không còn nhỏ nữa, muốn thành tài thì
phải đi vào thiên hạ, bình yêu trừ ma, tế thế cứu nhân, dựa theo quy củ
của Mao Sơn tông chúng ta, đối với một người mà nói, cũng cần phải tích
lũy đủ âm đức mới tấn thăng thành tiên, cho nên ngươi hạ sơn đi.".
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kích động vạn phần, bên ngoài là chốn phồn
hoa, hắn sớm đã muốn xông vào đó rồi, lập tức giả bộ lả lướt, luyến tiếc không muốn rời: "Sư phụ đừng có đuổi con đi mà, con luyến tiếc người
lắm!".
Thanh Vân Tử đảo mí mắt: "Đã như vậy thì chờ ba năm nữa."
"Không không, sư phụ, tuy rằng con luyến tiếc người thế nhưng chả phải
người đã nói tiến vào nhân gian, tế thế cứu nhân là truyền thống của Mao Sơn tông ta sao, không thể phá bỏ quy củ nha, đồ nhi sẽ vì trọng trách
của mình, vì thiên hạ thái bình mà nén đau ra đi.".
Thanh Vân Tử lé mắt nhìn hắn, thật không ngờ, sao mình lại có thể dạy dỗ ra một thằng đệ tử da mặt dày, láu cá như thế chứ? Chẳng lẽ là do ảnh
hưởng của mình?
Lão ho khan một cái, nói: “Sau khi xuống núi, cố gắng tích lũy nhiều âm
đức, sớm ngày tấn thăng thành tiên. Bất quá mọi việc phải cẩn thận, phải hiểu đạo cao một thước, ma cao mười trượng, mấy con quỷ yêu kia cũng
không phải dễ đối phó đâu."
"Ta đã từng cứu một người, sau đó ông ta trở thành hiệu trưởng một
trường đại học, ta sẽ đi tìm ông ấy. Tài liệu cho ngươi đem theo đều đã
chuẩn bị xong hết, làm một cuộc trao đổi cho ngươi đi học. Tuy rằng
ngươi là đạo sĩ thế nhưng muốn hành tẩu xã hội cũng cần phải có văn bằng đại học, dù gì cũng là vật ngụy trang. Còn nữa, bên đó còn có một sư
huynh ngoại môn, về phương diện tróc quỷ có gì cần, ngươi có thể tìm
nó."
Diệp Thiếu Dương
vừa nghe phải đến trường đã đau đầu,: "Sư phụ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn đi học đại học được nữa sao?"
Thanh Vân Tử liếc hắn một cái: "Ngươi là trao đổi sinh, lúc vào sẽ trực
tiếp lên năm thứ tư đại học, rất tự do, nếu ngươi không thích thì thôi,
chẳng qua... Trong đại học có rất nhiều cô nương xinh đẹp.".
Diệp Thiếu Dương bỗng đổi thái độ, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Con đi
con đi, tạ sư phụ thành toàn, đệ tử nhất định sẽ nắm chặt thời gian tán
gái, tranh thủ sớm ngày đưa một cô vợ trở về, hầu hạ lão nhân gia
người.".
"Nói năng bậy bạ.". Thanh Vân Tử lắc đầu, lão cũng hết nói nổi thằng đồ
đệ này, thở dài bảo: "Nghe đồn năm đó nó hạ sơn có đi qua trạm thứ nhất
là Thạch Thành, sau khi ngươi xuống núi, tiện thể điều tra nghe ngóng
tung tích của nó, khi nào phát hiện nó, phải nghĩ cách bắt nó trở về cho ta, lão tử phải nhốt nó cả đời!".
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, người đó là đại sư huynh, hơn hắn hai mươi
tuổi, Thanh Vân Tử thu nhận đồ đệ nghiêm cẩn, suốt đời chỉ nhận hai
người bọn họ là đệ tử nội môn. Lúc Diệp Thiếu Dương mới lên núi, đại sư
huynh còn đang trên núi, là người vô cùng yêu thương tiểu sư đệ duy nhất là hắn. Một thời gian sau, y bảo vâng mệnh hạ sơn hàng yêu, một đi
không trở lại, cũng mang theo một trong tam *** khí Mao Sơn tông, Thái
Ất phất trần.
Thanh Vân Tử tính cách nóng nảy, tìm y không được, dưới cơn nóng giận,
tuyên bố trục xuất y ra khỏi sư môn, sau đó dùng Diệp Thiếu Dương để
khoác lác là "Truyền nhân duy nhất của Mao Sơn tông" danh tiếng chính là như thế.
"Sư phụ, nhiệm vụ này người tự mình đi đi, đại sư huynh đạo pháp cao
cường, con đánh không lại. Huống hồ trên tay huynh ấy còn có Thái Ất
phất trần, con không có gì cả...". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, thầm
nói.
Thanh Vân Tử quả nhiên trúng kế, trừng hắn một cái nói: "Thái Ất phất
trần có gì đặc biệt hơn người, ta ban thưởng cho ngươi Thất Tinh Long
Tuyền Kiếm (1), trong vòng năm năm, ngươi bắt nó trở về cho ta, không
thì ngay cả ngươi ta cũng trục xuất ra khỏi sư môn!".
(1) Thất Tinh Long Tuyền Kiếm: Còn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm,
thanh kiếm nổi danh trong các truyền thuyết do Âu Dã Tử, một thợ rèn
kiếm nổi tiếng Trung Hoa thời cổ làm ra. Trong lần ngao du, ông đã thấy
mạch nước Long Tuyền trên núi Tần Khê (Chiết Giang) có ánh sắc kim khí.
Biết nơi đây có quặng sắt quý, ông cho xẻ núi và lấy được một mảnh
"thiết anh" (sắt tốt). Được Sở Vương giúp đỡ, ông đã dồn hết tinh lực
luyện nên Long Tuyền kiếm dài ba thước sắc như nước dâng cho Sở Vương.
Long Tuyền kiếm nổi tiếng đến mức sau này qua lăng kính văn học mọi
thanh kiếm đều được gọi là Long Tuyền và cụm từ "tay vung ba thước Long
Tuyền kiếm" đã trở thành một khẩu ngữ quen thuộc.
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng như điên, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là
đệ nhất chí bảo không chỉ ở Mao Sơn tông mà thậm chí là toàn bộ đạo phái khác, có nó chính là như cá gặp nước, có thể đi đến đâu chém gió đến
đó, về phần năm năm ước hẹn... Đến lúc đó rồi hãy tính.
"Được rồi, cái gì cần nói ta đã nói xong, ngươi thay vi sư hành tẩu
thiên hạ, không có việc gì thì đừng nên tìm ta, có việc thì lại càng
đừng nên tìm ta, để vi sư hưởng thụ hạnh phúc đi.". Thanh Vân Tử híp mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí: "Khụ khụ, còn một chuyện
cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nhất thời tim đập rộn lên, nghĩ thầm chuyện
cuối cùng chắc chắn là chuyện quan trọng nhất, kết hợp với biểu hiện lần trước khi sư phụ thoái ẩn giang hồ, chẳng lẽ là, đem chức chưởng môn
truyền cho mình? Lập tức vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm chỉnh.
"Cái này, đưa số điện thoại của mấy tiểu cô nương cho ta đây, hắc hắc, ngươi không có ở đây, ta dẫn mấy cô ấy đi chơi.".
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán: "Sư phụ, vậy cũng được nữa hả?".