Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, chắp tay nói: "Ta là phán quan
nhân gian, có nhiệm vụ hàng yêu trừ ma, tránh cho quỷ yêu bọn ngươi làm
hại loài người, mặc kệ sử dụng biện pháp gì, chỉ cần có thể thành công,
ta sẽ làm hết!".
Phùng Tâm Vũ hừ một tiếng: "Các ngươi luôn mồm bảo bọn ta mưu mô nham
hiểm, vậy còn Mao Sơn chính tông các ngươi cũng dùng thủ đoạn thì có
khác gì bọn ta?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đương nhiên không giống nhau, ngươi giết người, còn ta giết quỷ."
"Ra vẻ đạo mạo.". Phùng Tâm Vũ thở dài, bổ sung một câu: "Lừa gạt y như
Đạo Phong…". Lời còn chưa dứt, nàng đã trực tiếp bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, tiến đến Tử môn, trận pháp lập tức dâng lên liệt hỏa trùng trùng
vây lấy Phùng Tâm Vũ, sau đó bị quỷ khí trên người nàng dập tắt sạch sẽ.
Nàng không coi ai ra gì bay thẳng vào Sinh Tử Đạo.
Nhìn tu vi của Phùng Tâm Vũ cao cường, Diệp Thiếu Dương líu hết cả lưỡi.
Bên kia, ba đường Cát môn cũng có mấy con lệ quỷ và tà linh mạnh mẽ bay
tới, Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong phải dồn sức ứng chiến, không thể giúp
hắn đối phó với Phùng Tâm Vũ.
Thế nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không mấy lo lắng, nhanh chóng quay trở
lại trước thi thể Phùng Tâm Vũ, lần thứ hai thi triển Mao Sơn Truy Hồn
Lệnh, truy hồn Phùng Tâm Vũ trong âm sào. Nàng dựa vào âm khí cường đại
trong âm sào mà đối kháng với tiên pháp, hiện nay lại đang đi vào Bát
Môn Sinh Tử Đạo, không được trợ lực từ âm khí, chỉ có thể sử dụng tu vi
của chính mình để đối phó với tập kích trong Tử môn, vì thế sức mạnh của nàng có phần suy giảm.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội câu hồn nàng. Nhắm mắt, bắt đầu làm phép.
Quả nhiên, hồn phách của Phùng Tâm Vũ như bị một sợi dây thừng khống chế kéo về phía trước, chớp mắt liền bay ra khỏi Tử môn, cách thi thể chỉ
còn không đầy ba mét, đúng lúc đó, Phùng Tâm Vũ chợt khẽ đảo mắt qua Tạ
Vũ Tình đang đứng kế bên sợ hãi, thân hình bỗng nhiên lắc một cái, chui
vào trong cơ thể Tạ Vũ Tình.
Chỉ thấy Tạ Vũ Tình run rẩy cả người, ánh mắt trở nên lạc lõng, một nụ cười quỷ dị chậm rãi hiện lên trên khóe môi.
"Tiêu rồi!". Diệp Thiếu Dương hét to, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lao tới.
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu chờ đợi, hé môi, phát ra âm thanh của Phùng Tâm Vũ: "Đến đây đi, đánh chết ta và cô gái này, chúng ta chôn cùng với nhau,
ta sẽ không cô đơn đâu!".
Một màn phát sinh làm mọi người sợ ngây ra, trong lúc nhất thời không ai biết nên làm gì, đến cả Tần Phong luôn bình tĩnh cũng mất đi chính
kiến.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn "Tạ Vũ Tình", lẩm bẩm nói: "Không thể
nào, sao ngươi lại có thể nhập vào người cô ấy? Không thể, chuyện này
vốn không thể!"
Quỷ hồn nhập thân vốn là chuyện rất bình thường, thế nhưng tam hồn thất
phách của Phùng Tâm Vũ đang bị tiên pháp vây khốn lúc câu hồn, tuyệt đối không có khả năng nhập vào thân thể người khác, trừ phi... Diệp Thiếu
Dương bỗng nhiên cả kinh, nghĩ đến một cách: Tạ Vũ Tình phải là người
thuộc tính thuần âm, ngũ hành thuộc thủy, Phùng Tâm Vũ là mệnh kim, kim
sinh thủy, Phùng Tâm Vũ muốn nhập vào thân thể nàng thì không cần phải
tốn nhiều tu vi, bởi vì kim sinh thủy.
Quả nhiên, "Tạ Vũ Tình" ngửa mặt lên trời cười to, nói rằng: "Diệp Thiếu Dương, uổng công ngươi là bạn của nàng, đến ngũ hành nàng thuộc hệ thủy cũng không biết, ha ha ha..."
Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt chìm xuống đáy cốc, đúng rồi, là mình sai lầm, mình đã quên mất điểm này, bây giờ nghĩ lại, Tạ Vũ Tình rõ ràng là thủy quá thịnh, cho nên mới lấy tên là “Vũ Tình”…
Bất quá, hiện giờ không còn thời gian để trách cứ bản thân, Diệp Thiếu
Dương lạnh lùng nhìn "Tạ Vũ Tình", nói : "Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ
không câu hồn ngươi!". Sau đó cắn răng một cái, từ bên hông rút ra Đinh
Diệt Linh, mở tay trái, cắt một đường thật sâu vào tay, cơ hồ chạm đến
khớp xương.
Diệp Thiếu Dương không cảm thấy đau nhức, lại cắt tiếp một đường, sau đó cắt thêm một đường nữa, cuối cùng cắt ra một chữ "Linh", máu chảy như
suối, thế mà hắn vẫn hoàn toàn không để ý.
"Mao Sơn Diệt Linh Quyết!". Lão Quách âm thầm hít khí, chiêu này y đã
từng nghe nói qua lúc ở sư môn, đó là một trong những đại bí thuật của
Mao Sơn, chỉ có Thiên sư mới có khả năng thi triển, dùng máu của Thiên
sư để hút tất cả những quỷ hồn và tà linh va chạm được vào lòng bàn tay, không thể chạy thoát. Đối với những quỷ hồn dưới đẳng cấp quỷ khấu,
chiêu ấy thật sự rất khó chịu.
Có điều, một khi thi triển Mao Sơn Diệt Linh Quyết thì chân khí sẽ tiết
ra ngoài, tổn thất hơn một nghìn năm âm đức, bởi vậy những Thiên sư phàm là chuyện không hiểm nguy thì sẽ không dùng tới.
Tay phải Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết, điểm xuống huyệt vị cổ tay trái, tạm thời cầm máu, đi về phía "Tạ Vũ Tình".
Ánh mắt "Tạ Vũ Tình" toát ra vẻ kinh dị, oán hận nói: "Giỏi cho một Diệp Thiếu Dương, ta sẽ khiến cho cô gái này không còn một mảnh hài cốt!".
Nói xong quay người lại chạy ào vào Tử môn của Bát Môn Sinh Tử Đạo!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng cả kinh, lập tức hít vào một hơi, cắn răng nói: "Mọi người
không được vào!". Sau đó hắn cũng chạy vào Sinh Tử Đạo.
Đột nhiên, cánh tay bị ai đó nắm lấy, vừa nhìn lại, đó là Nhuế Lãnh Ngọc.
"Ta muốn nhắc nhở ngươi, một khi đã tiến vào Tử môn thì có thể sẽ không
cứu được nàng, lại còn phải chết theo nàng. Ngươi nghĩ kỹ đi, có đáng
hay không?”. Nhuế Lãnh Ngọc bình thản nói, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra
một chút lo âu.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Tôi mặc kệ có đáng hay không, nếu như không
vào, Tạ Vũ Tình sẽ phải chết, ít nhất tôi vào thì còn có một tia hi
vọng!”.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn ánh mắt của hắn, thở dài, buông tay ra.
Diệp Thiếu Dương lập tức xông vào Tử môn.
Một ngọn lửa mạnh mẽ như liệt hỏa địa ngục từ dưới đất bốc lên ngùn
ngụt, đốt cháy y phục của hắn. Ngọn lửa thiêu đốt vô cùng bỏng rát, phút chốc thiêu rụi tất cả trong vòng bán kính của nó. Diệp Thiếu Dương đau
đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, thế nhưng mồ hôi cũng nhanh chóng bốc
hơi đi mất.
Diệp Thiếu Dương đọc một lần Băng Thanh Quyết để giảm bớt nhiệt lượng
xung quanh, thế nhưng pháp chú chỉ có thể làm cho thân thể mình không bị thiêu hủy, đau đớn vẫn chưa mảy may giảm bớt.
Diệp Thiếu Dương đau đến mức mỗi tế bào trên thân cũng đang run rẩy, hắn cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tạ Vũ Tình đang chạy băng
băng về phía trước, trong mắt hắn hiện lên ngọn lửa còn nóng hơn liệt
hỏa liệt ngục đang thiêu đốt, đó là ngọn lửa của lòng tin, ngọn lửa của
niềm hi vọng không dứt.
Tôi nhất định... sẽ cứu được cô!
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chống xuống mặt đất, cắn chặt răng, từng bước đi về phía trước.
Bởi vì có hồn phách Phùng Tâm Vũ bảo hộ nên thân thể Tạ Vũ Tình sẽ không bị ngọn lửa thiêu hủy. May mắn hơn nữa là nàng vừa mới nhập thân, không thể hoàn toàn thi triển hết tu vi, lại còn đang phân lực ứng phó với
liệt hỏa địa ngục, thực lực tự nhiên giảm bớt, không có công phu đối phó với Diệp Thiếu Dương. Nàng vẫn chạy đến đường cùng của Tử môn, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương đang lê từng bước trong ngọn lửa, nàng cực kỳ
kinh ngạc, không nghĩ tới nghị lực của hắn lại mạnh mẽ như vậy.
"Tốt, để ta chống mắt lên xem ngươi kiên trì được tới đâu!". Phùng Tâm
Vũ lạnh lùng cười, mục đích của nàng rất rõ ràng, lợi dụng Tử môn để
thiêu sống Diệp Thiếu Dương, giết được tên đại kình địch đó rồi sẽ dễ
dàng nghênh chiến với các tên địch nhân khác, tỷ lệ đào tẩu vô cùng lớn.
Đau đớn khiến đôi mắt Diệp Thiếu Dương mờ hẳn đi, không nhìn rõ con
đường phía trước, chỉ hoàn toàn dựa vào ý niệm để chống đỡ. Đi tới một
nửa thời gian, đột nhiên một tràng âm thanh leng keng vang lên, Đạt Ma
thiền trượng bỗng nhiên rung động, bát môn biến hóa, Tử môn thay đổi,
liệt hỏa địa ngục trong nháy mắt biến mất, một ngọn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, xung quanh tựa hồ ngưng
đọng thành sương.
Quỷ Vực Hàn Băng!
Vừa mới diễn ra liệt hỏa nóng rực lại chuyển thành hàn băng lạnh giá,
băng hỏa trùng thiên trong nháy mắt biến hóa làm Diệp Thiếu Dương thống
khổ tới cực điểm, cả người cứng ngắc, cóng đến mức kinh mạch đều đóng
băng, hai chân cứng đờ, lập tức trở thành băng nhân. Hắn nhanh chóng đọc một lần Noãn Tâm Quyết để huyết mạch toàn thân không bị đóng băng, thế
nhưng sự đau đớn vẫn không giảm thiểu.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương kiên nghị nhìn chằm chằm vào “Tạ Vũ Tình”, các
đốt ngón tay cứng đờ như lão nhân tuổi xế chiều, thong thả mà chật vật
lê từng bước chân về phía trước.
Tình cảnh này đã được đám đông chứng kiến hết, nhất là Nhuế Lãnh Ngọc,
thân là pháp sư, nàng biết Diệp Thiếu Dương đang chịu đựng thống khổ gì, trong lòng hiện lên một ý niệm không thể tin được: Trên đời này, thật
có người kiên cường như thế?