Nằm trên giường, Tào Diệp cảm thấy lồng ngực căng phồng, bên trong chứa rất nhiều cảm xúc.
Cậu nhớ lại hai mươi năm đầu đời, mặc dù không nhận được nhiều tình thương của cha từ Tào Tu Viễn, nhưng tình yêu Lê Du dành cho cậu thậm chí vượt qua phần cậu thiếu thốn.
“Đúng rồi Tào Diệp,” Lương Tư Triết nói, “Anh có suy đoán, liên quan đến di thư của mẹ em.”
“Gì cơ?” Tào Diệp hỏi.
“Trong di thư kia mẹ em nói bà ấy và bố em đã tách ra từ lâu, trong hôn nhân của họ cũng không có lừa gạt, còn nói bố em và Chương Minh Hàm yêu đương bình thường, không có hành vi dâm ô… Anh đang nghĩ, dựa theo cách nói của bạn mẹ em, trước khi đi bà ấy rất thất vọng về bố em, thật ra không có lý do gì để giải thích cho thầy Tào, cho nên bà ấy làm vậy, rất có thể…”
“Để lại di thư kia vì em.” Tào Diệp nói tiếp lời anh.
“Ừm, bà ấy sợ nếu như bố em luôn bị dư luận ác ý công kích, cũng sẽ tổn thương đến em.”
Tào Diệp im lặng một lúc lâu, bàn tay thò qua, mò mẫm nắm chặt Lương Tư Triết: “Lương Tư Triết, đợi có thời gian anh đến thăm mẹ với em nhé.”
“Được.” Lương Tư Triết trở tay, ngón tay đan giữa ngón tay Tào Diệp, mười ngón đan xen với cậu.
Tào Diệp nghĩ cậu muốn nói với Lê Du rằng bây giờ cậu đã có Lương Tư Triết, để bà đừng lo lắng nữa.
Cậu nghĩ Lê Du sáng suốt thế kia, biết cậu có một người bạn trai tốt như thế nhất định cũng vui thay cậu.
Một lát sau, Tào Diệp nhích lại gần Lương Tư Triết chút nữa: “Anh Tư Triết ơi, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Em nói đi.”
“Em muốn biết, bố mẹ anh trông như thế nào?”
Nghe vậy Lương Tư Triết im lặng, hồi lâu không nói gì.
Tào Diệp nhận ra có lẽ Lương Tư Triết không muốn nhắc đến chuyện này, cậu nhanh chóng nói: “Nếu anh không muốn nói cũng không sao.”
“Không phải anh không muốn nói,” Lương Tư Triết lên tiếng, “Anh đang nghĩ xem nói thế nào, lúc nãy em hỏi anh tại sao không vui, có lẽ đây là ngọn nguồn.”
Tào Diệp nghiêng người sang nhìn Lương Tư Triết, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Lương Tư Triết thở dài một hơi trong bóng tối, mu bàn tay che lên mắt: “Bởi vì mỗi lần anh nghĩ đến họ, họ không ngừng tranh cãi, cãi vã hết lần này đến lần khác… Mẹ anh thật ra rất dịu dàng, bà là giáo viên dạy đàn violin, cho dù con nít rất ngốc, dạy nhiều lần cũng không học được, bà ấy cũng sẽ không tức giận.
Bố anh… là nhà thiết kế nội thất, rất tuấn tú cũng rất nho nhã, họ quen nhau từ thời đại học, trong cái nhìn của người ngoài thì vô cùng xứng đôi.
Nhưng anh không biết tại sao, họ đối xử với tất cả mọi người rất tốt, nhưng nhìn đối phương lại giống như nhìn kẻ thù, việc nhỏ gì cũng có thể cãi nhau.”
Âm lượng của Lương Tư Triết rất nhỏ, tốc độ nói chầm chậm, vừa nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, vừa kể cho Tào Diệp nghe: “Anh nhớ khi anh còn bé họ không như thế, sau này càng cãi càng hăng, anh luôn chờ họ tuyên bố ly hôn, nhưng họ lại không nhắc đến.
Mỗi lần nghe họ cãi nhau anh đều rất muốn hét lên với họ, đừng cãi nhau nữa, hai người mau chóng tách ra đi! Nhưng anh cũng không mở miệng được, không biết sau khi họ ly hôn sẽ như thế nào, liệu rằng một người trong số họ từ đây phai nhạt ra khỏi cuộc sống của anh, sau đó xây dựng tổ ấm mới, hoàn toàn không liên quan đến anh không.”
“Anh đang chờ họ chủ động nói với anh, sau đó anh có thể ép mình tiếp nhận chuyện này, nhưng họ luôn cãi nhau, mà không nói gì đến chuyện ly hôn.
Lần cuối cùng họ cãi nhau là trên đường đưa anh đến sân bay, lần đó anh phải đến Sydney tham gia một cuộc thi violin rất quan trọng.
Mới đầu bầu không khí cũng không tệ lắm, nhưng trên đường họ lại ầm ĩ vì vấn đề tuyến đường, cãi nhau rất dữ, lúc ấy anh không thể nhịn được nữa, cuối cùng nói ra lời đã nhẫn nhịn rất nhiều năm, kết quả vừa nói ra hai chữ ly hôn, xe của nhà anh đã tông nhau với chiếc xe chếch đối diện.
Hai người họ qua đời tại chỗ, anh được mẹ lại gần chặn giúp anh nên chỉ bị thương ngón tay.”
Chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, bây giờ Lương Tư Triết kể lại biến cố cuộc đời mà anh trải qua khi còn trẻ, chỉ cảm thấy trong mười năm này như một giấc mơ, mà vụ tai nạn xe kia là khởi đầu cho giấc mơ này của anh.
Tào Diệp không ngờ trước khi vụ tai nạn xe kia xảy ra, Lương Tư Triết lớn lên trong môi trường gia đình như vậy.
Khi còn bé cậu không gặp Tào Tu Viễn thời gian dài, chỉ khi nghỉ dài hạn về nước ba người mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm, bầu không khí trên bàn cơm cũng hòa hợp.
Có lẽ khi đó Lê Du cố ý tạo nên ảo tưởng hôn nhân hòa thuận của họ.
Tào Diệp không nghĩ ra khi còn trẻ Lương Tư Triết vượt qua thế nào, đối mặt với cuộc cãi vã không dứt của cha mẹ suốt mấy năm, chắc sẽ ngột ngạt lắm nhỉ.
Quá khứ mà Lương Tư Triết kể quá nặng nề, đến mức Tào Diệp không biết nên an ủi anh như thế nào.
Tào Diệp bỗng nhiên nghĩ đến bộ phim “Lương sinh Chúc mộng” mà Lương Tư Triết quay, hình như có phần tương tự với quỹ đạo hôn nhân của cha me anh.
Cậu vừa nghĩ đến đây, Lương Tư Triết đúng lúc hỏi: “Em có nghĩ đến gì không?”
“Lương sinh Chúc mộng?” Tào Diệp nói một cách do dự.
“Ừ, lúc đó anh nhìn thấy bản in đầu của kịch bản đó, thứ bật ra trước tiên trong đầu là cha mẹ anh.
Mới đầu bản thân anh cũng không phát hiện, cuộc hôn nhân của cha mẹ anh sẽ ảnh hưởng lớn đến anh như vậy.
Sau này anh mới nghĩ rõ ràng, anh rung động với em từ rất lâu nhưng mãi không nói ra, ở một mức độ rất lớn là vì anh sợ một khi bắt đầu sẽ đi đến cái kết không thể tránh khỏi này.”
“Ba năm trước anh quay Lương sinh Chúc mộng, là cố gắng dùng quá khứ của cha mẹ anh nói với anh, cho dù có được có lẽ cũng không tốt đến thế, không ở bên nhau sẽ không cần lo lắng tình cảm biến chất, nhưng mà, anh không có cách nào hoàn toàn thuyết phục bản thân từ bỏ em, anh vẫn muốn ở bên em thử xem.”
“Cho nên Tào Diệp à, anh cũng sẽ lo được lo mất, sợ chúng ta trở nên giống cha mẹ anh, có một ngày sẽ liên tục cãi vã, nhìn nhau sinh ra chán ghét.”
Trước đó Tào Diệp đã biết Lương Tư Triết quay “Lương sinh Chúc mộng” rất có thể là vì cậu, nhưng cậu không ngờ là Lương Tư Triết lại dùng cách thảm thiết như thế để tự dằn lòng, xé quá khứ đẫm máu ra, dùng quá khứ không muốn đối mặt nhất để thuyết phục bản thân.
Cậu nhất thời không biết nên an ủi Lương Tư Triết như thế nào, nguyên do vấn đề này quá sâu, hoàn toàn không phải một câu an ủi của cậu là có tác dụng.
“Em cam đoan em sẽ không cãi nhau với anh, tất cả em đều nhường anh.” Tào Diệp nói vậy, nhưng lại cảm thấy lời cam đoan này quá yếu ớt, để chứng minh lời này là nghiêm túc