Trịnh Dần cười một lúc lâu mới dừng, vỗ ngực thuận khí cho mình: “Được rồi được rồi, chú không cười, nào Tiểu Diệp, chú giới thiệu cho cháu, đây là Lương Tư Triết.
Tiểu Lương, cậu nhiêu tuổi, mười bảy tuổi đúng không?”
Lương Tư Triết gật đầu nói: “Phải.”
“Vậy Tào Diệp nhỏ hơn cậu hai tuổi,” Trịnh Dần vỗ sau lưng Tào Diệp, “Này, nhận anh đi, xưng hô thế nào tốt hơn?… Cứ gọi anh Tư Triết đi?”
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi là thời điểm nhạy cảm với tuổi tác, ước gì cả thế giới đều gọi mình là bố.
Tào Diệp không vui lòng nhận người anh này, quan sát Lương Tư Triết trước mắt, thấp giọng càu nhàu: “Chẳng chênh lệch bao nhiêu, tụi cháu còn cao bằng nhau đó.”
Trịnh Dần bị cậu chọc cười: “Cháu còn cao hơn chú mà, chả phải vẫn gọi chú một tiếng chú như thường sao?” Nói xong cũng không nhì nhằng quá nhiều với Tào Diệp về vấn đề này, ngược lại nói với Lương Tư Triết: “Tư Triết, mấy ngày nay cậu giúp tôi trông nó, về sau tôi sẽ cảm ơn cậu tử tế.”
Lương Tư Triết kéo khóe miệng cười một tiếng, chưa nói được hay không được.
Cũng không phải anh cố tình không nể mặt Trịnh Dần, chỉ là trong chuyện quản người khác mình thực sự là ốc còn không mang nổi mình ốc lại thiếu kinh nghiệm, mà người trước mắt này xem ra cũng giống người có thể gây chuyện, không chịu quản thúc.
“Cậu cứ coi như giúp tôi một chuyện,” Trịnh Dần thấy anh không phối hợp, mặt ngoài cười đến là ôn hòa, tỉnh rụi truyền đạt nhiệm vụ cho anh, “Trông nó đừng gây họa, đừng dụ dỗ gái lung tung là được, được không?”
Lương Tư Triết không trả lời ngay, chỉ nhìn Tào Diệp, ném cho cậu nguyên xi hai chữ phía sau: “Được không?”
Có lẽ chuyện vừa rồi xấu hổ quá, lúc này Tào Diệp đã thu hồi ánh mắt quan sát Lương Tư Triết, ngược lại hững hờ ngắm hình hoàn cảnh xung quanh, sau khi nhận ra hai chữ này nói với mình, cậu quay đầu nhìn Lương Tư Triết, dứt khoát đáp: “Được.”
Hai người nhìn nhau, mặc dù không ai nói gì, nhưng một ánh mắt đã đạt được nhận thức chung ngầm giữa thiếu niên, lời vừa rồi xem như đánh rắm, hai ta đừng ai trêu chọc ai.
Lúc này bà chủ bận rộn trong phòng vén rèm cửa, thò đầu nhìn ra ngoài một cái, thấy Trịnh Dần và hai thiếu niên đứng ở cửa, cô đi ra cười rạng rỡ nhìn Tào Diệp: “Đây là con trai của đạo diễn Tào đúng không? Trông không giống bố cho lắm.”
Trịnh Dần nhìn thoáng qua Tào Diệp, cười nói: “Đẹp hơn bố nó.”
“Đúng vậy.” Bà chủ cũng cười, lại nói, “Giờ đang là lúc bận rộn, sếp Trịnh các anh nghỉ ngơi một lúc trước, tôi đi lên dặn dò rồi sẽ xuống, một lát là xong.”
Khoảng thời gian trước khi bắt đầu câu lạc bộ đêm là thời điểm bận rộn nhất trong ngày của Lam Yến, Trịnh Dần có thể hiểu được, bèn hỏi: “Sắp xếp xong cả rồi đúng không?”
“Sắp xếp xong rồi.” Bà chủ nói, “Tôi làm việc anh cứ yên tâm đi.”
“Vậy tôi không chờ ở đây nữa, lát nữa còn có chuyện khác, cô xem rồi sắp xếp là được.” Trịnh Dần nói.
Trò chuyện với bà chủ xong, Trịnh Dần lại quay đầu nhìn Tào Diệp và Lương Tư Triết: “Vậy lát nữa hai đứa nghe cô ấy sắp xếp nhé, chú có việc phải đi trước, ” Lại kéo cánh tay Tào Diệp, kéo cậu đi ra ngoài, “Tiểu Diệp cháu theo chú qua đây lấy vali của cháu.”
“Dựa vào đâu cháu phải ở đây hả?” Tào Diệp bị kéo ra ngoài, trong giọng nói trộn lẫn mấy phần bất mãn, “Chú Dần chú lừa cháu tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Trịnh Dần bước xuống mấy bậc thang trước cửa Lam Yến, đi hai bước, quay đầu nhìn một cái, thấy Lương Tư Triết đợi trong quán không đi ra thì giơ tay nắm bả vai Tào Diệp, kéo cậu đến chân tường, giọng nói giảm thấp: “Lại đây chú nói với cháu chuyện này.”
“Chuyện gì?” Cơ thể Tào Diệp không dùng lực, bị anh ta kéo đi về phía trước.
Trịnh Dần kéo cậu đi đến chân tường rồi dừng lại, mình đứng dựa vào tường, hai tay đặt lên bả vai Tào Diệp, để mặt cậu nhìn mình, biểu cảm rất nghiêm túc, không giống như nói đùa: “Tào Diệp cháu có nhớ chú đã nói với cháu, chị Chu Như của cháu lấy cháu làm nguyên mẫu viết một kịch bản không?”
“Chú đã nói á?” Tào Diệp lộ vẻ nghi ngờ, “Sao cháu không nhớ?”
“Đầu óc cháu ấy, chả bao giờ nhớ chuyện chính vào đầu, không nhớ thì thôi, nhưng cháu phải nhớ những gì hôm nay chú nói với cháu.”
“À…” Tào Diệp thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, cũng không phải vì giọng nói nghiêm túc của Trịnh Dần, hơn phân nửa là xuất phát từ tò mò, “Chuyện gì ạ?”
“Kịch bản chị Chu Như cháu viết sắp quay rồi, đang trong quá trình chuẩn bị, đạo diễn là bố cháu.”
“Hả? Cháu sắp đóng phim rồi?” Tào Diệp sửng sốt, rõ ràng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Cháu nói nhỏ thôi,” Trịnh Dần dừng một lát, mang theo chút lưỡng lự nhìn cậu nói, “Mặc dù sắp quay, nhưng bố cháu vẫn chưa quyết định được diễn viên chính có phải cháu không…”
“Tại sao chứ? Chẳng phải chị Chu Như lấy hình tượng cháu để viết kịch bản sao?”
“Nói thì nói thế…” Trịnh Dần liếc cậu một cái, cố ý nói nghiêm túc hơn, “Còn không phải vì cháu suốt ngày cà lơ phất phơ không có hình tượng đoan chính, ngộ nhỡ đến lúc đó quay được một nửa, cháu cảm thấy chán rồi bỏ gánh không làm, ai có thể chịu nổi tổn thất này…”
Không ngờ Tào Diệp rất tán thành gật đầu một cái: “Vậy cũng đúng.”
Trịnh Dần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đúng gì mà đúng, cơ hội tốt thế này, cháu có thể nắm chắc không? Mấy ngày trước Chu Như còn nhắc đến cháu với chú, nói là rất hy vọng cháu diễn vai nam chính này.”
“Cuối cùng bố cháu có quyết định cháu hay không cũng không phải cháu nói là được mà…” Tào Diệp rất khó xử giơ tay gãi thái dương.
“Chẳng phải còn có chú sao? Chú Dần vẫn đứng về phía cháu,” Lúc này Trịnh Dần mới chuyển lời đến trọng điểm, “Kịch bản của phim này, bây giờ bố cháu vẫn chưa cho bất kỳ ai xem, chú xin Chu Như một bản tới đây, mặc dù cuối cùng chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi, nhưng cốt truyện và hình tượng nhân vật tổng thể cũng không khác nhiều.
Chú nhét kịch bản trong vali của cháu, khoảng thời gian này cháu suy nghĩ kỹ đi, chỗ nào không hiểu thì nói với chú, chú hỏi Chu Như giúp cháu, như vậy một khi đến lúc thử vai, người khác không có chuẩn bị, vậy có thể tỏ rõ ưu thế của cháu.”
Tào Diệp xấu hổ cười với anh ta: “Chú Dần giúp cháu gian lận à…”
Trịnh Dần giơ tay vỗ bả vai cậu một cái nói: “Chú có lòng giúp cháu gian lận, nhưng kết quả cuối cùng thế nào vẫn phải xem bản thân cháu, khoảng thời gian này cháu thành thật ở lại đây, nói không chừng ngày nào đó bố cháu qua đây thăm cháu, cẩn thận bị anh ấy nắm được thóp, đến lúc đó trực tiếp hủy bỏ tư cách ứng cử của cháu.”
“Ông ấy sẽ không tới đây,” Tào Diệp xem thường nói, “Cháu đã về mấy ngày mà vẫn chưa thấy ông ấy đâu…”
“Trước đó