Món ăn và rượu nhanh chóng được bưng lên, Lương Tư Triết cầm lấy rượu vang đỏ đã được thở và một cái ly đế cao, rót non nửa ly rượu vang đưa cho Tào Tự Ninh, lại lấy một cái ly khác rót cho mình non nửa ly.
(trước khi uống rượu vang phải mở chai rượu khoảng 15 – 30 phút để rượu được thở, nghĩa là tác dụng với oxy cho bớt cồn, việc này khiến mùi vị của rượu vang đỏ đậm đà, nồng và chát hơn hương vị vốn có)
Thấy Lương Tư Triết nâng ly rượu với mình, Tào Tự Ninh vội vàng nâng ly lên cụng ly với anh, vốn cho rằng Lương Tư Triết sẽ nói gì đó, nhưng anh lại không hề nói gì, cụng ly xong thì đặt ly rượu bên môi uống một ngụm, Tào Tự Ninh cũng lập tức không dám thất lễ uống một ngụm.
Cảm giác đậm đà, dư vị cay đắng, uống một ngụm Tào Tự Ninh đã nhận ra đêm nay có lẽ mình không say không được.
Chẳng lẽ Lương Tư Triết muốn chuốc say cậu sau đó mang về? Tào Tự Ninh không nhịn được suy đoán, tiếp theo cậu lại nghĩ, vậy cũng không tệ, có lẽ yêu đương với Lương Tư Triết là mơ mộng hão huyền, nhưng chỉ ngủ một giấc với thần tượng cũng xem như đạt thành tâm nguyện trong đời…
Nghĩ đến đây, cậu định nắm lấy cơ hội trò chuyện thêm vài câu với Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, ngày mai sinh nhật anh đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy có kế hoạch gì không?”
“Ngày mai? Quay phim thôi, có thể có kế hoạch gì?”
“Chỉ quay phim à? Bình thường quá….
Không có nghi thức chúc mừng ạ?”
“Nghi thức chúc mừng…” Lương Tư Triết nở nụ cười, nâng ly lên nhấp một ngụm rượu, “Đã nhiều năm không có rồi.”
Tào Tự Ninh nhìn Lương Tư Triết, cậu cảm thấy vẻ mặt của Lương Tư Triết như đang nhớ lại gì đó, cậu lại hỏi: “À… anh Tư Triết, lúc sinh nhật mười chín tuổi anh đang làm gì?”
“Đây có tính là câu hỏi không?” Lương Tư Triết cầm chân của ly rượu cao, “Thế này đi, cậu có thể hỏi anh, nhưng mỗi một câu hỏi phải uống một hớp rượu, thế nào?”
“Hỏi gì cũng được hả anh?”
“Đúng rồi, nhưng có trả lời hay không là tự do của anh.”
“Thế thì không không bằng…”
“Có hỏi hay không cũng là tự do của cậu mà.” Lương Tư Triết thờ ơ nói.
“Được, em đồng ý.” Tào Tự Ninh bưng ly rượu lên uống một ngụm, “Một ngụm này kết thúc câu hỏi vừa rồi.”
“Mười chín tuổi à…” Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ đáp, “Không nhớ rõ, nhưng anh nhớ rất rõ sinh nhật mười tám tuổi, nó rất đặc biệt.”
“Sao lại đặc biệt ạ?” Tào Tự Ninh tự giác uống một ngụm rượu.
“Không muốn nói…” Nửa người trên của Lương Tư Triết dựa vào lưng ghế, nhìn cậu cười một tiếng.
Đến lúc này Tào Tự Ninh đã không thèm để ý có công bằng hay không, có lẽ là vì uống hơi say, cậu lại nhận ra cảm giác không nắm bắt được Lương Tư Triết này có hơi kích thích.
Họ trò chuyện một lúc lâu, Tào Tự Ninh uống hết ngụm này đến ngụm kia, Lương Tư Triết thì uống rất tùy ý.
Não Tào Tự Ninh dần dần bị cồn làm tê liệt, cậu phản ứng chầm chậm nhìn Lương Tư Triết đối diện, hình như Lương Tư Triết thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ gì đó, nhưng trên mặt lại không có sốt ruột chờ đợi, cậu quay sang nhìn theo tầm mắt anh.
Phòng rất rộng, phía bên phải là một cái cửa sổ sát đất kiểu cửa kéo đẩy, khu vực ban công gỗ mở rộng ra bên ngoài cho khách hút thuốc lá ngoài trời.
Bao quanh ban công là lan can gỗ có thể di chuyển được, đẩy ra đi ra ngoài là vườn hoa sau nhà hàng.
Có lẽ vì nằm ở khu vực hẻo lánh ngoại ô Bắc Kinh nên thiết kế nơi này chiếm diện tích cực kỳ xa xỉ.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Tào Tự Ninh tò mò hỏi, “Có người sắp tới đây ạ?”
Lương Tư Triết quay đầu liếc cậu một cái, mu bàn tay dán vào ly rượu, hai ngón tay kẹp lại gõ lên thành ly hai cái.
Tào Tự Ninh say tới mức hồ đồ rồi, nhìn thấy động tác của anh sau đó phản ứng lại: “À đúng, đặt câu hỏi phải uống rượu.” Cậu bưng ly rượu lên uống một ngụm.
“Anh ấy à… đang chờ đám mây kia tới đây.” Lương Tư Triết nhìn ngoài cửa sổ, rất có kiên nhẫn chỉ cho cậu, “Nhìn thấy không? Chỗ đèn neon màu trắng.”
“À… em thấy rồi.” Tào Tự Ninh nghiêng mặt sang nhìn ra ngoài.
“Một tiếng trước nó vẫn ở đằng kia, chỗ mặt trăng, sau đó di chuyển đến chỗ hiện tại,” Lương Tư Triết nhìn đám mây kia hỏi cậu, “Cậu đoán xem bao lâu nữa nó sẽ bay đến?”
“Em không biết… chắc một tiếng nữa?” Tào Tự Ninh nhìn đến độ xuất thần, không tự giác bị anh dẫn đi theo tiết tấu.
“Anh cảm thấy không đủ.”
Lương Tư Triết cười lắc đầu.
“Tại sao muốn đợi đám mây kia tới đây?” Tào Tự Ninh không nhịn được hỏi.
Lương Tư Triết lại gõ gõ ly rượu, đầu ngón tay va chạm với thành ly, phát ra tiếng vang lanh lảnh rất nhỏ.
Đợi Tào Tự Ninh uống một ngụm rượu, anh mới mở miệng cười nói: “Bởi vì anh buồn chán… Lúc buồn chán, dù sao cũng phải tìm cho mình chút niềm vui đúng không?”
“À… ăn cơm với em chán lắm ạ?” Tào Tự Ninh hơi căng thẳng, nhưng lần này cậu nhớ đặt câu hỏi phải uống rượu.
“Không liên quan gì đến cậu, người sống ấy mà, chắc chắn sẽ có rất nhiều thời điểm buồn chán,” Lương Tư Triết nhìn cậu hỏi, “Không phải cậu cũng vì buồn chán, mới lấy tên anh mua cơm cho đoàn phim sao?”
“Ơ, em không phải,” Tào Tự Ninh thề thốt phủ nhận, cậu mượn rượu tỏ tình với Lương Tư Triết, “Là vì em, em thích anh… anh Tư Triết, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Cậu hỏi câu này,” Lương Tư Triết cười như không cười nhìn cậu, “Muốn uống thêm một hớp rượu đúng không?”
Tào Tự