Trên võ đài quyền anh, Từ Thao Dương lấy kịch bản phân cảnh đánh nhau ra, khoa tay làm động tác giảng cho Lương Tư Triết và Chu Đình nghe.
Đỗ Truy gọi tổ trưởng của tổ quay phim đến, bàn bạc góc quay bổ sung của cảnh đánh nhau tiếp theo.
Nhà sản xuất đi theo ekip ôm laptop, mở ngân sách cho Tào Diệp xem, bàn chuyện đầu tư thêm với cậu.
Bàn chuyện xong xuôi rồi, Tào Diệp dựa vào cây cột ở phim trường, nhìn Lương Tư Triết trên võ đài quyền anh.
Lương Tư Triết đang dựa theo động tác Từ Thao Dương thiết kế đi vào vị trí với Chu Đình, thỉnh thoảng khoa tay làm một hai động tác, không dùng nhiều sức, chắc sẽ không làm đau eo.
Mèo mả gà đồng… Lương Tư Triết nhắc đến chuyện này, cậu lại nhớ đến ngày thử vai mười năm trước, cậu đến studio thay quần với Lương Tư Triết, bị chú bảo vệ mắng đuổi ra ngoài.
Rõ ràng chỉ là thay quần, thế mà bị xem như đang “mèo mả gà đồng”, chú bảo vệ kia cũng có kiến thức rộng rãi thật, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ở phim trường…
Trên mặt cậu không tự giác mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên, trong trường quay ánh đèn tù mù, một người quen đứng đối diện cách đó không xa – Tần Chân Chân.
Những ngày này yêu đương với Lương Tư Triết, Tào Diệp gần như ném mọi chuyện ra sau đầu, lại thêm cảnh của Tần Chân Chân luôn được quay ở địa điểm nhóm B lấy cảnh, hai người chưa từng gặp nhau, Tào Diệp đã quên mất Tần Chân Chân cũng ở đoàn phim.
Lúc này Tần Chân Chân xị mặt, nhìn cậu chằm chằm, giống như khăng khăng muốn chờ Tào Diệp chủ động đi tới nói chuyện với cô.
Tào Diệp cụp mắt, mấy giây sau cậu không dựa cột đá nữa, đứng thẳng người đi về phía Tần Chân Chân.
Chuyện đã qua cũng nên giải quyết, nếu không sau này cậu đến đoàn phim với Lương Tư Triết, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy Tần Chân Chân, rất lúng túng.
Cậu đứng trước mặt Tần Chân Chân, cao hơn Tần Chân Chân rất nhiều: “Nhìn chằm chằm anh làm gì, có lời muốn nói?”
Tần Chân Chân không ngẩng đầu nhìn cậu mà quay sang chỗ khác nói: “Không có gì muốn nói, em chỉ muốn xem, lần này có phải anh vẫn sẽ không đếm xỉa đến em không.”
Tào Diệp cảm thấy oan uổng không giải thích được, cậu thật sự không muốn gặp bạn gái cũ cho lắm, nhưng nếu chủ động nói không đếm xỉa thì cậu không nhớ mình từng làm như thế: “Anh từng không đếm xỉa đến em?”
Tần Chân Chân bướng bỉnh không nói chuyện, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Hôm có bão, cùng nhau đọc kịch bản, hiện trường cũng có mười mấy người, em nhìn anh chằm chằm lâu như thế, đừng nói anh không hề chú ý đến.”
“… Anh thật sự không chú ý đến.” Tào Diệp nói.
Cậu nhớ lại ngày hôm đó theo lời Tần Chân Chân nói, kết quả phát hiện ngoại trừ Lương Tư Triết, cậu chỉ nhớ Tiểu Mãnh và huy chương ngôi sao, còn có người ngồi cả phòng.
Về phần những người kia cụ thể là ai, cậu đã không có chút ấn tượng nào.
Nhưng cậu vẫn còn nhớ bầu không khí ngày đó, tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ và không khí ẩm ướt trong phòng, cậu và Lương Tư Triết ngồi đối mặt nhau, cảm giác vui vẻ bí ẩn khi giấu giếm tất cả mọi người yêu đương.
Tào Diệp chỉ tới đây chào hỏi Tần Chân Chân, không có ý định nói thêm gì với cô.
Nếu thật sự nghiên cứu tỉ mỉ mối tình ngắn ngủi của cậu và Tần Chân Chân, thật ra cũng không thể nói là ai có lỗi với ai.
Lúc ấy “Lựa chọn tuyệt vọng” xảy ra chuyện, Tào Diệp bận sứt đầu mẻ trán, tổng cộng chỉ gặp Tần Chân Chân vài lần.
Tần Chân Chân muốn tài nguyên ở cậu, cậu cho, Tần Chân Chân lại muốn tình cảm ở cậu, cậu không cho.
Từ trước đến nay cậu ra tay hào phóng, chưa từng so đo những thứ cho đi có đáng giá hay không, nhưng thứ không có cậu không cho được.
Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua võ đài quyền anh, mấy người đang đi xuống bậc thang, hẳn là bàn xong chuyện rồi, cậu quay đầu lại, dự định rút lui, cuối cùng nói một câu với Tần Chân Chân: “Cơ hội này rất tốt, diễn tốt đi.”
Không ngờ Tần Chân Chân cũng nhìn về phía Lương Tư Triết, rõ ràng không có ý định kết thúc đối thoại: “Là vì có thể đối diễn với ảnh đế Lương, cho nên cơ hội này rất tốt hả?”
Tào Diệp sững sờ một lát, ngay sau đó nở nụ cười: “Chẳng lẽ không phải ư?”
“Anh nói anh không thích anh ta, có khi rất chán anh ta, thậm chí còn hận anh ta mà?”
“Anh từng nói như thế?” Tào Diệp nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng, trong lòng suy đoán tám phần là mình nói khi uống say, làm sao chuyện gì cũng nói ra hết vậy…
“Lúc đó các anh chia tay rồi à?” Tần Chân Chân lại hỏi.
Tào Diệp cạn lời: “… Không phải.”
“Em không tin, không có yêu lấy đâu ra hận.” Có lẽ bình thường Tần Chân Chân xem phim truyền hình rất nhiều, tùy tiện đã tung ra một câu thoại kinh điển trong phim truyền hình, “Hơn nữa, anh đến đoàn phim với Lương Tư Triết mỗi ngày, trong đoàn phim đều đồn khắp, nói là các anh yêu nhau rồi.”
“… Tùy em nghĩ sao thì nghĩ.” Tào Diệp nói, thấy Lương Tư Triết cầm một chai nước dựa vào cột đá, vừa uống nước vừa nhìn về phía cậu, cậu quay người định đi, “Anh qua đó đây.”
“Tào Diệp,” Tần Chân Chân duỗi tay túm cánh tay Tào Diệp, ngăn cậu lại, “Tào Diệp anh luôn như thế, lúc thích thì nâng người ta lên trời, lúc không thích thì một câu cũng chẳng buồn nói.
Em rất tò mò, anh và Lương Tư Triết có thể ở bên nhau bao lâu, có thể kéo dài đến khi phim này quay xong không?”
Lương Tư Triết uống nước xong, nhận lấy áo khoác Tống Thanh Ngôn đưa tới nhưng không mặc vào, anh đi về phía Tào Diệp, cái tay để không ôm bả vai Tào Diệp, “Kết thúc công việc rồi, có đi không? Hay là anh ra ngoài đợi em?”
“Đi.” Tào Diệp nói, đoạn nhìn thoáng qua cánh tay bị Tần Chân Chân nắm.
Tần Chân Chân buông tay ngay lập tức.
Cô không dám làm mích lòng Lương Tư Triết, mặc dù tán gẫu một lần với Lương Tư Triết, cảm thấy anh không hề mắc bệnh ngôi sao như lời đồn, nhưng đối mặt với Lương Tư Triết cô vẫn hơi e dè.
So sánh với Tào Diệp luôn mỉm cười, rất dễ ở chung, trên người Lương Tư Triết tự mang cảm giác xa cách, thậm chí thỉnh thoảng sẽ cho người ta cảm giác xâm lược, lại thêm địa vị hiện tại của anh trong giới văn nghệ, khiến người ta không dám tùy tiện vượt khuôn.
“Nhóm B kết thúc công việc sớm thế?” Lương Tư Triết nhìn cô, giống như thuận miệng hỏi một câu.
“Vâng anh Tư Triết.” Tần Chân Chân miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó nhìn Lương Tư Triết và Tào Diệp đi ra khỏi nơi quay phim.
Vừa rồi cô nói dối, Tào Diệp chưa bao giờ nâng cô lên trời, cô nhớ lại mối quan hệ ngắn ngủi với Tào Diệp, cảm thấy so với yêu đương, đây giống như một cuộc giao dịch hơn.
Tào Diệp ra tay hào phóng, nhưng chưa bao giờ thật lòng, ngoại trừ đêm đó trên cầu vượt, Tào Diệp uống say trên mặt không có nét cười nào, ánh mắt nặng nề nhìn xe