Tào Diệp cầm tờ giấy Lương Tư Triết đã viết nhiều năm trước, nhìn chăm chú hồi lâu.
Sau khi Lê Du qua đời cậu luôn sống không mấy vui vẻ, phần lớn đến từ cảm giác cô đơn bị bỏ rơi.
Có khi nhớ lại hai mươi mấy năm đầu đời, luôn cảm thấy đó là ảo tưởng mỗi người đều làm việc của riêng mình – Tào Tu Viễn đóng vai người cha uy nghiêm, Lê Du đóng vai người mẹ dịu dàng, Trịnh Dần đóng vai người chú nuông chiều cậu, tất cả những người trưởng thành đi qua thế giới của cậu đều là nhóm phối diễn cảnh này mà thôi.
Nhưng bây giờ chợt nhận ra, Lương Tư Triết khiến cậu phiền lòng không giải thích được những năm ấy, thế mà vẫn luôn yêu cậu một cách bí mật.
Thật ra cậu cũng chưa bao giờ cô đơn thật sự.
Tào Diệp đặt ảnh và tờ giấy vào trong hộp, lại cầm lên đĩa “Vọng Xuyên chi Xuyên”.
Trước tiên xem “Vọng Xuyên” vậy.
Cậu muốn nhìn Lương Tư Triết của năm năm cậu đã bỏ lỡ.
Máy chiếu phát ra tiếng chạy rất nhỏ, trên màn ảnh xuất hiện một chiếc xe vận tải, lao nhanh trên đường cái trong đêm tối, người ngồi ở ghế điều khiển là Lương Tư Triết đóng vai Lục Hà Xuyên.
Nếu không phải gương mặt của Lương Tư Triết đủ để nhận ra, đột ngột vừa từ Lý Nhập biến thành Lục Hà Xuyên, có lẽ thực sự sẽ khiến người ta không nhận ra.
Tào Diệp nhớ lại Lương Tư Triết của năm năm trước, trên thực tế Lương Tư Triết cũng không giống mỗi một nhân vật anh đóng vai cho lắm, nhưng khi thật sự xuất hiện trên màn ảnh, lại không mảy may khiến người ta cảm thấy không hài hòa.
Lục Hà Xuyên cắt tóc rất ngắn, mặc chiếc áo may ô giặt đến bạc phếch, một tay cầm vô lăng, một tay gác lên ngoài cửa sổ hóng gió.
Trên ghế phụ lái, Quách Chấn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, đường không phẳng, xe lái qua ổ gà, lắc lư một cái, Quách Chấn mở mắt ra, tỉnh dậy, y ngáp một cái hỏi Lục Hà Xuyên: “Có buồn ngủ không? Nếu không tôi lái một lúc?”
“Cậu lái được đường đêm à?” Lục Hà Xuyên liếc y một cái.
“Cậu phải cho tôi thử mới biết được.”
“Thôi, tôi sợ chết, giúp tôi châm điếu thuốc đi.”
Quách Chấn lại gần Lục Hà Xuyên, tay thò vào túi quần hắn tìm hộp thuốc, không tìm được, Lục Hà Xuyên nói giọng hơi lưu manh “Ề” một tiếng: “Sờ chỗ nào đấy?”
“Sờ thuốc.” Quách Chấn không đáp lời hắn, cúi đầu nhìn một cái, khom lưng nhặt hộp thuốc lá lên, rút một điếu ra đưa tới bên miệng Lục Hà Xuyên, đợi hắn cắn lại dùng bật lửa châm thuốc giúp hắn.
Lục Hà Xuyên dừng xe ở ven đường, hút thuốc và tán gẫu với Quách Chấn.
Thoạt đầu phàn nàn xe này rởm quá, máy điều hòa cũng không có, nóng chết người, lại nói chờ đơn này thanh toán xong họ đi thuê cái xe hàng có điều hòa.
Quách Chấn buồn ngủ, dựa vào ghế lại sắp ngủ thiếp đi.
Lục Hà Xuyên nhảy xuống xe hàng, đi đến bên cạnh ghế phụ lái, duỗi tay hạ thấp lưng ghế của Quách Chấn xuống, sau đó giẫm lên bệ xe lên xe.
Trong xe vang lên âm thanh: “Nóng quá, không muốn làm… tìm nhà trọ đi.”
“Rừng núi hoang vắng này tìm đâu ra nhà trọ? Chịu khó đi.”
Ống kính chuyển vào trong buồng xe chật chội, ánh sáng mờ tối, mơ hồ có thể nhìn ra Quách Chấn ngồi trên người Lục Hà Xuyên, cúi người ghé trên đầu vai Lục Hà Xuyên.
Đêm hè nóng bức hai người đều đổ mồ hôi, tiếng rên kiềm chế được che đậy trong tiếng ve kêu ồn ào, buồng xe phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Tào Diệp không cảm thấy phản cảm cho lắm, có lẽ bởi vì cảnh này quay rất hàm súc, giấu mà không lộ khiến người xem suy nghĩ xa xôi liên miên.
Trong nửa phần đầu của phim có rất nhiều cảnh kích thích, một cảnh trong xe, một cảnh quê quán nông thôn của họ, hai cảnh này đều quay rất hàm súc, bầu không khí bí ẩn nhưng không đến mức quá rõ ràng, vẫn đang trong phạm vi chấp nhận của Tào Diệp.
Cảnh thứ ba vẫn ở trong xe, Quách Chấn bỗng nhiên nói y phải về quê kết hôn, sau này không chạy đường dài với Lục Hà Xuyên nữa.
Mới đầu Lục Hà Xuyên không có biểu cảm gì, sau đó chợt giẫm mạnh lên chân ga lao vút đi mấy cây số, xe dừng lại, hắn hút một điếu thuốc, trò chuyện vài câu với Quách Chấn, sau đó đột nhiên xuống xe, túm cánh tay của Quách Chân kéo y vào trong rừng cây.
Hắn cong chân chống đầu gối của Quách Chấn, lại thô bạo đè đầu y hạ thấp xuống, để y ngồi xổm dưới người mình.
Trong cổ họng Quách Chấn phát ra tiếng ưm ưm, ống kính dừng trên mặt Lục Hà Xuyên, hắn nhíu mày lại, khó nói rõ vẻ mặt này là vì đau khổ hay là khoái cảm, hoặc là cả hai.
Sau khi kết thúc, một lát sau Quách Chấn mới chật vật xuất hiện trong màn ảnh, cùng dựa vào thân cây với Lục Hà Xuyên.
Miệng Quách Chấn há to thở hổn hển, dùng mu bàn tay lau miệng, Lục Hà Xuyên nhắm mắt, chân mày nhíu lại chưa giãn ra, trên cổ đổ mồ hôi, yết hầu trượt lên xuống.
Giao xong chuyến hàng này, Quách Chấn không xuất hiện một thời gian dài, y nghe theo yêu cầu của cha mẹ, ở lại nhà chuẩn bị việc vui, xung hỉ cho cha.
Lục Hà Xuyên chạy mấy chuyến đường dài một mình, hắn liên tục hút thuốc, trên đường chở một người phụ nữ đi nhờ xe, sau khi lên xe người phụ nữ nói đùa tưởng rằng trong xe bốc cháy.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, họ đã ngủ một giấc, sau khi kết thúc Lục Hà Xuyên hỏi cô cảm thấy thế nào, lại hỏi cô có muốn kết hôn với mình không, người phụ nữ cười hỏi hắn điên rồi hả.
Hơn nửa tháng sau Quách Chấn lại xuất hiện một lần nữa, họ lại chạy một chuyến đường dài.
Lục Hà Xuyên không bàn bạc với y mà dừng xe ở cửa nhà trọ họ thường đến.
Họ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Quách Chấn nói thôi bỏ đi, nhưng Lục Hà Xuyên túm cổ áo y kéo y vào trong phòng.
Hắn rất khỏe, Quách Chấn không phản kháng được.
Lục Hà Xuyên để Quách Chấn nằm sấp trước mặt hắn như chó, sau đó bóp eo y dùng sức đâm thọc, giống như đang phát tiết thú tính.
Hắn kể mấy ngày trước hắn làm một lần với người phụ nữ, quả nhiên sướng hơn đàn ông rất nhiều.
Quách Chấn bỗng nhiên bật khóc, giọng nghẹn ngào đè nén kia bị Lục Hà Xuyên thúc ra từng tiếng một.
Động tác của Lục Hà Xuyên dừng lại, trong phòng quạt cây thổi vù vù, tiếng khóc kìm nén của Quách Chấn vang lên, sau đó Lục Hà Xuyên buông Quách Chấn ra, nằm sấp xuống đặt Quách Chấn dưới thân.
Tính cách hắn như thể thay đổi lớn, nắm chặt mặt Quách Chấn hôn môi với y, động tác của hắn không thô bạo nữa, đâm Quách Chấn từng cái một, lại cắn vành tai y, thấp giọng hỏi y đã làm với cô dâu của y chưa, dự định lúc nào kết hôn, đối phương là người thế nào, sau này có tính toán gì.
Cảnh quay cảm xúc mãnh liệt này kéo dài mấy phút, mới đầu Tào Diệp lại nghĩ đến cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần nằm đè lên nhau mười năm trước, mặc dù vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cảnh tượng trên màn ảnh khiến cậu nhanh chóng rời sự chú ý.
Quay rất… thật.
Âm thanh cơ thể va chạm còn có tiếng rên trong cổ họng đều rất chân thật.
Đến mức khi nhìn thấy Lương Tư Triết ôm Quách Chấn hôn môi, Tào Diệp cảm thấy hơi khó chịu.
Không phải sự khó chịu đến từ tiếp xúc cơ thể cùng giới, mà là nụ hôn kia quay quá chân thật, đến nỗi Tào Diệp cảm thấy hơi ghen.
Lương Tư Triết diễn quá tốt, thoạt nhìn anh đang yêu tha thiết người dưới thân, yêu đến độ vừa dùng sức vừa thương tiếc, giống như muốn thông qua vuốt ve và va chạm để trút hết tất cả yêu hận ra.
Nụ hôn kia dường như sâu hơn bất kỳ lần nào mình và Lương Tư Triết hôn nhau, Tào Diệp nhìn chằm chằm cảnh tượng trên màn ảnh nghĩ, cho nên giây phút đó Lương Tư Triết liệu có nhập vai không, từ đó mà yêu Hạ Tân Trạch trong thời gian ngắn? Nếu không sao lại diễn chân thực như thế?
Sau khi cảnh quay cảm xúc mãnh liệt kết thúc, Lục Hà Xuyên và Quách Chấn ra khỏi nhà trọ nhỏ, lại lên đường.
Lúc này Tào Diệp mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, rồi tiếp tục đi theo câu chuyện.
Sau đó Lục Hà Xuyên và Quách Chấn không gặp nhau nữa, Lục Hà Xuyên gặp lại Quách Chấn ở trong hôn lễ của y, người trong thôn đều đến quấy động phòng, Quách Chấn không đỡ được, bị người ta đè lên tường, trơ mắt nhìn mấy bàn tay xấu xa luồn vào dưới váy vợ mới cưới.
Lục Hà Xuyên không vừa mắt, túm Quách Chấn ra khỏi tay họ, ném lên người cô dâu.
Vẻ mặt hắn khó coi, thoạt nhìn không giống đang đùa, còn đánh người, chọc giận đám người quấy động phòng.
Có người uống say, hùng hùng hổ hổ nói Quách Chấn là “pê đê”, là nhân tình của Lục Hà Xuyên, nói rằng nhìn thấy Lục Hà Xuyên đụ Quách Chấn bên bờ sông như đụ chó.
Việc vui này đã biến thành trò hề, không thể “xung hỉ” như đại thần nói ngược lại khiến cha Quách Chấn tức chết.
Việc vui đi theo việc tang lễ, người trong thôn chỉ trỏ Lục Hà Xuyên và Quách Chấn.
Ba ngày sau làm tang lễ cho cha Quách Chấn, Quách Chấn và Lục Hà Xuyên đều không xuất hiện, rất nhiều người lan truyền họ lại đi “làm chuyện đó”, nhưng bỗng nhiên có người chạy đến nói là Quách Chấn nhảy sông rồi.
Sau hôn lễ đó, Quách Chấn bận việc tang lễ của cha, Lục Hà Xuyên lại đi giao một chuyến hàng, hắn muốn bảo Quách Chấn ly hôn với người phụ nữ kia, sau đó dẫn y rời khỏi làng.
Nhưng trở lại làng mới biết được, Quách Chấn đã nhảy sông tự tử.
Người nhà Quách Chấn ở trong thôn không ngóc đầu lên được, không làm tang lễ cho y, tìm đại một nơi trên núi rồi chôn.
Lục Hà Xuyên giấu giếm tất cả mọi người, đêm khuya lên núi đào xác của Quách Chấn ra đưa đi hỏa táng, lại dùng tiền mua một nghĩa trang trong thành phố, làm xong mọi chuyện hắn mua một bó hoa tươi cho Quách Chấn.
Lúc trở về trời mưa rất to, nước sông Vọng Xuyên dẫn đến làng dâng rất cao, cầu chìm rồi, người không qua được.
Lục Hà Xuyên cởi giày bước vào trong sông, nước sông tràn qua bắp chân hắn.
Sau đó bộ phim kết thúc.
Phần sau của câu chuyện quá ngột ngạt nặng nề, đến mức sau khi xem hết bộ phim, Tào Diệp nhớ lại mấy cảnh cảm xúc mãnh liệt kia, chỉ cảm thấy có cảm giác bực bội không thể trút ra.
Tào Tu Viễn có tham vọng bừng bừng không thể nghi ngờ, ông biết câu chuyện như thế nào được liên hoan phim quốc tế quan tâm nhất.
Thế là ông thể hiện cảnh khốn khó của đồng tính ở nông thôn, cho thấy hiện thực u mê và hoang đường như “xung hỉ”, “quấy động phòng”.
Bảo sao có người nói thật ra bị cấm năm năm đã làm tròn Tào Tu Viễn, nếu không