Quãng đường còn lại không ai nói chuyện, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ chậm rãi và tiếng rung liên tục, sau đó nữa tiếng rung cũng mất, Lương Tư Triết tắt điện thoại.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Tào Diệp liếc nhìn Tào Tự Ninh ở ghế sau, thuận miệng hỏi Lương Tư Triết: “Khách sạn ở hết chưa?”
“Cậu hỏi tôi khách sạn ở hết chưa…” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Cậu muốn ở đây?”
“Muộn thế này, lười lái xe về,” Tào Diệp mở dây an toàn, “Tôi đến lễ tân hỏi một tiếng.”
“Mang cả em họ cậu đi luôn,” Lương Tư Triết nói, “Tôi ở phòng suite(1), nếu hết phòng sẽ dành cho cậu một gian phòng ngủ.”
(1) Phòng suite là loại phòng có diện tích lớn nhất với đầy đủ tiện nghi như một căn nhà ở (có thể lên đến 8 phòng/phòng suite).
“Một gian chắc không đủ,” Tào Diệp nhíu mày, “Ngủ với nó chắc tôi không ngủ được.” Cậu quen xem các loại phim nhàm chán rồi lăn ra ngủ, nhất là loại phim tối nay Lâm Ngạn mời cậu xem, đánh nhau vừa nhàm chán lại không dứt, cộng với hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ, đảm bảo sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nếu ngủ cùng phòng với Tào Tự Ninh, cậu không chắc đêm nay có thể ngủ hay không.
“Vậy cậu ngủ với tôi?” Lương Tư Triết cười nhìn cậu, trêu ghẹo nói, “Trước kia ngủ với tôi cậu ngủ ngon lắm mà.” Thấy Tào Diệp ngước mắt nhìn mình, không đợi cậu nói chuyện, Lương Tư Triết đã giải thích, “Đùa thôi, phòng khách có thể thêm giường, chẳng lẽ muộn thế này cậu định lái xe đi tìm khách sạn?”
Tào Diệp không lập tức trả lời, nhưng cậu cảm thấy Lương Tư Triết nói rất có lý, muộn thế này cậu thật sự không muốn lái xe chở một con ma men tìm khách sạn khắp nơi.
Vả lại lúc đó đặt khách sạn, nghe nói đoàn phim đặt một khách sạn có chất lượng tốt nhất trong bán kính mười cây số xung quanh địa điểm quay phim.
“Được thôi, đến xem trước đã.” Tào Diệp đẩy cửa ra xuống xe, đỡ Tào Tự Ninh ra ngoài, Lương Tư Triết ở bên cạnh đóng cửa xe lại giúp cậu, vừa quay đầu thì thấy Tống Thanh Ngôn cách đó không xa.
Tống Thanh Ngôn đang mặt mày ủ rũ ngồi xổm ở cửa khách sạn, trông mong mòn mỏi nhìn đường cái cách đó không xa, lúc này nhìn thấy Lương Tư Triết xuống xe, cô nàng lập tức lên tinh thần, gần như là nhảy dựng lên.
Tống Thanh Ngôn cảm thấy đã gặp phải nguy cơ nghề nghiệp lớn nhất trong đời, cầm điện thoại ngồi xổm ở đây đợi cả đêm, nghĩ rằng nếu như Lương Tư Triết dẫn theo Tào Tự Ninh đêm không về ngủ, đợi ngày mai bài báo được công bố, cô là kẻ cầm đầu không ngăn Lương Tư Triết lại, đến lúc đó chị Vân Sơ nhất định túm cô hỏi, nói không chừng sẽ trực tiếp đuổi việc cô, hậu quả đó thật sự khó lường…
Nơm nớp lo sợ cả đêm, bấy giờ nhìn thấy Lương Tư Triết bước xuống xe, bên cạnh còn có… sếp Tào? Tống Thanh Ngôn như được đại xá, tưởng chừng như vui đến phát khóc.
“Sao lại ngồi xổm ở đây hả?” Lương Tư Triết nhấc chân đi lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn cô, “Đợi anh à?”
Tống Thanh Ngôn đứng trên bậc thang gật đầu lia lịa: “Anh Tư Triết cuối cùng anh cũng về rồi! Sếp Tào cũng tới? Ôi trời, đúng là tốt quá!”
Lương Tư Triết buồn cười liếc cô một cái: “Tốt chỗ nào?”
“A, không có gì, em thấy anh và sếp Tào nên vui thôi!” Tống Thanh Ngôn thầm nghĩ may mà sếp Tào tới đây, nếu Lương Tư Triết mang Tào Tự Ninh không còn biết trời trăng gì về khách sạn, vậy thì cảnh tượng này là hiện trường lăng trì của cô…
“Đi hỏi khách sạn còn phòng suite không.” Lương Tư Triết nói.
“Tuân lệnh!” Tống Thanh Ngôn chạy đến quầy lễ tân, lại chạy về rất nhanh, “Anh Tư Triết, còn lại một căn phòng suite.”
“Được, cảm ơn.” Tào Diệp đặt Tào Tự Ninh lên sofa ở đại sảnh khách sạn rồi đến quầy lễ tân làm thủ tục đặt phòng.
Lúc làm thủ tục đặt phòng nhân viên phục vụ của khách sạn đi tới, giúp đỡ đưa Tào Tự Ninh lên phòng trước.
Khi Tào Diệp làm xong thủ tục đi tới, Tào Tự Ninh đã được nhân viên phục vụ đưa lên tầng.
Ba người đi cùng một cái thang máy, Tống Thanh Ngôn đứng bên cạnh Lương Tư Triết, nhăn mũi lại ngửi hai cái, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, có phải anh lại hút thuốc không?”
“Đoán được rồi?”
“Hình như còn uống rượu?”
“Mũi chó à thính thế.”
“Em đã nói thị lực em kém nhưng khứu giác vô cùng tốt,” Tống Thanh Ngôn giơ tay đẩy gọng kính, lấy điện thoại ra mở ghi chú, “Em tính xem, lần này anh cai rượu được hai tháng rưỡi, cai thuốc ba tháng lẻ hai ba ngày, uầy, thành tích cai thuốc phá kỷ lục rồi.”
Tào Diệp đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của họ, lúc này hơi bất ngờ nhìn về phía Lương Tư Triết, “Cai thuốc lại cai rượu, anh làm thật à?”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Cậu cho rằng tôi lừa cậu?”
Tào Diệp không nói gì, thầm nghĩ tôi thật sự cho rằng miệng anh sẽ không nói thật.
“Tôi không nhớ là tôi từng lừa cậu.” Lương Tư Triết lại nói.
Tống Thanh Ngôn bên cạnh cúi đầu vừa ghi chép trên điện thoại vừa nói thầm: “Lần thứ bảy cai rượu, lần thứ chín cai thuốc…”
“Thang máy của em đến rồi.” Lương Tư Triết nhắc nhở cô.
“À!” Tống Thanh Ngôn ngẩng đầu, cửa thang máy mở ra, trước khi bước ra ngoài cô không quên nói, “Anh Tư Triết sinh nhật vui vẻ, ngày mai tặng quà cho anh! Sếp Tào ngủ ngon!” Vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đóng lại.
“Sao lại nghĩ đến việc cai thuốc cai rượu?” Tào Diệp hỏi, hỏi xong lại cảm thấy hỏi thừa, Lương Tư Triết nhất định trả lời cậu hai chữ – “Đoán xem”.
Nhưng lần này cậu đoán sai rồi, Lương Tư Triết không nói như vậy, chỉ đáp với giọng điệu bình thản: “Muốn cai thì cai.”
Toàn bộ phòng suite của khách sạn được bố trí trên tầng hai mươi, màn đêm đã khuya lắm rồi, đi ngang qua một dãy cánh cửa đóng chặt, trong hành lang không có một ai, yên tĩnh vắng tanh.
Bầu không khí sóng vai này quá quen thuộc, khiến Tào Diệp không tự chủ được nghĩ đến mười năm trước họ cũng như vậy, đi qua từng cánh cửa đóng chặt, đi đến cuối hành lang, sau đó đẩy cánh cửa trong cùng ra.
Nhưng khi đó hành lang tối om, chỉ có đèn treo thưa thớt trên đỉnh đầu, bây giờ hành lang lại đèn đuốc sáng trưng.
Tào Diệp nghĩ nếu như Lương Tư Triết lại đòi mình chúc mừng sinh nhật lần nữa, vậy thì cho anh ta đi, Lương Tư Triết không thiếu câu sinh nhật vui vẻ của mình, mình cũng không cần keo kiệt đưa ra một câu chúc mừng này.
“Đến phòng của tôi rồi,” Lương Tư Triết lên tiếng, duỗi tay chỉ về phía phòng của mình, cắt ngang suy nghĩ của Tào Diệp.
“À,” Tào Diệp ngước mắt nhìn thoáng qua cửa phòng của anh, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết đi đến trước phòng mình, lấy thẻ phòng chạm vào khóa cửa, khóa cửa vang lên một tiếng “tít”.
Tào Diệp tiếp tục đi về phía trước, phòng của cậu vẫn ở phía trước, sau khi đi vài bước thì cậu dừng lại, xoay người lại.
Lương Tư Triết cầm chốt cửa, định đẩy cửa vào phòng lại nghe thấy Tào Diệp gọi tên mình sau lưng, “Lương Tư Triết.”
Anh quay đầu nhìn về phía Tào Diệp.
Tào Diệp đứng cách anh khoảng năm, sáu mét, ánh đèn vàng ấm chiếu lên mặt cậu, khiến cậu thoạt nhìn giống hệt thiếu niên tuấn tú ấm áp trong trí nhớ của Lương Tư Triết.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cái bóng của thiếu niên và thanh niên giao hòa với nhau, Tào Diệp đứng dưới ánh đèn nhìn anh nói.
Lương Tư Triết ngẩn ra, chốc lát sau cười lên, lắc đầu bảo: “Tào Diệp cậu thật là…” Mềm lòng lại đáng yêu, bản thân cậu có biết không… Anh nhìn Tào Diệp, không nói hết lời ra.
“Cảm ơn.” Anh đáp.
Dễ dàng như thế đã khiến tôi được như ý, em đúng là nhường tôi mà.
Tào Diệp nói xong câu “Sinh nhật vui vẻ” rồi quay người đi, tiếng “Cảm ơn” kia bị cậu bỏ lại sau lưng, cậu không quay đầu nhìn về phía Lương Tư Triết nữa, đi thẳng đến trước cửa phòng mình, dùng thẻ phòng mở cửa, đẩy cửa đi vào.
Cửa đóng lại, Lương Tư Triết thôi không nhìn nữa, cụp mắt nở nụ cười, cũng đẩy cửa vào phòng.
*
Nhân viên phục vụ sắp xếp cho Tào Tự Ninh ở phòng ngủ phụ, thấy Tào Diệp tới