Một con quỷ hiển lộ chân thân, ngoại trừ âm khí nặng nề bên ngoài thì bộ dáng chẳng khác gì người sống. Diệp Thiếu Dương híp mắt lẳng lặng
thưởng thức dáng người của nữ quỷ, nhìn cô bồng bềnh lướt tới trước
giường Tiểu Mã đang ngủ say như lợn chết, mở mười ngón tay nhọn hoắt
thon dài ra định hành động, Diệp Thiếu Dương đột ngột nhảy dựng lên, bắn một hạt đậu đồng vào người nữ quỷ. Nữ quỷ bị đánh trúng liền toát ra
một làn khói trắng, da thịt nõn nà lúc này chợt thối rữa, xuất hiện
những đốm màu đen.
"Ááááá…". Một tiếng thét chói tai vang lên, nữ quỷ xoay người, đôi mắt
trắng bóc không có con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu
Dương.
Làn da toàn thân cô nhanh chóng thối rữa, thân thể cũng trương lên, máu
thịt trắng nhợt, hệt như cái bánh màn thầu bị ngâm trong nước, khỏi phải nói trông buồn nôn thế nào. Gương mặt trái xoan nho nhỏ cũng sưng tấy,
da thịt nhiều chỗ lộn ra ngoài, xương trắng ẩn hiện, môi thiếu phần
trên, răng lợi lòi cả ra phía trước. Toàn thân không ngừng chảy dòng
nước màu vàng, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong nháy mắt biến thành
ác quỷ đáng sợ, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, dáng điệu càng
kinh khủng hơn.
Cô ta cũng không cố ý muốn dọa Diệp Thiếu Dương buồn nôn, chỉ vì tu vi
quá ít, bị trúng một hạt đậu đồng liền hiện ra hình dạng thật lúc tử
vong.
"Thì ra là quỷ chết đuối.". Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn cũng chẳng
thấy sợ. Mấy năm nay theo sư phụ từ Nam ra Bắc, gặp qua một nghìn con
quỷ thì đã có đến tám trăm con có bộ dạng còn kinh khủng hơn con này,
hắn sớm đã chai rồi.
Nữ quỷ thấy hắn không sợ chút nào liền rống to, mở mười đầu ngón tay ra, nhào tới.
"Càn khôn vô cực!". Diệp Thiếu Dương niệm chú đơn giản, đứng thẳng bất
động, tay phải nặn một pháp quyết, tách hai tay của nữ quỷ ra, một
chưởng đập vào mặt nữ quỷ. Tiện thể trong móng tay bắn ra chu sa, dùng
ngón tay làm bút, viết lên mặt của nữ quỷ một chữ "Sắc", thở một hơi,
nói với nữ quỷ: "Đầu hàng đi!".
Nữ quỷ đương nhiên không muốn, bất đắc dĩ thân thể bị chu sa phù khống
chế, không thể động đậy, lúc này mới nhận ra đã gặp cao nhân, lập tức tỏ thái độ đáng thương, cầu khẩn nói: "Đại sư tha mạng! Tôi bị oan!".
Cô đại khái đã quên mình vừa hiện nguyên hình, bộ dáng khẩn cầu đáng
thương kết hợp với vẻ dữ tợn kinh khủng trên mặt thật giống như mấy cô
gái trang điểm hỏng, khiến cho kẻ khác vừa cảm động lại vừa thấy mắc ói.
Diệp Thiếu Dương trước giờ không hề bị dọa nhưng lúc này lại cảm thấy
hơi hơi rùng mình, nhíu mày nói: "Chớ nóng vội, cứ ở yên đó.". Sau đó
hắn đi tới trước giường Tiểu Mã, người này bị hút dương khí nên dễ ngủ
say, vẫn không chịu tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí đá
vào cái mông to bự của cậu ta: "Mập mạp, mau đứng dậy!"
Tiểu Mã trở mình mở mắt, vẫn còn buồn ngủ, đang muốn mắng chửi đột nhiên thấy trước giường có một nữ nhân. Do cô ta đưa lưng về phía cậu vả lại
trong phòng hơi tối cho nên cậu cũng không thấy rõ lắm, cậu cả kinh, vội vàng dùng chăn che lại nửa người bên dưới chỉ mặc một cái quần lót, kêu lên: "Ở đâu ra mỹ nữ vậy, tiểu Diệp tử, đây là ký túc xá nam sinh, cậu
không được làm chuyện xằng bậy nha!"
Diệp Thiếu Dương không nói tiếng nào, lật vai nữ quỷ lại, cho cô ta đối mặt với Tiểu Mã.
Thấy bộ dáng nữ quỷ, trong nháy mắt, Tiểu Mã hóa đá tại chỗ, mấy giây
sau, cậu tự tát vào mồm, ngập tràn sợ hãi hét lên thảm thiết: "Quỷ
aaaa…"
Diệp Thiếu Dương vội vàng bịt miệng của cậu lại, nơi này là ký túc xá, hắn không muốn cả ký túc xá kéo đến đây.
"Cậu không phải muốn chơi nữ quỷ sao, ba mươi tám tư thế đấy! Nào, đến đây đi!".
Tiểu Mã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trốn trong góc, liên tục xua tay, gần như muốn khóc thét: "Không không, tiểu Diệp tử, tôi tin tưởng bản
lĩnh của cậu, cậu mau thu phục cô ta đi, tôi…tôi…tôi sợ lắm!"
Ai lần đầu tiên gặp quỷ cũng như vậy, Diệp Thiếu Dương không muốn dọa
cậu ta sợ lăn đùng ra chết, không muốn trêu chọc cậu nữa, dùng tay xóa
chu sa phù trên mặt nữ quỷ đi, viết một cố hồn phù dán vào sau gáy thay
thế, phất phất tay: "Mau mau biến về hình dạng người bình thường."
Nữ quỷ xoay người, lại biến thành một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Một màn này càng làm Tiểu Mã sợ ngây người hơn.
Nữ quỷ quỳ xuống đất, dập đầu: "Tạ ơn đại sư."
"Oán khí trên người ngươi không nặng, không phải là ác quỷ. Ta cho ngươi một cơ hội nói ra chân tướng, nếu dám dối trá, ta lập tức khiến ngươi
hồn phi phách tán, hiểu chưa?"
Nữ quỷ che mặt khóc, giọng đứt quãng đứng lên kể lể: "Tôi tên là Phương
Điệp, là sinh viên của Học Viện Ngoại Ngữ... Mấy năm trước đi đêm vô
tình đi ngang qua vùng đất trũng của một phần mộ, bị một nữ quỷ trăm năm làm hại, chết trong vũng nước sâu... Ô ô, ả bảo tôi phải nghe lời ả, uy hiếp tôi đi hút dương khí cho ả tu luyện, nếu không sẽ hại chết người
nhà của tôi. Tôi thấy cậu mập này dương khí tràn đầy, mới... Tôi thực sự không muốn như vậy. Đại sư, thỉnh cầu ngài mau mau cứu tôi.".
Thì ra là như vậy, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nghĩ đến nữ quỷ trăm năm
kia đã dùng quỷ đả tường vây khốn Tiểu Mã, không giết cậu ta ngay lúc đó chính là vì muốn từ từ hấp thu dương khí của cậu
ta để tu tà.
Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, trong ánh mắt cũng hiện ra một tia thương
xót: "Mà thôi, thấy ngươi bị uy hiếp như vậy ta cũng không làm khó dễ
ngươi. Ta sẽ viết cho ngươi một tờ trần tình phù, đưa ngươi xuống âm ty, bảo phán quan không truy cứu tội lưu lại nhân gian của ngươi nữa!".
Nữ quỷ quỳ lạy, vạn tạ thiên ân.
Diệp Thiếu Dương mở bao quần áo, lấy ra lá bùa và bút chu sa, thoăn
thoắt viết nguyên nhân lên lá bùa, sau đó ngẩng đầu, bùa không gió tự
bay ra ngoài cửa sổ.
"Mau đi âm ty đi, không được bỏ lỡ!"
Nữ quỷ bái tạ đứng dậy, hóa thành một làn khói nhẹ bám vào lá bùa, bay về phía cửa sổ, chớp mắt đã biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, đi tới trước bàn đọc sách, mở một lon bia
uống một hớp, nhìn biểu tình si ngốc của Tiểu Mã, chép miệng: "Có gì
muốn nói à?"
"Cậu... Rốt cuộc là ai?". Tiểu Mã ngơ ngác.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, Mao Sơn đạo sĩ, tới đây đi học, thuận tiện hàng yêu trừ ma.".
Mọi chuyện vừa xảy ra không phải là mộng, cũng không phải ảo giác, Tiểu
Mã không khỏi khó tin, lắc đầu, than thở: "Được rồi, cậu... trâu bò quá
a."
Diệp Thiếu Dương đi tới vỗ vỗ vai cậu một cái, cười nói: "Đi thôi, dẫn
tôi đến vùng đất trũng tìm oán linh trăm năm kia tính sổ!”.
Tiểu Mã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Bây giờ hả?"
"Đúng vậy, nữ quỷ kia đã bị tôi thu phục, trước hừng đông nếu không thấy cô ta quay về, oán linh nhất định sẽ hoài nghi, nói không chừng sẽ bỏ
trốn, muốn thu phục nó phải ngay đêm nay.".
Tiểu Mã khiếp vía thốt lên: "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"
"Chuyện nhỏ như cái cọc mà cậu cũng không dám đi, nói không chừng oán linh sẽ tìm cậu báo thù, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ.".
Lời đe dọa rất có tác dụng, tuy rằng Tiểu Mã không dám tới chỗ đó nữa
nhưng còn sợ ác quỷ đến tìm mình hơn, thấy Diệp Thiếu Dương nói mấy câu
đáng tin, lại nhớ tới quá trình tróc quỷ của hắn vừa rồi, cậu cảm thấy
hắn rất có bản lĩnh, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Dọc đường, Tiểu Mã cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Nữ quỷ hồi nãy bị cậu giết rồi hả?"
"Không có, đưa cô ta xuống âm ty."
"Vậy là sao? Nếu cô ta không đi thì sao?"
"Làm cô hồn ở nhân gian mà nói, một khi bị pháp sư hoặc quỷ sai bắt được đưa đến âm ty thì sẽ phải chịu tội.". Diệp Thiếu Dương giải thích:
"Người sau khi chết chỉ có thể ở dương gian bảy ngày, sau bảy ngày hồn
phải đến âm ty báo cáo. Nếu cứ lưu lại nhân gian thêm một ngày thì sẽ
phải chịu một năm cực hình, cô ta bị oán linh uy hiếp, luận tội có thể
tha thứ, cho nên tôi viết cho cô ta một tấm trần tình phù, phán quan sẽ
không làm khó cô ấy.".
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu nói gì là phán quan sẽ nghe sao?"
"Tôi là truyền nhân Mao Sơn, tương đương với phán quan nhân gian, lời nói của tôi phán quan sẽ không nghi ngờ."
Tiểu Mã hoàn toàn bội phục.
"Được rồi, sao lúc cậu thu phục nữ quỷ kia không hỏi cô ta một chút, hỏi xem ác quỷ như thế nào, cứ tùy tiện như vậy tới vạn nhất đánh không lại thì sao?".
"Đánh không lại thì bỏ chạy chứ sao, ả ta cũng không thể phân thân, tối đa chỉ bắt được một người.". Diệp Thiếu Dương cười gian.
Tiểu Mã bỗng nhiên đứng lại cúi đầu nhìn đôi chân voi của mình, thầm
nghĩ nếu như bỏ chạy thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu nói thật hay nói đùa?"
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Hai mươi phút sau, hai người tới một ngọn núi nhỏ, Tiểu Mã chỉ vào phía
dưới nói rằng: "Chính là chỗ này, đêm đó tôi bị mê man ở đây."
Diệp Thiếu Dương nhìn xuống dưới chân, đó là một mảnh đất trũng như sân
bóng lớn, bên trên có những ngôi mộ nằm rải rác, còn nhiều hơn so với
trong tưởng tượng của hắn. Đa số các ngôi mồ đều bị sụp xuống đất, mọc
đầy cỏ dại, hiển nhiên là đã tồn tại nhiều năm rồi…