Phố Nhân Tứ, Lam Yến…
Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, Lương Tư Triết hơi thất thần nhớ lại thời gian mười năm trước.
Ký ức quá xa xưa đến mức mọi thứ trước mắt đều có vẻ không chân thực.
Đúng là rất lâu không đến phố Nhân Tứ… Bao lâu nhỉ? Tay Lương Tư Triết đặt lên vô lăng, nhớ lại sơ sơ, khoảng ba bốn năm.
Khoảng thời gian quay xong “Mười ba ngày” anh luôn đến Nhân Tứ, khi đó suy nghĩ của anh về Tào Diệp vẫn chưa rõ ràng, chỉ là rất nhớ khoảng thời gian ở Nhân Tứ.
Lúc ấy anh cũng không liên lạc được với Tào Diệp, Tào Diệp như thể cố ý tránh anh, không muốn gặp anh.
Khoảng thời gian đó “Mười ba ngày” vẫn đang sản xuất hậu kỳ, chưa ra rạp cũng chưa giành giải thưởng, anh vẫn chưa xuất hiện nhiều, vô cùng tự do, đội mũ lưỡi trai dắt theo Tiểu Bạch nhỏ đến đi dạo, nhoáng cái đã đi dạo cả chiều ở Nhân Tứ.
Sau khi “Mười ba ngày” giành được giải thưởng, anh đã ít đến, có một lần anh dắt Tiểu Bạch nhỏ muốn rẽ vào, bỗng nhiên chú ý đến sau lưng có paparazzi đi theo, thế là bước chân anh chuyển hướng, vòng qua phố bên đi một vòng rồi về nhà, bởi vì không muốn để truyền thông chụp được Nhân Tứ.
Sau “Hồng nam hồng nữ”, sự tò mò của công chúng về anh bỗng nhiên tăng vọt, cho dù anh đi đâu cũng có người đi theo, buộc anh luyện được kỹ thuật lái xe giỏi, đến Nhân Tứ một chuyến phải cắt đuôi bốn năm chiếc xe đi theo anh.
Từ khi đó Nhân Tứ đã bắt đầu phá dỡ, Lam Yến, quán mì Lão Đỗ, quán bar ở đầu đường kia… trong vòng một đêm tất cả đều bị xe nâng san bằng, trở thành phế tích, anh nhìn mà tâm trạng cũng tệ đi, như thể ký ức liên quan đến Nhân Tứ cũng sụp đổ theo.
Sau lần đó anh rất ít khi đến Nhân Tứ.
Về sau chỉ đến một lần, sau khi “Vọng Xuyên chi Xuyên” giành giải Cannes, buổi tối anh về Bắc Kinh không kìm lòng được lại đến một chuyến.
Nhân Tứ trở nên rất sạch sẽ, được quy hoạch thành một khu xanh hóa, mùi khói bếp đã từng có giờ không còn sót lại chút gì, đứng ở đầu đường đêm khuya anh chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng vẫn chạy vòng quanh con phố một vòng, đi đến cuối phố mới phát hiện nơi đó mới xây một quán bar dưới lòng đất, cái tên thật đặc biệt, tên “Cháy”, đèn bảng hiệu mới tinh, thoạt trông quán bar mới xây không lâu.
Anh đi vào nhìn thoáng qua, cầu thang xoắn rất dài không nhìn thấy đầu, anh đứng trên bậc thang cao nhất, dựa vào tường lắng nghe tiếng nhạc mơ hồ từ bên dưới vang lên.
Không biết nghe bao lâu, cho đến khi có người từ bên dưới rẽ đi ra, bước lên bậc thang, anh mới đứng dậy rời đi.
Kết quả ngày hôm sau đã có bài báo, nói rằng đêm khuya anh một mình đến quán bar dưới lòng đất, bị nghi ngờ là mua say tìm vui.
Bài báo đó nói không tỉ mỉ, nhìn như không hề nói gì nhưng không gian để người khác nghĩ vu vơ lại rất rộng.
Từ sau đó, tin đồn Lương Tư Triết là tay chơi hộp đêm đã lan truyền rầm rộ.
–– Song không ngờ quán bar kia là Tào Diệp mở.
Nếu như lúc đó đi xuống theo cầu thang xoắn dài ngoằng kia, nhìn thấy Hoàng Oanh, bây giờ anh và Tào Diệp sẽ như thế nào?
Xe từ đường cái rẽ vào Nhân Tứ, cách trăm mét, Lương Tư Triết nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát dừng trước quán bar, xung quanh có khoảng hơn trăm người, tất cả đều ôm đầu ngồi xổm ở cuối phố, mấy cảnh sát cầm gậy điện trong tay bước đi thong thả, hình như đang tiến hành công việc điều tra và thẩm vấn.
Một anh cảnh sát đứng trước xe cảnh sát, chắc là người phụ trách chính của việc điều tra lần này, trông vẻ mặt nghiêm túc, đang nói chuyện với một cô gái có biểu cảm kích động trước mặt anh ta.
Xe vừa lại gần đã có cảnh sát nắm lấy gậy điện đi tới: “Dừng xe, đến làm gì?!”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Lương Tư Triết không đội mũ cũng không đeo kính râm, gương mặt phô trương rõ ràng lộ ra ngoài, không ai không biết anh.
Cảnh sát kia lập tức ngẩn người: “… Lương Tư Triết?”
“Ừ,” Lương Tư Triết nói, “Quán bar này của bạn tôi, tôi đến xử lý chuyện đêm nay giúp cậu ấy.”
Âm thanh trao đổi của Hoàng Oanh bên kia đường truyền đến, giọng điệu lo lắng: “… Thật sự không liên quan đến quán bar của chúng tôi, người này do người quen dẫn đến, hôm nay đến lần đầu tiên… ông chủ của tôi không có cách nào tới đây, cậu ấy uống say rồi, thật đấy…”
Cảnh sát cản xe đi tới nói mấy câu với người phụ trách kia, người phụ trách đi qua, Lương Tư Triết tắt máy xe, tháo dây an toàn đẩy cửa ra xuống xe, bắt tay với người phụ trách.
Lương Tư Triết vừa xuống xe, trong mấy chục người ngồi xổm cách đó không xa đã có người phát hiện ra anh.
“Đù! Lương Tư Triết!” Có người kêu ra tiếng, trong giọng nói mang theo men say rõ ràng.
Trong đám người chẳng mấy chốc đã rối loạn cả lên, quán bar dưới lòng đất này vốn là nơi nghỉ lại của nhà làm phim độc lập.
Đám người này tự do tản mạn, tham vọng tràn trề lại nghèo túng không nơi nương tựa, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng trong quán bar dưới lòng đất này.
Bây giờ nhìn thấy Lương Tư Triết, nhất thời quên mất mình vẫn đang bị điều tra, có mấy người thậm chí đứng lên, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Ngồi xuống!” Cảnh sát cầm gậy điện duy trì trật tự, “Mấy người bên kia, anh! Ngồi xuống!”
Nhưng không có tác dụng, âm thanh xôn xao chưa yên tĩnh được mấy giây, lúc Lương Tư Triết đi theo người phụ trách đến gần xe cảnh sát vài bước, sự xôn xao của đám đông lập tức tăng vọt đến mức không thể áp chế.
“Lương Tư Triết!”
“Lương Tư Triết vãi chưởng!”
“Tôi yêu Hồng nam hồng nữ!”
“Đờ mờ anh diễn Vọng Xuyên quá tốt!”
…
Tiếng gào liên tiếp, tình cảnh không kiểm soát được trong thời gian ngắn, thậm chí có đèn flash sáng lên.
Toàn bộ quá trình Lương Tư Triết không có phản ứng gì, vẻ mặt như thường đi theo anh cảnh sát đến bên cạnh xe cảnh sát.
Cảnh sát mở cửa xe, anh cúi người ngồi vào.
Mãi đến khi xe cảnh sát lái đi một lúc lâu, âm thanh xôn xao mới hoàn toàn lắng lại.
Lương Tư Triết là biến cố lớn nhất trong chuyện đêm nay, chẳng ai ngờ rằng anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Hoàng Oanh gọi xong cuộc điện thoại kia, sợ anh thật sự tới đây nên lại gọi mấy cuộc, nhưng bên kia đều thông báo đã tắt máy.
Sau khi cúp cuộc điện thoại kia Lương Tư Triết đã tắt máy di động của Tào Diệp.
“Thật sự không có chuyện gì ạ?” Lên xe, Hoàng Oanh hơi lo lắng nghiêng mặt nhìn cửa sau xe, “Vừa rồi hình như có người cầm điện thoại chụp ảnh.”
“Không sao,” Lương Tư Triết nhìn Hoàng Oanh hỏi, “Rốt cuộc quán bar xảy ra chuyện gì?” Hoàng Oanh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Khi cô học nội trú cấp ba mười năm trước, trông như thiếu nữ trong thời kỳ phản nghịch, bây giờ nói chuyện và làm việc trái lại rất đáng tin cậy, trên mặt trang điểm màu khói, đẹp hơn năm đó rất nhiều.
“Em có thể nói không cảnh sát Lưu?” Hoàng Oanh quay đầu hỏi ý kiến của người phụ trách ở ghế phụ lái, sau khi nhận được sự cho phép, cô mới thở dài kể, “Quán bar của bọn em bình thường đều là một vài nhà làm phim độc lập đến, quán bar dưới lòng đất, vị trí cũng khá là khuất, bình thường sẽ không có ai tìm đến, cho nên cơ bản đều là khách quen tụ tập lại uống rượu với nhau.
Hôm nay, có khách dẫn bạn tới đây, cũng là đạo diễn, em đã xem phim do anh ta đạo diễn, nói thật phim ngắn kia cũng bình thường, cho nên em không kiểm tra gì cả đã cho anh ta vào, ai ngờ trên người anh ta mang theo ma túy chứ…”
Lương Tư Triết gật đầu, không nói gì.
Xe cảnh sát dừng trước đồn cảnh sát gần đó, Lương Tư Triết