Máy chiếu phim mở ra, trên màn hình hiện lên hình ảnh khởi động máy, Tào Diệp ngồi trên ghế sofa, ánh sáng màu lam đậm chiếu lên mặt cậu.
Lương Tư Triết chỉnh máy chiếu xong, đi tới ngồi bên cạnh cậu.
“Là video liên quan đến cái gì?” Tào Diệp không nén nổi tò mò hỏi.
“Em xem rồi biết.” Lương Tư Triết nói, đoạn cầm lấy điều khiển từ xa nhấn nút phát.
Trên màn hình chiếu nhảy ra hình ảnh, bối cảnh là một phòng luyện tập rộng rãi của dàn nhạc, bên tường đặt nhiều hộp nhạc cụ, giọng nói bên ngoài ống kính vang lên, là giọng đàn ông, nghe vào rất quen tai: “Cậu đặc biệt tới đây vì Tiểu Diệp à? Tôi nói mà, nhìn thấy cậu tôi thật sự giật mình,” Người đàn ông đi vào trong hình ảnh, ngồi trên một cái ghế, giơ tay chỉ ống kính, “Muốn ghi hình hả?”
Tào Diệp sửng sốt, người đàn ông trong hình là bạn trai khi còn sống của Lê Du, chú chỉ huy dàn nhạc kia.
Sau khi Lê Du qua đời, họ sống ở hai nước khác nhau, hai bên đều rất bận, chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi khi Tào Diệp đi công tác nước ngoài.
“Đúng là cho Tiểu Diệp xem,” Lương Tư Triết nói bên ngoài ống kính, “Ngài yên tâm, video sẽ không truyền ra ngoài.”
“À… Được, tôi từng nghe Lê Du nhắc đến cậu và Tiểu Diệp, nói rằng các cậu là bạn rất thân… Vừa rồi cậu nói là muốn hỏi cuộc hôn nhân trước của Lê Du đúng không? Thật ra tôi cũng không rõ cho lắm, chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện này.
Nhưng Lê Du có bạn cũ nhiều năm, là bạn đại học của cô ấy, bây giờ sống ở Nhật Bản, tôi nghĩ cô ấy biết sự thật…”
“Ngài có phương thức liên lạc của cô ấy không?”
“Cái này tôi thật sự không có, Tiểu Diệp có điện thoại của Lê Du, bên trong chắc sẽ lưu số.”
“Còn có cách nào khác lấy được số điện thoại của cô ấy không? Tôi muốn biết rõ ràng mọi chuyện rồi nói với cậu ấy.”
“Vậy à…” Lời nói của người đàn ông như đang trầm tư, lại cười một tiếng, “Cậu muốn cho nó ngạc nhiên phải không? Tôi biết mấy người bạn là bạn đại học của Lê Du, có lẽ họ có, tôi có thể hỏi giúp cậu.”
Video chuyển đến hình ảnh sân bay, điểm đến hiển thị là Nhật Bản.
Giọng nói ngoài ống kính lại vang lên, là tiếng “tút” chờ điện thoại kết nối, mấy giây sau trong điện thoại vang lên giọng phụ nữ, “Đúng, tôi là bạn của Lê Du, hôn nhân của cô ấy và đạo diễn Tào… Cậu là phóng viên hả?”
Máy bay xé tầng mây, nương theo âm thanh bên ngoài dần mơ hồ, tên phim trở nên rõ ràng – “Welcome to the world”.
Lúc này Tào Diệp mới nhận ra, Lương Tư Triết quay cho cậu một bộ phim ký sự.
Mà phim ký sự này, chắc có liên quan đến cuộc hôn nhân của Lê Du và Tào Tu Viễn, cũng có liên quan đến sự ra đời của cậu.
Trong bộ phim này Lương Tư Triết đến thăm ba người bạn thân của Lê Du lúc sinh thời.
Từng cuộc trò chuyện diễn ra, dần dần chắp vá ra sự thật cuộc hôn nhân năm nào của Lê Du và Tào Tu Viễn:
“Lê Du và Tào Tu Viễn… Họ quen nhau trong một Liên hoan phim, chuyện đã hai mươi mấy năm rồi, lúc ấy dàn nhạc của Lê Du được mời đến biểu diễn tại lễ khai mạc Liên hoan phim, Tào Tu Viễn mang theo tác phẩm đầu tay đến tham gia, họ đã quen nhau qua buổi lễ này.”
“Lê Du và Tào Tu Viễn gặp nhau sau sân khấu, sau đó họ nhanh chóng trò chuyện về phim của Tào Tu Viễn và khúc violin do Lê Du chơi.
Đêm đó Lê Du đã gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ấy chưa bao giờ gặp được một người mới quen đã thân như thế, quả thực giống như số đã định sẵn trong đời… Đến giờ tôi vẫn nhớ giọng điệu của cô ấy trong điện thoại, là kiểu thiếu nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt điên cuồng…”
“Lần kia họ đã vui vẻ một tuần thì phải? Tôi nhớ lúc ấy Liên hoan phim kéo dài một tuần, dàn nhạc biểu diễn xong thì đều về trường học, nhưng Lê Du trốn học ở lại cùng Tào Tu Viễn, mãi cho đến khi Liên hoan phim kết thúc.
Sau khi về trường cô ấy nói về Tào Tu Viễn với chúng tôi, nói anh ta là một thiên tài, nói anh ta đẹp trai cỡ nào, tài năng biết mấy… Trời ạ, cô ấy sắp bị Tào Tu Viễn làm say mê rồi.
Lúc ấy Tào Tu Viễn vẫn chưa nổi tiếng, bọn tôi không biết anh ta, đều sợ ngây người, nhất trí cho rằng Lê Du điên rồi.”
“Sau đó thì họ tách ra, không không, không phải chia tay, chỉ là khi đó họ mới hai mươi tuổi, lúc ấy Lê Du phải ở lại trường đi học, mà Tào Tu Viễn cũng phải đến nơi khác quay phim, họ chỉ có thể tạm thời tách ra… Sau đó nữa, chắc là khoảng hai tháng sau, Lê Du đột nhiên nói với tôi cô ấy mang thai rồi.
Khi đó tôi hỏi Lê Du định làm như thế nào, cô ấy rất kiên định nói rằng muốn sinh đứa bé này ra, sau này còn vì thế mà bỏ học, suýt nữa cắt đứt quan hệ với người nhà… Cô ấy, trông thì rất hiền lành, nhưng một khi đưa ra quyết định thì không ai khuyên được.”
“Tào Tu Viễn hả… Lúc ấy thông tin không phát triển như bây giờ, Tào Tu Viễn lại quay phim ở nơi rất vắng vẻ, chắc họ liên lạc với nhau qua thư từ.
Nhưng tôi nhớ, Lê Du từng cho tôi xem một lá thư hồi âm của Tào Tu Viễn, tôi quên nội dung cụ thể của lá thư rồi, ý đại khái là mặc dù anh ta không thích trẻ con cho lắm, nhưng nếu Lê Du muốn sinh ra, anh ta cũng rất vui khi có thể nhìn thấy kết trái cho tình yêu của họ.”
“Cậu hỏi Tào Tu Viễn có yêu Lê Du không… Tôi cảm thấy chắc là có yêu, nếu không thì anh ta quay phim bận rộn như thế, sao lại lo viết thư cho Lê Du được? Nhưng, nói thật, tôi cảm thấy so với Lê Du, Tào Tu Viễn yêu phim hơn, dù sao trong lúc Lê Du mang thai, anh ta cũng chỉ đến thăm cô ấy vài lần thôi, mỗi lần ở lại rất ngắn ngủi, nhưng Lê Du vẫn rất vui.
Sau này cô ấy nói với tôi, mặc dù chín tháng mang thai số lần họ ở cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong năm đó cô ấy đều ở trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, cô ấy khi đó à, là kiểu có tình uống nước cũng no…”
“Tại sao chia tay ư….
Thật ra khi đó Lê Du nói với tôi cũng rất trừu tượng, tôi tự tổng kết là… Vài tháng sau khi sinh con, bộ phim của Tào Tu Viễn cuối cùng cũng đóng máy, họ ở cùng nhau, vốn cho rằng sẽ nhanh chóng tìm lại cảm giác của một tuần ở Liên hoan phim, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, nhưng Lê Du chợt phát hiện, tình yêu cuồng nhiệt dài đến hơn một năm trước đó đều dựa vào ảo tưởng của cô ấy mỹ hóa ra.
Tào Tu Viễn thật sự đúng là anh tuấn hơn nữa có tài năng, nhưng đồng thời cũng cố chấp tự phụ, gần như không xử lý tốt cuộc sống của mình, chứ đừng nhắc đến chăm sóc con nhỏ…”
“Sau khi trở về Lê Du