Mùa đông năm nay cực kỳ hanh khô, gió Tây Bắc càn quét cả thành phố, nhiệt độ không khí giảm xuống dưới 0 độ, có chỗ vũng nước đóng băng, nhưng mãi không thấy tuyết rơi.
Bộ phim “Đắm chìm” Lương Tư Triết quay nửa đầu năm sẽ công chiếu vào giữa tháng mười hai, thế là sau khi “Thử nói lại lần nữa xem” đóng máy, anh nghỉ ngơi chỉ được vài ngày đã theo đoàn phim chạy đến mấy thành phố chính đi rohow.
Bộ phim này đi theo tuyến hồi hộp đốt não, khán giả vốn không nhiều lắm, hậu kỳ biên tập phim lại hơi hỗn loạn, cho nên doanh thu phòng vé cũng không lý tưởng mấy.
Lúc diễn bộ phim đó trạng thái của Lương Tư Triết không được tốt cho lắm, tính cách nhân vật trong phim lại giống Lục Hà Xuyên đến mấy phần, cho nên có người bắt đầu nói Lương Tư Triết sa vào thói quen diễn xuất, lãng phí tài năng của mình, đã đạt đến mức tối đa trong sự nghiệp diễn viên.
Lương Tư Triết theo điện ảnh mười năm, trong đó đã làm đạo diễn hai năm, biết rõ quá trình sản xuất một bộ phim phức tạp và khổng lồ cỡ nào, nhân vật có xuất sắc không, thành phim có đáng kinh ngạc không, không chỉ dựa vào sức của một mình anh là có thể quyết định.
Cho nên anh cũng không để những lời này ở trong lòng.
Ngược lại là Tào Diệp không giữ được bình tĩnh, tự mình lập một cái clone weibo, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì sẽ chửi nhau vài câu với anti fan của Lương Tư Triết.
Có một ngày bị Lương Tư Triết nhìn thấy, anh rút điện thoại trong tay Tào Diệp đi, nhìn rồi cười một hồi lâu.
Đó là một bình luận dưới trailer của “Lựa chọn tuyệt vọng”, người kia bảo sự nghiệp của Lương Tư Triết đã bắt đầu xuống dốc, sau Cannes tất cả nhân vật diễn đều là một màu, không có gì đáng xem.
Tào Diệp trả lời bên dưới bình luận kia: “Sau Cannes phim của Lương Tư Triết chỉ có một bộ Đắm chìm này, một vai còn có thể diễn xuất ra mấy màu?”
Bình luận kia lại trả lời: “Bạn không cảm thấy nhân vật này giống Lục Hà Xuyên như đúc à?”
Tào Diệp: “Tính cách nhân vật tương tự là vấn đề của kịch bản, có liên quan gì đến diễn viên?”
Người kia lại gắn mác: “Fan não tàn của Lương Tư Triết thích chém gió không có não nhất.”
Tào Diệp không rơi vào thế yếu trả lời: “Anti fan não tàn của Lương Tư Triết thích bêu xấu không não nhất.”
Lương Tư Triết nhìn bình luận kia cười nói: “Tào Diệp em học lớp mấy tiểu học vậy?”
Tào Diệp giật di động khỏi tay anh: “Em nói không đúng câu nào?”
Cậu chỉ cảm thấy “Đắm chìm” diễn cũng được, mặc dù so sánh với Tiểu Mãn, Lý Nhập và Lục Hà Xuyên được Lương Tư Triết miêu tả xuất sắc nhất thì nhân vật trong “Đắm chìm” cũng không khiến người kinh ngạc đến vậy, nhưng biểu hiện của Lương Tư Triết trong phim đã đủ chói mắt rồi.
Một ngày cuối năm, Lương Tư Triết được mời ra nước ngoài tham gia một sự kiện nhãn hàng, buổi tối Tào Diệp về nhà từ Lomond, vào phòng sách kéo tủ trưng bày ra, duỗi cánh tay rút một cái đĩa CD ở góc trên cùng.
Bìa CD là phố Nhân Tứ đang rơi tuyết dưới ánh đèn đường mờ vàng trong đêm, bên trên in hai chữ to – “Nhân Tứ”, còn có một dòng chữ nhỏ dọc bên cạnh “Tặng ảnh đế Lương Tư Triết”.
Lúc Tào Diệp thiết kế bìa đĩa CD này, Lương Tư Triết vẫn chưa được ảnh đế, thậm chí vẫn chưa hiểu nhiều về đóng phim, nhưng lúc đó Tào Diệp đã rất chắn chắc Lương Tư Triết nhất định lấy được ảnh đế.
Tào Diệp nhìn chằm chằm vỏ bìa kia một lúc lâu, trong một khoảng thời gian dài cậu luôn e ngại mở đĩa CD này ra, bởi có một dạo cậu tưởng là sợ nhìn thấy bản thân đã từng ngây thơ.
Nhưng bây giờ mới nhận ra rằng điều cậu sợ là sau khi mở đĩa CD này ra, sự rung động của cậu với Lương Tư Triết sẽ bị thức tỉnh, không có chỗ ẩn núp, khiến cậu không có cách nào yên tâm thoải mái làm con đà điểu gục đầu xuống nữa.
Năm đó cậu ghi đĩa CD này, vốn muốn tặng cho Lương Tư Triết làm quà sinh nhật mười chín tuổi của anh, nhưng sau khi hứng thú bừng bừng mang về nước lại bắt gặp cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường, từ đây cái đĩa CD này đã bị cậu gác xó, không mở ra nữa.
Nếu đã bỏ qua sinh nhật mười chín tuổi, vậy thì… cùng mở ra vào sinh nhật hai mươi chín tuổi.
Tào Diệp đếm tháng, còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật Lương Tư Triết, cảm thấy thật sự còn rất lâu.
Hôm đêm giao thừa, trong “Cháy” tổ chức tiệc đón năm mới giống như mọi năm.
Thành viên chủ yếu của “Mạn đà la” đều có mặt, một đám bạn tốt của Tào Diệp cũng đến đây.
Hôm nay sự kiện nhãn hàng của Lương Tư Triết kết thúc, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, có lẽ sáng mai mới có thể đến nơi.
Bạn bè của Tào Diệp hầu như đều có đôi có cặp, nổi bật lên cậu cô đơn lẻ bóng ở trong đó.
Trong quán bar mở nhạc nhảy rất có quy luật, náo nhiệt nhưng không tính là ồn ào quá.
Đại Bạch hỏi một câu: “Sao Lương Tư Triết không tới đây?”
“Siêu sao có thể tùy tiện xuất hiện à?” Lâm Ngạn lại gần nói, “Diệp Tử, anh đã nói Lương Tư Triết không đáng tin, có phải lại cãi nhau gay gắt với mày không?”
“Anh biến đi.” Tào Diệp cười một tiếng.
“Lương Tư Triết cũng đến à?” Đoàn phim có cô gái nghe được tên của Lương Tư Triết, lại gần hỏi, ngay sau đó có người cao giọng hét to, “A a a thật không? Lương Tư Triết sẽ đến?”
“Anh ấy không đến được,” Tào Diệp quay đầu nói, “Tham gia sự kiện ở nước ngoài.”
“À…” Người hét lên trước đó uể oải nói, “Được rồi! Còn tưởng là sẽ có bất ngờ để đón năm mới.”
Đinh Mão bị người của đoàn phim chuốc say, bị người xúi giục, đi tới hỏi Tào Diệp: “Anh Diệp, hôm Mạn đà la công chiếu ấy, có thể mời Lương Tư Triết đến buổi ra mắt của bọn em không?”
“Các cậu thích anh ấy thế hả?” Tào Diệp uống một ngụm rượu số độ thấp, cười hỏi một câu.
“Cả đoàn phim của bọn em đều là fan số một của anh ấy được chưa? Các anh là bạn, anh làm tròn giấc mộng của chúng em đi!”
“Anh sẽ cố,” Tào Diệp nói, “Đến lúc đó anh nói với anh ấy.”
“Bạn chí cốt!” Đinh Mão giơ ly rượu lên, “Anh Diệp em kính anh, chén này em cạn nhé.”
Đinh Mão ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, quán bar dưới lòng đất có người cao giọng hét lên: “Còn có một phút nữa là sang năm mới rồi!”
Tiếng nhạc trên sân khấu dừng lại, tay trống bắt đầu gõ trống theo giây đồng hồ, mỗi khi gõ một nhịp, lại gần năm mới thêm một giây.
Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, Tào Diệp cầm lấy nhìn một cái, Lương Tư Triết gọi điện tới, Tào Diệp cầm điện thoại lên đồng thời đứng dậy.
Không biết tại sao, cậu như là có dự cảm, Lương Tư Triết đang ở nơi rất gần cậu.
Trong tiếng ồn ào của quán bar dưới lòng đất, Tào Diệp áp sát điện thoại vào tai, giọng của Lương Tư Triết truyền đến, tiếng thở của anh rất rõ ràng, nghe xung quanh hình như có tiếng gió: “Tào Diệp, ra ngoài đi.”
Tào Diệp cầm điện thoại đi ra ngoài, Đinh Mão đặt ly xuống, kinh ngạc nói: “Anh Diệp anh đi đâu vậy?”
Tào Diệp vội vàng bỏ lại một câu: “Anh có chút việc, mọi người chơi đi.”
Sau lưng vang lên giọng Lâm Ngạn: “Diệp Tử, có phải bé người đẹp của mày đến rồi không?”
Tào Diệp không kịp để ý đến hắn, bước nhanh ra ngoài, rẽ ra khỏi quán bar dưới lòng đất, đứng bên dưới cầu thang xoắn ốc dài ngoằng, cậu nhìn thấy Lương Tư Triết đứng trên bậc thang cách đó mấy mét.
Nếu như bây giờ có người đi ra, quán bar dưới lòng đất e rằng sẽ gây nên một trận hỗn loạn.
Tào Diệp một bước gộp