Diệp Thiếu Dương quay đầu lại thì thấy Tần Phong và Trần Lâm, phải gọi
nàng Tiểu Vân mới đúng, nàng mặc y phục cổ trang, tóc búi cao như một
tiểu thư khuê các, đứng bên cạnh Tần Phong trường sam phiêu phất trông
vô cùng đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là một đôi.
Diệp Thiếu Dương chợt tỉnh ngộ, đây là mộng cảnh, Tần Phong đã sáng tạo nên cảnh trong mơ!
Hai người tay trong tay, cười tủm tỉm bước về phía hắn.
Tần Phong chắp tay nói: "Diệp pháp sư, chúc mừng ngươi, âm sào bảy mươi
năm đã bị ngươi công phá, thanh trừ hoàn toàn, đây chính là đại công
đức."
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Vân, lạnh lùng nói: "Chưa thanh trừ hoàn toàn!"
Tần Phong đương nhiên hiểu ý hắn, mỉm cười, cũng không tiếp lời mà nói
sang chuyện khác: "Diệp pháp sư, ngươi không giết chết Phùng Tâm Vũ mà
siêu độ nàng, ta rất hài lòng, tuy rằng Phùng Tâm Vũ lạm sát người vô
tội, gây hại một phương, thế nhưng cũng không hẳn mất đi thiện căn, chí
ít nàng vẫn không để Tiểu Vân chịu khổ."
"Hả?". Nói đến đề tài này, Diệp Thiếu Dương cũng thật tò mò, trước kia
hắn rất buồn bực, Phùng Tâm Vũ giết chết Trần Lâm, cũng chính là Tiểu
Vân, vì sao không luyện hồn nàng, cũng không nhốt vào Quỷ Sát Trận ngược đãi, chỉ giam nàng mười năm, lúc trở ra vẫn còn nguyên vẹn, ba hồn bảy
phách đều đầy đủ.
Tần Phong ôn nhu nhìn Tiểu Vân: "Vân muội, nàng nói đi!".
Tiểu Vân hành lễ Vạn Phúc với Diệp Thiếu Dương, nói: "Người nữ kia giết
tôi xong thì cũng có thời gian dụng hình với hồn phách của tôi, ép tôi
dâng ra hồn tinh để nàng điều khiển, gây hại cho tình lang (1)..."
(1) Tình lang: Một cách gọi người yêu thời xưa, phụ nữ hay gọi người mình yêu là Lang (Chàng, chồng).
Diệp Thiếu Dương khóe miệng giật giật, trước mặt người ngoài, không cần
thiết phải như thế chứ? Hắn suy nghĩ một chút mới phản ứng được, nàng
gọi là "Tần lang", không phải là "Tình lang". (2 từ này phát âm gần
giống nhau)
"Tôi nhận đủ một tháng đại hình roi vọt, không chịu cúi đầu trước nàng,
Phùng Tâm Vũ vì tình mà chết, tôi thấy chuyện tình như vậy đâm ra cảm
động, hơn nữa nàng cũng không hề giày vò tôi, chỉ là muốn giam tôi để uy hiếp Tần lang! Lúc ngài phá quỷ thân của nàng, nàng căn bản có cơ hội
để khiến tôi đồng quy vu tận (2), thế nhưng nàng không làm như vậy, Tần
lang tạo mộng xong nàng liền thả tôi ra, coi như đã làm một chuyện tốt."
(2) Đồng quy vu tận: cùng nhau chết.
Tiểu Vân rũ mí mắt, thương cảm nói: "Tội của nàng không thể tha thứ,
nhưng tôi rất mong chuyện nhỏ này có thể giúp nàng miễn đi một ít hình
phạt tại địa ngục."
Diệp Thiếu Dương nghe xong cũng hơi cảm động, thở dài, hỏi Tần Phong: "Ngươi đã tạo mộng gì cho Phùng Tâm Vũ?"
"Đương nhiên là Đạo Phong, chi tiết không cần kể, mặc dù chỉ là ảo giác nhưng cũng đã thỏa mãn ước nguyện sau cùng của nàng."
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ngươi có biết nàng và Đạo Phong xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết, Đạo Phong tuy là kẻ phản bội nhưng nữ quỷ cũng không dại mà kể với ta, ta cũng không rõ chuyện này, nếu không sẽ nói cho ngươi
biết!”.
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Vậy chờ tương lại gặp được Đạo Phong ta sẽ
tự đi hỏi, tất nhiên là nếu hắn còn sống.". Bất quá lại nghĩ, mình sắp
giết nữ nhân của y, với tính cách của Tần Phong, liệu y có thể liều mạng với mình hay không?
Tần Phong nhìn hắn cười hiền hòa như làn gió xuân: "Lần này ta tới là để cáo biệt ngươi, ngươi đã cho phu thê chúng ta có cơ hội đoàn tụ, xin
thứ lỗi, ta không thể gặp mặt trực tiếp để cảm ơn, chỉ có thể kéo ngươi
vào trong mộng, nguyên nhân thì chắc ngươi biết rõ!".
"Ngươi cho là ta không có biện pháp sao?". Diệp Thiếu Dương nhìn y, chuẩn bị cắn lưỡi tỉnh lại.
Tần Phong cười nói: "Đợi ngươi cắn lưỡi xong thì ta đi mất rồi, ngươi
không đuổi kịp đâu. Cho nên để ta nói lời cáo từ ngươi đi, ta cũng coi
ngươi như bằng hữu, không muốn đao binh tương kiến (3)."
(3) Đao binh tương kiến: gặp lại mà đánh nhau, chém giết nhau.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói rằng: "Ngươi là tà linh, nếu
chưa từng giết người thì ta không xen vào chuyện của ngươi, nhưng nàng
là quỷ, trách nhiệm của ta là phải tróc quỷ hàng yêu. Một khi nàng đã
trở thành quỷ tiên thì ta sẽ không bắt nàng đi âm ty, nếu không thì… Mặc dù ta biết hôm nay sẽ không giữ được ngươi, nhưng ta vẫn muốn thử một
chút…".
Vừa dứt lời, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, sơn thủy xung quanh trong nháy
mắt vỡ nát, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thiên địa rung chuyển, ý thức dần
dần trở lại thân thể, xa xa, hắn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tần
Phong: "Diệp pháp sư, chúng ta cáo từ, ta hứa sẽ không giết hại một
người nào, tương lai nếu có cơ hội sẽ gặp lại, tạm biệt..."
Diệp
Thiếu Dương ngồi dậy rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, men theo
phương hướng của âm thanh đuổi tới bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn lên
cao, Tần Phong đang nắm tay Tiểu Vân bay trên trời, tay áo phiêu phất,
tựa như một đôi tiên tử.
Có đuổi cũng không kịp, Diệp Thiếu Dương nhìn thân ảnh của hai người,
không cảm thấy không cam lòng, trái lại chỉ mỉm cười: Hai người chờ đợi
nhau một nghìn năm, sao ta có thể chia rẽ hai người? Thế nhưng chức
trách của pháp sư thì vẫn phải thực hiện, nếu có cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Bất quá bây giờ thật không có cơ hội, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng nhẹ nhàng, nhìn thân ảnh của hai người càng lúc càng xa, lẩm bẩm nói: "Chỉ
ước làm uyên ương không ước làm tiên, mong các ngươi vượt qua thiên
kiếp, danh đăng tiên tịch, lần sau gặp lại, chúng ta có thể danh chính
ngôn thuận làm bằng hữu..."
Đứng trước cửa sổ một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới đi tới căn phòng của Tạ Vũ Tình, thấy nàng đã tỉnh lại, đang dịu dàng ngồi trên giường, hắn
chợt nảy sinh chút mỹ cảm.
Diệp Thiếu Dương tựa trước khung cửa nhìn nàng, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
"Đầu hơi đau, còn lại không sao!". Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Không sao là tốt rồi."
Tạ Vũ Tình hơi cúi đầu, nói rằng: "À... vì sao ngươi lại cứu ta?"
"Gì mà vì sao, cô là bạn tôi, gặp nguy hiểm thì tôi phải cứu, lẽ nào tôi đứng nhìn?"
"Không còn nguyên nhân nào khác hở?"
Diệp Thiếu Dương gãi đầu: "Còn nguyên nhân gì a, hay là cô muốn lấy thân báo đáp?"
Nói xong câu đó, Diệp Thiếu Dương đã sẵn sàng tinh thần bị nàng đá, kết quả Tạ Vũ Tình vẫn chỉ cúi đầu, không nói gì.
"Aizzz, được rồi!". Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi:
"Lúc đó cô hôn mê có nói nửa câu, rốt cuộc là câu gì, thật ra cô rất….?"
Tạ Vũ Tình đột nhiên đỏ mặt, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta đã quên rồi!"
Diệp Thiếu Dương nhìn phản ứng của nàng, mơ hồ đoán ra được điều gì,
không hỏi nữa, một lát sau, Tạ Vũ Tình đã khôi phục lại bình thường,
ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Tất cả đều đã kết thúc?"
Diệp Thiếu Dương kể sơ lược những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe, liếc
nhìn đồng hồ, nói rằng: "Giờ này chắc Nhuế Lãnh Ngọc đã thanh trừ xong
kho khí giới, cô hãy dẫn người xuống phía dưới tịch thu tài sản quân
giới, tôi đoán có rất nhiều súng đạn, cô sẽ lập được đại công."
"Cái này được á! Ta đi đây!". Tạ Vũ Tình kích động đứng lên, đi tới tủ
quần áo soi gương sửa sang lại y phục và mái tóc, sau đó đến phòng khách rót chén nước uống, ra khỏi cửa, quay đầu, ý vị thâm trường (4) nhìn
Diệp Thiếu Dương, nói: "Bất luận thế nào, cám ơn ngươi đã cứu ta, ta sẽ
ghi nhớ cả đời!".
(4) Ý vị thâm trường: hàm ý sâu xa, hứng thú, thích thú.
Nói xong xoay người rời đi, Diệp Thiếu Dương gọi nàng, gãi đầu, bất mãn
nói: "Này, bộ dáng của cô bây giờ tôi không quen a, cô có thể trở lại
giống như trước được không, có gì thì cứ nói?"
Tạ Vũ Tình chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười
hài hước, nhíu lông mày với hắn: "Tỷ mệt ngươi quá, tên vô lại, cám ơn
ngươi, mai mốt tỷ sẽ mời ngươi đi ăn bánh bao thịt heo!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Vậy mới đúng chứ. Đi đi, ngày mai gặp!"