Tào Diệp xem hết bản cắt thô của “Mạn đà la”, đốt một điếu thuốc rồi vừa hút vừa mở ghi chú trong máy tính ra viết mấy dòng cảm nghĩ, sau đó đứng lên đi đến bên cửa sổ, hút hết một điếu thuốc và dụi tắt, cậu mới đi ra khỏi phòng họp.
Đã hơn một tiếng trôi qua, cảm xúc náo động trong công ty vẫn chưa hạ nhiệt, cho dù đi trong hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng mọi người trong các phòng ban đang thảo luận Lương Tư Triết ở studio trên tầng.
Tào Diệp đi thang máy đến studio tầng tám.
Để không quấy rầy quá trình chụp ảnh, sáng sớm hành lang và trong phòng đã được dọn sạch sẽ, hiệu quả cách âm của studio rất tốt, bên ngoài gần như không nghe được tiếng động bên trong.
Tào Diệp đẩy cửa đi vào, trong studio đang phát đoạn nhạc jazz “ngông” kia, hoàn toàn khác biệt với không khí chụp ảnh yên tĩnh trước kia.
Đoàn phim “Mạn đà la” dựa vào chân tường xếp thành một hàng, giống như học sinh ngoan, chiêm ngưỡng thần tượng của mình từ xa.
Trình Đoan quay đầu thấy Tào Diệp đi vào bèn đi tới hỏi: “Cậu tới đúng lúc thật, sắp chụp xong rồi.”
“Sao lại bật nhạc đệm của phim, không làm phiền việc chụp ảnh à?” Tào Diệp nói, đoạn nhìn về phía giữa studio, ánh sáng vàng mờ và xanh đậm trộn lẫn chiếu lên người Lương Tư Triết, trên người anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen bẩn và rách, tóc nom cũng bẩn bẩn, đưa lưng về phía ống kính đi lắc lư vài bước.
Nhìn bóng lưng có phần không biết sợ và liều lĩnh chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì, sau đó quay người đối diện với ống kính, vết sẹo vặn vẹo trên mặt anh hiện lên vẻ cuồng loạn mơ hồ.
“Lương Tư Triết nói muốn bật, cậu ta cảm thấy nhạc đệm rất hợp với giọng điệu của bộ phim, dễ dàng nhập vai hơn.” Trình Đoan cười nói, “Lại nói gu âm nhạc của hai người rất giống nhau, hình như cậu ta rất thích đoạn nhạc đệm này, Tăng Nhiên thử bật bài khác, cậu ta nói chỉ lặp lại một đoạn này là đủ rồi.”
“Nhạc đệm này không ai không thích.” Tào Diệp thuận miệng nói, Lương Tư Triết bên kia đã chụp xong, lúc quay đầu ánh mắt đảo qua phía Tào Diệp, ánh mắt hai người chạm nhau trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Cảm xúc của nhân vật vẫn dừng lại trong mắt Lương Tư Triết, vậy nên ánh mắt kia trông có vẻ lạnh lùng và lạ lẫm, Tào Diệp nhìn mà hơi ngẩn ra.
“Bọn tôi là bình đẳng[1], không thiên vị như đoạn này của hai cậu.” Trình Đoan nói, một tay đẩy sau lưng cậu đi về phía máy quan sát, “Đi, đi xem hiệu quả chụp được.”
[1] gốc là vũ lộ quân triêm: đối xử một cách bình đẳng với người và sự vật
Tào Diệp hoàn hồn lại, mấy bước đường đi tới, trong đầu cậu nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Lương Tư Triết, không thể không thừa nhận, so sánh với Hoàng Thiên Thạch, “vết sẹo” phiên bản Lương Tư Triết dường như mạnh mẽ hơn.
Trên thực tế cách hiểu và miêu tả của Hoàng Thiên Thạch về “vết sẹo” đã xem như là không thể bắt bẻ, ngang ngược, cuồng loạn, nhân cách phản xã hội, mấy lớp tính cách này đã được thể hiện một cách vô cùng sinh động trong suốt bộ phim.
Hai tháng trước sau khi bộ phim đưa ra, trên dưới công ty cũng đang thảo luận nó sẽ trở thành đỉnh cao trong kỹ năng diễn xuất của Hoàng Thiên Thạch, mặc dù Hoàng Thiên Thạch chỉ là vai phụ trong bộ phim này, nhưng sáng chói hơn những tác phẩm đóng dấu ảnh đế của y.
Nhưng bây giờ Tào Diệp cảm thấy, so với Lương Tư Triết, “vết sẹo” phiên bản Hoàng Thiên Thạch, đâu đó có phần hơi ra vẻ.
Lương Tư Triết trước ống kính thả lỏng, như thể anh chính là vết sẹo, sự ngang ngược và cuồng loạn thể hiện ra chỉ chiếm ba phần, bảy phần còn lại ẩn trong cơ thể, trên dưới toàn thân đều tràn đầy thừa số không ổn định, giống như một viên đạn bay ra khỏi nòng súng cướp cò bất cứ lúc nào.
Sau khi chụp xong một bộ ảnh, Lương Tư Triết thoát ra khỏi trạng thái của mặt sẹo, nhìn về phía Tăng Nhiên hỏi: “Đạo diễn Tăng, được chưa? Có cần chụp bộ nữa không?”
“Không cần không cần, rất tốt,” Tăng Nhiên ngẩng đầu từ trước máy quan sát, “Tư Triết cậu có muốn đến xem không?”
Trong studio hơi oi bức, Lương Tư Triết cởi áo da trên người ra, vắt trên cánh tay, để lộ chiếc áo thun đen của anh ở bên trong, sau đó đi đến phía sau máy quan sát, bàn tay trống không chống mép bàn, cúi người nhìn ảnh tạo hình vừa chụp.
Lúc không nhìn nữa anh quay đầu nhìn thoáng qua Tào Diệp đứng ở bên cạnh: “Xong việc rồi?”
Tào Diệp “Ừ” một tiếng, trong lòng đoán được có lẽ vừa rồi Trình Đoan đã giải thích cho việc mình đến chậm.
Tống Thanh Ngôn cầm một chai nước khoáng, chạy tới đưa cho Lương Tư Triết, Lương Tư Triết đứng thẳng người, nhận lấy vặn nắp chai ra ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc đưa chai cho Tống Thanh Ngôn, Tào Diệp ở bên cạnh nói một câu: “Tạo hình này rất thích hợp với anh.”
Lương Tư Triết dùng mu bàn tay lau khóe miệng một cái, nghe vậy cười nói: “Tôi đang định nói muốn đi rửa, cậu nói vậy tôi lại hơi không nỡ rửa sạch.” Nói xong anh dùng ngón tay chỉ vết sẹo trên mặt mình.
Tào Diệp cười một tiếng, không tiếp lời.
Lương Tư Triết bỗng nhiên giơ tay ôm lấy bả vai cậu, xích lại gần, hạ giọng hỏi bên tai cậu với âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được: “Vậy so sánh với Hoàng Thiên Thạch thì thế nào?”
“Anh cần phải so với anh ta?” Tào Diệp liếc anh một cái.
Khoảng cách rất gần, tai gần như có thể cảm nhận được luồng hơi rất nhỏ khi Lương Tư Triết nói chuyện.
Một giây sau Lương Tư Triết đã kéo giãn khoảng cách của hai người, âm lượng khôi phục bình thường, trong ánh mắt nhìn về phía cậu trộn lẫn một chút nghiêm túc nửa thật nửa giả: “Nói thật tôi rất để ý câu trả lời của cậu đấy.”
“Tốt hơn anh ta.” Tào Diệp cho lời nói thật, cậu cảm thấy mình cũng không cần phải nói dối.
Lương Tư Triết cười một tiếng, buông bàn tay đang nắm bả vai cậu ra, quay đầu ném chiếc áo da vắt trên cánh tay cho Tống Thanh Ngôn: “Cầm lấy, anh đi rửa mặt.” Sau đó tự đi ra ngoài cửa trước, Tống Thanh Ngôn chạy chậm theo sau, dẫn anh đến chỗ nhà vệ sinh.
Sau khi Lương Tư Triết rời đi, Tào Diệp đứng đằng sau máy quan sát nhìn ảnh tạo hình mới chụp một lúc, Trình Đoan luôn nhìn chăm chú vào mặt cậu, trông vẻ muốn nói lại thôi, khiến cậu muốn xem nhẹ cũng khó.
Tào Diệp chống thành ghế sau lưng Tăng Nhiên, hơi cúi người nhìn ảnh tạo hình trên màn hình hỏi Trình Đoan: “Cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Tăng Nhiên đứng lên muốn nhường ghế cho cậu, bị cậu ấn bả vai đè xuống.
“Tôi có thể nói không?” Trình Đoan nhìn cậu, “Cậu nghe xong đừng nổi giận nhá.”
“Tôi dễ giận như thế à?” Tào Diệp đứng lên, liếc nhìn anh ta một cái, “Nói.”
“Chủ yếu là điểm nổi giận của cậu tương đối cố định, được rồi tôi nói, ” Trình Đoan cười một tiếng, “Không khí của hai cậu không giống tình địch gặp nhau, mà giống người yêu cũ gặp nhau hơn.”
Tào Diệp nghe xong cũng không giận, chỉ cười mắng một câu “Phắn đi”.
Nhìn ra Tào Diệp không muốn nhiều lời, Trình Đoan cũng không hỏi thêm nữa, giao lưu giữa người trưởng thành chú trọng có chừng mực, không cần phải khiến người khác bực bội vì thỏa mãn trí tò mò của mình.
Nhưng Trình Đoan thật sự hơi ngạc nhiên với sự đụng chạm cơ thể vừa rồi của họ, cái cảnh Lương Tư Triết khoác vai lại gần thấp giọng nói chuyện với Tào Diệp thậm chí trông có vẻ thân mật, Trình Đoan không ngờ hai người họ thân đến vậy – Lương Tư Triết đã hỏi câu gì? Trình Đoan không kìm lòng được suy đoán.
Hiệu quả của ảnh tạo hình rất tốt, trước đó vì chuyện quay bù mà tất cả thành viên của đoàn làm phim như đưa đám một thời gian dài, nhưng hôm nay Lương Tư Triết chỉ đến đây một chuyến, lại như thể tiêm một mũi thuốc trợ tim liều lượng cao cho đoàn làm phim, không khí trong studio thậm chí tốt hơn lúc chụp vào năm ngoái.
Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết với tạo hình vết sẹo trên màn hình, cảm thấy có chút lạ lẫm, nhìn lâu thì ngỡ như không quen biết Lương Tư Triết.
Nhưng nghĩ lại Lương Tư Triết của mấy năm gần đây quả thực cậu cũng không tính là quen biết, Lương Tư Triết trong sự phơi này của truyền thông, Lương Tư Triết trong lời bàn tán của người trong giới, và Lương Tư Triết trong trí nhớ của cậu dường như không có mối liên quan với nhau.
Nghĩ lại có lẽ Lương Tư Triết cũng có cảm giác như thế đối với mình, dù sao ngay cả bản thân cậu nhớ đến