Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua người bọn
chúng, đa số thân thể chúng đều phát ra lam quang và lục quang, đại biểu cho việc tu vi chỉ mới tới cấp độ oán linh và ác quỷ, Diệp Thiếu Dương
cười cười: "Một đám tốt thí.".
Lão Quách cau mày: "Kỳ lạ, âm sào âm khí trùng trùng, hẳn phải là nơi tu luyện nhanh nhất chứ, vì sao bọn này đã tu luyện bảy mươi năm mà vẫn
chỉ có bấy nhiêu đó tu vi?"
Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tu vi bọn chúng đã bị Phùng Tâm Vũ lợi dụng
Bách Quỷ Triêu Âm Trận để rút hết, chỉ còn lại một phần mười tu vi, may
mà âm sào tu luyện nhanh chóng, nếu không bọn chúng còn dưới mức ấy
nữa!".
Vừa nghe thấy câu đó, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên, cùng
suy nghĩ đến một vấn đề: Ở đây tốc độ tu luyện nhanh như vậy, Phùng Tâm
Vũ lại hấp thu số lượng lớn tu vi, suy cho cùng, thực lực của nàng đã
mạnh tới mức nào?
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!". Lão Quách cắt ngón giữa, dùng máu điểm lên Đào Mộc Kiếm, bổ về phía một con oán linh, Tiểu Mã lập tức lấy lại tinh thần, Pằng pằng nổ súng, con quỷ Nhật Bản kêu lên một tiếng,
hóa thành tinh phách bay đi.
Tiểu Mã giả bộ thổi họng súng, nói: "Quá đã!"
Lão Quách quay đầu lại trừng cậu, mắng: "Tên kia, đạn miễn phí hả? Chỉ
là một u hồn, ta dùng kiếm cũng có thể diệt hết bọn chúng, mắc mớ gì cậu dùng súng bắn chứ? Sao không chờ gặp lệ quỷ rồi hãy bắn?".
Tiểu Mã nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, nói rằng: "Tôi đâu biết con nào là lệ quỷ, con nào là u hồn?"
"Trên người chúng có hồng quang, lục quang và bạch quang khác nhau,
không biết thì hỏi!". Nói xong lại một kiếm chém chết một con u hồn.
Nhuế Lãnh Ngọc lãnh ngạo đứng ở trước cửa, chỉ chờ có quỷ hồn đi ngang
là vung Toái Hồn Trượng đập chết chúng, giết quỷ cực chuẩn, Diệp Thiếu
Dương lắc đầu, pháp lực của băng sơn mỹ nhân thật đúng là thâm tàng bất
lộ.
Lại nhìn sang Tần Phong, tà linh nghìn năm này còn nhàn nhã hơn, phàm là có quỷ hồn đi qua liền trực tiếp nắm lấy cổ chúng, bóp nhẹ một cái, hồn phi phách tán.
Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ, nghe được một tràng âm thanh của thiền
trượng phát ra như tiếng ngọc bội va chạm nhau, đã đến giờ bát môn
chuyển chỗ, Cát-Hung đổi vị trí cho nhau.
Chỉ trong phút chốc, ba luồng sáng tím trong ba đạo Cát môn chợt nổi
lên, phảng phất như từng đường kiếm sắc bén chém vào thân thể của vô số
quỷ hồn, những u hồn khác cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt, kế tiếp là
oán linh, ác quỷ, bọn chúng chống giữ một hồi cũng không chịu nổi mà hồn phi phách tán, nhất thời hàng đống tinh phách bay lượn xung quanh,
khiến cả huyệt động tràn ngập đủ loại ánh sáng.
Không bao lâu sau, từ ba đường Hung môn bắt đầu có quỷ hồn xuất hiện,
một số âm phách sát và địa linh sát, thậm chí còn có một hai đạo hồng
quang của lệ quỷ, bất quá dưới sự hợp lực công kích của mọi người, bọn
chúng chẳng mấy chốc bị tiêu diệt.
Diệp Thiếu Dương yên tâm không nhìn nữa, đi tới thi thể bên cạnh Tạ Vũ
Tình, lấy ra một lá bùa trống, dùng bút chu sa viết lên tên họ, ngũ
hành, ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, đỡ thi thể của nàng dậy,
khoanh chân ngồi đối diện nàng, dùng móng tay cái cắt vào hai ngón giữa
của nàng, lại cắt vào ngón giữa của mình, cầm tay, chạm đầu ngón tay vào hai ngón tay Phùng Tâm Vũ, để máu của mình chậm rãi chảy vào trong cơ
thể, đi về phía tâm mạch của nàng.
Tâm huyết tương thông, linh hồn vô kẽ, mới có thể thi triển pháp thuật câu hồn mạnh nhất của Mao Sơn: Mao Sơn Truy Hồn Lệnh.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, mặc niệm trong lòng thần chú Mao Sơn Truy Hồn Lệnh, dựa vào cảm ứng thân thể và hồn phách của Phùng Tâm Vũ để
khai mở Thiên Nhãn Thông, tìm kiếm trong phạm vi vài trăm mét.
Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày, cảm ứng được sự tồn tại của hồn phách, tam
hồn thất phách đã hợp thể, đang đứng bất động ở một nơi trong âm sào,
mặc dù chỉ là dùng Thiên Nhãn Thông để cảm ứng nhưng vẫn nhận thấy được
sức mạnh cường đại của nàng, trong lòng thầm niệm chú, dùng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh mạnh mẽ câu hồn.
Hồn phách giật mình, bị hắn kéo đi hơn mười mét tới trung tâm, đột nhiên run lên, âm khí xung quanh bị nàng ồ ồ hút lấy, tạo lực phản chấn, đánh thần thức của Diệp Thiếu Dương văng ra xa.
Diệp Thiếu Dương tâm tình khiếp sợ, thân thể của nàng ở đây, lại có ngày tháng năm sinh có thể di chuyển quỷ phù, hơn nữa dựa vào tiên lực của
Mao Sơn Truy Hồn Lệnh thì dù có là quỷ thủ lĩnh cũng phải đi vào khuôn
khổ, vì sao lại bị Phùng Tâm Vũ đánh ra xa?
Chuyện này chỉ có thể nói rõ: Tu vi của nàng đã vượt quá trình độ quỷ thủ lĩnh, gần như đạt đến đẳng cấp quỷ khấu!
Một
lần thất bại đã khiến toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn, nếu như mình
không có biện pháp câu hồn nàng, vậy thì đành phải liều mạng thôi!
Diệp Thiếu Dương đoán được Phùng Tâm Vũ đang có chủ ý gì: Nàng biết có
Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong tương trợ, cũng biết không phải là đối thủ
của ba người, cho nên định trốn trong âm sào để cho bọn quỷ phó lên
trước, làm hao tổn tinh lực của mọi người, sau đó mới tùy cơ hành động,
tiêu diệt hết tất cả.
Nếu như đến lúc ấy đánh không lại, nàng muốn chạy trốn cũng không khó,
bởi vì nàng đã gần như đạt tới đẳng cấp quỷ khấu, cho nên hiện tại không đi, chỉ đứng chờ tình thế biến hóa, chờ xem có cơ hội giết chết mọi
người hay không. Hoặc giả nàng đang tính đường khi phong ấn âm sào khai
mở, phía trên còn có Kim Cang Phục Ma Ấn trấn áp, nàng muốn chạy trốn,
nhất định phải xông vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, đánh bại mọi người.
Bản thân Phùng Tâm Vũ đã thể hiện rất tốt cái gọi là “Mưu mô nham hiểm”, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất nhanh, quyết định bất luận thế nào cũng
phải câu được hồn phách của nàng, nếu không sẽ rất khó đối phó, vạn nhất để cho nàng đào tẩu, vậy thì phiền phức, sẽ có rất nhiều người chết,
thậm chí có thể sinh ra một trường hạo kiếp.
Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng
người khác. Thế nhưng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh còn vô hiệu đối với nàng,
vậy thì biết dùng cách gì? Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, tuy rằng rất hèn mọn, thế nhưng cũng có thể dùng
được.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Bát Môn Sinh Tử Đạo, thế cục ổn định,
bất quá lệ quỷ và tà linh cứ cuồn cuộn tuôn ra không dứt, hơn nữa đã
xuất hiện rất nhiều lệ quỷ và tà linh đẳng cấp cao hơn. Suy nghĩ một
chút, hay là giải quyết đám tiểu lâu la này trước rồi từ từ đối phó với
Phùng Tâm Vũ sau, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, ứng phó
không nổi.
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười gian xảo, đi tới bên
người lão Quách, vỗ vỗ vai y: "Để đệ đánh, huynh đi nghỉ đi, đứng sau
bắn súng là được!"
Lão Quách quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể Phùng Tâm Vũ, vẫn như cũ, không có biến hóa, thẫn thờ nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chút sẽ kể!". Diệp Thiếu Dương lấy ra Tảo Mộc Kiếm, bắt đầu chém giết quỷ hồn và tà linh.
Lại một vòng bát môn tuần hoàn, đột nhiên mây tím bốn phía tản đi, ở cửa Sinh trong thông đạo xuất hiện một thân thể to lớn rung rung lắc lắc,
từ đám quỷ hồn và tà linh tiến lên trên, đi thẳng về phía trước.
Mọi người nhìn chằm chằm vào nó, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí:
Quái vật có hình dạng như người, toàn thân là lớp da đen, trên mặt không có thịt, chỉ là một cái đầu lâu, mũi đen sì như bị vật gì đó đập bể,
xương hàm lõm xuống phía dưới như cài răng lược, Tạ Vũ Tình vô cùng sợ
hãi, vừa nhìn thấy cảnh này liền nôn mửa liên tục.
Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian để mửa, một tay kéo lấy lão
Quách, kinh sợ nói: "Tất cả trốn ra xa, nghe tôi sắp xếp, con mẹ nó, đây là Thi vương!"
Mọi người vừa nghe tới hai chữ "Thi vương" lập tức ngơ ngẩn. Tiểu Mã lẩm bẩm: "Thi vương? Là cương thi đẳng cấp cao nhất?"
"Con này là cương thi phổ thông tu luyện lên, quả thực cực mạnh!". Diệp
Thiếu Dương hít vào một hơi, tuy rằng iQ của cương thi không cao, đến cả Thi vương, IQ của chúng cũng chỉ tương đương với một người thiểu năng,
thế nhưng chúng nó da dày thịt béo, đao kiếm khó chém, tốc độ lại nhanh
gấp chục lần cương thi bình thường, vô cùng khó đối phó…