Lúc đẩy cửa đi ra ngõ, một cậu trai mặc đồng phục đeo cặp trong hành lang đối diện cũng đúng lúc đi ra, nữ sinh thò đầu ra vẫy tay tạm biệt nam sinh, lại nhanh chóng rụt vào, giống như sợ bị người khác phát hiện quan hệ yêu đương của họ.
Lương Tư Triết và mình, thế mà giống đôi học sinh cấp ba tránh né phụ huynh, vụng trộm hôn môi trong hành lang khuất, trong đầu Tào Diệp nhảy ra suy nghĩ này.
Rõ ràng trước kia rất chán chuyện tránh paparazzi, nhưng vừa rồi trong hành lang, nghe tiếng bước chân đến gần, thế mà lại có cảm giác… rất kích thích.
Đúng là điên rồi.
Trên đường trở về Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp, Tào Diệp cảm thấy anh như có lời muốn nói, nhưng Lương Tư Triết chỉ lắc đầu bảo “Sau này sẽ nói”, rồi tán gẫu về chuyện khác.
Thật ra anh muốn nói với Tào Diệp về chuyện của Chương Minh Hàm năm đó, nhưng lại cảm thấy không khí trước mắt quá tốt, lúc này kể ngọn nguồn rạn nứt năm đó sẽ làm hỏng bầu không khí.
Anh cũng có tâm tư của mình.
Tào Diệp đoán ra anh muốn nói gì, nhưng Lương Tư Triết chưa nói, cậu cũng không hỏi nhiều.
Cậu cũng không muốn nói đến Tào Tu Viễn cho lắm.
Quay lại khách sạn đã hơn bảy giờ tối, bởi vì chỉ che một cái ô nên quần áo của hai người đều bị nước mưa làm ướt hơn một nửa.
Tống Thanh Ngôn chờ ở cửa, đang ngồi xổm xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lương Tư Triết và Tào Diệp, đứng lên hỏi: “Anh Tư Triết cuối cùng anh về rồi, sếp Tào cũng tới à? Shh…” Cô hít một hơi, cúi người xuống bóp chân, cười ngượng nói, “Ngồi xổm tê chân rồi.”
“Đợi bao lâu hả,” Lương Tư Triết liếc cô một cái, lấy thẻ phòng ra mở cửa, “Sao không gọi điện cho anh?”
“Chắc… hơn nửa tiếng, em đoán trời mưa anh ra ngoài tản bộ, đoán chừng anh sắp về nên ngồi xổm ở cửa đợi một lát.”
“Ngủ cả ngày?” Lương Tư Triết đi vào trong phòng.
Tống Thanh Ngôn đi sau hai người vào phòng, cười hì hì vài tiếng: “Cảm ơn anh Tư Triết cho em nghỉ một ngày.”
“Đến đưa kịch bản đúng không?” Lương Tư Triết nói xong nhìn về phía Tào Diệp, giọng nhỏ hơn, “Em đi tắm trước đi, trong phòng có quần áo sạch, em tự lấy.”
“À, được.” Tào Diệp đi vào phòng ngủ, thầm nghĩ làm vậy trước mặt Tống Thanh Ngôn có rõ ràng quá không…
Sau khi Tào Diệp vào phòng, Tống Thanh Ngôn cố ý trưng ra biểu cảm kinh ngạc khoa trương, mở to mắt nhìn Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết nhận kịch bản trong tay cô, bị biểu cảm cằm nọng của cô chọc cười một tiếng, “Được rồi, diễn quá rồi đấy.”
Tống Thanh Ngôn thu lại biểu cảm, chớp mắt mấy cái, thử thăm dò hỏi: “Anh… nhìn ra em đã phát hiện gì rồi?”
Lương Tư Triết lật kịch bản, giọng điệu như thường: “Mỗi ngày em đi theo anh, nếu thế này cũng không nhìn ra thì triển vọng phát triển nghề nghiệp đáng lo đấy.”
“Em hiểu rồi,” Tống Thanh Ngôn phiên dịch lời anh nói, “Anh khen ngược lại em có mắt nhìn đúng không, triển vọng phát triển nghề nghiệp rất tốt phải không?”
“Tạm được.”
Tống Thanh Ngôn lại cẩn thận hỏi: “Vậy… thành công rồi?”
Lương Tư Triết buồn cười liếc nhìn cô, cầm lấy kịch bản gõ nhẹ một cái lên đầu Tống Thanh Ngôn: “Nhìn rất rõ ràng phải không?’
Tống Thanh Ngôn khiêm tốn nói: “Thường thôi thường thôi.”
Tào Diệp cầm quần áo đẩy cửa đi ra, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Tống Thanh Ngôn lướt mấy bước đến cửa giống như luyện Càn Khôn Đại Na Di vậy, nhanh chóng bỏ lại một câu “Vậy anh Tư Triết, sếp Tào em rút lui trước đây, ngày mai gặp”.
Sau đó đóng cửa lại, người đã biến mất tăm.
Tốc độ nhanh đến mức khiến Tào Diệp đần mặt ra, cậu nhìn về phía Lương Tư Triết, “Anh nói gì với cô ấy?”
“Không nói gì cả,” Lương Tư Triết đặt kịch bản lên bàn, cười nói, “Khen cô ấy có mắt nhìn thôi.”
Chậc, xem ra không uổng công khen rồi.
…
Đến lúc uống rượu buổi tối, mưa bên ngoài đã tạnh.
Phó đạo diễn rót rượu cho mỗi người trước mặt: “Đến mai sẽ bắt đầu làm việc, mọi người uống vừa thôi,” Lúc sắp đến cái cốc trước mặt Tào Diệp lại sửa lời, “Sếp Tào có thể uống nhiều hơn.”
Y rót cho người khác đều là nửa chén, lại rót cho Tào Diệp một chén đầy.
Tào Diệp đoán chừng tửu lượng của mình, cảm thấy uống cạn chén này, đêm nay mình có thể sẽ bị Lương Tư Triết khiêng về.
Người ta bảo tửu lượng là rèn luyện mà ra, những năm này cậu xem như luyện một vòng ở tiệc lớn tiệc nhỏ, nhưng khả năng tăng lên lại hết sức có hạn, điểm này có lẽ giống Lê Du.
Phó đạo diễn đi đến bên cạnh rót rượu cho người khác, Lương Tư Triết giơ tay lên, tỉnh rụi đặt chén rượu của mình xuống trước mặt Tào Diệp, lại đổi chén rượu của Tào Diệp bưng lên uống một ngụm.
Anh và nhà sản xuất Tùy Thiên tán gẫu về chuyện quay phim, lúc đổi chén rượu anh nghe nhà sản xuất nói chuyện, động tác tự nhiên như thể chưa có gì xảy ra.
Đổi xong cũng không giải thích một câu với những người khác, chỉ liếc Tào Diệp nói: “Tửu lượng em không tốt, uống ít thôi.” Lại nói tiếp lời của nhà sản xuất, “Bộ phim của Hà Sâm chắc phải chờ đến sang năm.”
Người trong nghề đều biết, biên kịch nổi tiếng Hà Sâm đã viết xong kịch bản, một lòng chờ Lương Tư Triết đến diễn.
Còn có rất nhiều người đồn thổi, bảo Hà Sâm nhìn trúng Lương Tư Triết mới đích thân chỉ tên muốn anh diễn.
Tào Diệp chợt phát hiện, những năm này mặc dù cậu tránh chú ý đến những tin tức liên quan đến Lương Tư Triết, nhưng mấy bê bối liên quan đến Lương Tư Triết thì cậu hình như không bỏ sót cái nào.
Có thể là vì đã từng diễn hai nhân vật Lý Nhập và Lục Hà Xuyên, thành ra bản thân Lương Tư Triết cũng bị truyền khá nhiều bê bối với người cùng giới, sớm nhất là Tào Diệp, bị truyền thông hình dung là “người bạn trẻ tuổi bí ẩn”.
Về sau là với ân sư Tào Tu Viễn, sau đó nữa là với diễn viên Hạ Tân Trạch của “Vọng Xuyên chi Xuyên”, còn có một vụ phốt, đó là biên kịch nổi tiếng Hà Sâm đau khổ yêu đơn phương Lương Tư Triết nhiều năm.
Đỗ Truy đứng lên chạm cốc với Tào Diệp, lúc ngửa đầu uống rượu Tào Diệp nghĩ, với “người bạn trẻ tuổi bí ẩn” là thật, với ân sư Tào Tu Viễn là giả, vậy hai người đằng sau thì sao, rốt cuộc là thật hay giả?
Cậu nhìn thoáng qua Lương Tư Triết, Lương Tư Triết đang khẽ lắc chén rượu trong tay, tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ tản ra, lộ ra vầng trăng lấp ló mờ ảo giống như lưỡi câu bạc.
Ánh trăng chiếu vào chén rượu của Lương Tư Triết đang lắc lư nhẹ nhàng theo chất lỏng màu nâu đỏ.
Lúc quay về phòng Tào Diệp thật sự hơi say, chưa đến mức say mèm, có thể đứng vững, nhưng lúc đi đường cơ thể hơi lắc lư.
Cậu ôm cổ Lương Tư Triết, có một nửa trọng lượng đè lên người anh, cậu nhớ lại quá khứ: “Lương Tư Triết, đêm đó anh đưa em về như thế nào?” Rõ ràng đang hỏi cái đêm cậu uống say mười năm trước, nhưng lời này nghe vào giống như “đêm đó” là chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Một tay Lương Tư Triết đỡ cậu, tay kia lấy thẻ phòng ra mở cửa, thuận miệng đáp: “Vừa lôi vừa kéo, vừa cõng vừa đạp.”
“Được, nhiều năm như thế cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận,” Tào Diệp kéo dài âm cuối, “Em đã nói lúc đó sao trên đầu gối em lại có vết bầm, hóa ra là anh đạp.”
“Thế nào gọi là bị cắn lại một cái nhỉ…” Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, đỡ cậu đi đến ghế sofa, “Lúc đó anh cõng em cả đoạn đường, sắp mệt đến nỗi liệt rồi, sức đâu ra mà đạp em?”
“Vậy vết bầm…”
“Đã nói là lúc đó đỡ em đi tè rồi em tự đập vào, có muốn tái hiện lại cảnh đó không?” Lương Tư Triết cúi người xuống, định đặt Tào Diệp xuống sofa, nhưng Tào Diệp không buông tay, vẫn ôm lấy cổ anh, kéo Lương Tư Triết cũng ngã xuống ghế sofa.
Lúc vào phòng Lương Tư Triết chưa bật đèn, bây giờ bị Tào Diệp đè xuống sofa, anh dứt khoát lười đứng dậy đi bật.
Lương Tư Triết có thể nhìn ra, từ tối qua đến giờ Tào Diệp vẫn hơi mất tự nhiên, có lẽ vẫn chưa thích nghi với việc thay đổi thân phận từ bạn bè thành người yêu.
Nhưng bây giờ mượn hơi rượu và trời tối, Tào Diệp lại biến về công tử bột