Đêm đó Lương Tư Triết lên sân khấu nhận giải hai lần.
Một lần là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một lần nữa là Phim xuất sắc nhất.
Sau khi trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất xong, Lương Tư Triết cầm cúp xuống sân khấu, người ở mấy hàng ghế trước và sau chỗ ngồi của anh đều bắt tay với anh.
Sau đó lại trao mấy giải thưởng, giải Phim xuất sắc nhất xếp thứ ba từ dưới lên, tên phim “Mười ba ngày” vừa công bố, tiếng vỗ tay dưới sân khấu liền vang lên như tiếng sấm, trong đó xen lẫn tiếng reo hò và tiếng huýt sáo.
Tào Tu Viễn ba mươi chín tuổi đã giành được giải thưởng Phim xuất sắc nhất thứ ba trong cuộc đời y, lại đưa một thiếu niên không hề có kinh nghiệm diễn xuất nào lên vị trí ảnh đế, được mọi người gắn cho danh hiệu đạo diễn thiên tài như chuyện đương nhiên.
Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, Tào Tu Viễn dẫn theo thành viên chủ yếu của đoàn phim lên sân khấu, hơn ba mươi người chiếm trọn hai hàng, Tào Tu Viễn đứng ở chính giữa đằng sau micro, Lương Tư Triết và Trịnh Dần đứng ở hai bên.
Tiếng vỗ tay xung quanh lớp này áp đảo lớp kia, Lâm Ngạn và Đại Bạch cũng đang vỗ tay, Tào Diệp nghĩ có lẽ mình là người bình tĩnh nhất ở khán phòng.
Ra vẻ đạo mạo.
Cậu lạnh lùng nhìn Tào Tu Viễn trên sân khấu.
Trông Tào Tu Viễn có vẻ rất vui, sau khi nhận cúp y nói vào micro rằng Lương Tư Triết sẽ là diễn viên gây ấn tượng nhất với mọi người trên màn bạc trong mười năm tới.
Sau khi y phát biểu cảm nghĩ nhận được giải, người dẫn chương trình đứng phía bên sân khấu nói đạo diễn Tào có muốn ôm ảnh đế đêm nay một cái không, để các nhà truyền thông dưới sân khấu chụp một tấm ảnh cho trang đầu ngày mai?
Có lẽ tâm trạng của Tào Tu Viễn rất tốt nên hiếm khi phối hợp với yêu cầu do người dẫn chương trình đưa ra, quay người ôm Lương Tư Triết, đồng thời dùng lực một tay ôm Lương Tư Triết lên khỏi mặt đất, lại nhanh chóng thả anh xuống.
Khoảnh khắc này đèn flash điên cuồng nhấp nháy, tiếng màn trập tách tách bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai.
Sau khi kết thúc lễ trao giải, Lâm Ngạn dẫn nhóm người họ đến hậu trường.
Một đám người tụ tập ở hậu trường, truyền thông khiêng camera giơ micro phỏng vấn người đoạt giải đêm nay.
Vừa đi vào hậu trường, từ xa Tào Diệp đã nhìn thấy Lương Tư Triết như hạc giữa bầy gà bị truyền thông bao vây ở giữa.
Anh cầm ba cái cúp, giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Phim xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất đều được anh nâng trong ngực, sự yêu mến của toàn thế giới như thể cũng tập trung ở trên người anh.
Truyền thông tràn ngập tò mò với diễn viên mới chói mắt mới ra đời này, tất cả micro đều chen trước mặt anh, tranh nhau chen lấn đặt câu hỏi với Lương Tư Triết.
“Xin hỏi tại sao đạo diễn Tào Tu Viễn chọn cậu?”
“Trước đó cậu có nghĩ rằng sẽ giành được ảnh đế không?”
“Cậu có cảm nghĩ gì sau khi giành được ảnh đế?”
“Tại sao cuối cùng lại cảm ơn nhân vật Tiểu Mãn?”
…
Đối mặt với truyền thông cùng nhau lên tiếng và vấn đề chen chúc mà đến, phản ứng của Lương Tư Triết còn ngây ngô, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.
Ngước mắt lên, lướt qua đỉnh đầu của mấy hàng phóng viên trước mắt, anh nhìn thấy Tào Diệp, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng không ăn nhập với người lớn mặc âu phục giày da ở xung quanh.
Rất hiển nhiên, Tào Diệp cũng nhìn thấy anh.
Họ nhìn nhau một giây, sau đó Tào Diệp dời tầm mắt, quay sang nói chuyện với người bên cạnh cậu.
Lương Tư Triết chưa từng gặp bạn của cậu, không biết người đứng bên cạnh cậu là ai mà Tào Diệp thường xuyên nhắc đến.
“Xin lỗi, tôi qua đó một chuyến.” Lương Tư Triết nghiêng người gạt lớp lớp vòng vây của truyền thông ra.
Đám phóng viên thấy anh muốn ra đi ra ngoài đều tự giác lùi sang bên cạnh một bước nhường đường cho anh, nhưng lại không có ý định bỏ qua cho anh, mà là đi theo Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết có phần không biết làm sao, vừa đi vừa nói: “Có thể đừng đi theo tôi không? Tôi chỉ đến gặp người bạn.”
“Bạn gì vậy?” Có phóng viên lắm chuyện hỏi, “Bạn bè rất quan trọng hả?”
“Không lẽ là bạn gái?” Một giọng nói khác chen vào.
Tào Diệp đang nói chuyện với Lâm Ngạn, Lâm Ngạn đụng cánh tay của cậu, ra hiệu cho cậu nhìn đằng trước.
Tào Diệp quay đầu nhìn, Lương Tư Triết đi vài bước về phía cậu, nhưng có vẻ như không thoát được phóng viên bên cạnh, đành phải dừng lại đối phó truyền thông.
“Bé người đẹp đến tìm mày đấy phỏng?” Lâm Ngạn nhìn về phía Lương Tư Triết, hỏi Tào Diệp.
“Em đâu biết.” Tào Diệp nói vậy, trong lòng lại rất rõ ràng, Lương Tư Triết đến tìm mình.
Cậu nghĩ nếu Lương Tư Triết đến tìm cậu, cậu nên nói một tiếng chúc mừng.
Nhường nhân vật Tiểu Mãn cho Lương Tư Triết, là một quyết định chính xác nhất của cậu cho đến nay, nhưng cho dù không nhường, cuối cùng có lẽ Tào Tu Viễn cũng chọn Lương Tư Triết thôi.
Đặt con của mình ở bên cạnh, y làm thế nào yêu đương vụng trộm với nhà sản xuất hợp tác gắn bó được nữa?
Bốn người đứng cùng nhau không lâu rồi tản ra.
Đại Bạch gặp bạn cũ, tìm một góc yên lặng nói chuyện phiếm, Lâm Ngạn trong nháy mắt câu được một khách mời nữ trao giải, chỉ một lát đã chọc người đối diện cười khanh khách không ngừng, Trì Minh Nghiêu thì bị Trì Minh Khải lôi đi dẫn cậu ta đến gặp tiền bối trong nghề.
Trong thời gian ngắn chỉ còn lại một mình Tào Diệp dựa vào cột đá, không có việc gì nhìn khắp nơi.
Liếc mắt qua, cậu nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần đứng cạnh nhau tiếp nhận phỏng vấn, sao lúc nào họ cũng ở cùng nhau? Sợ người khác không biết hai người họ tình vững như vàng chắc?
Nhắm mắt làm ngơ, cậu đứng thẳng người, đi tìm Lâm Ngạn lấy chìa khóa xe, định bụng ngủ trong xe dưới bãi đậu xe ngầm một lát.
Lương Tư Triết đối phó mấy câu hỏi của các nhà truyền thông, đến khi quay đầu thì Tào Diệp đã không đứng ở chỗ cũ nữa.
Chỗ kia bây giờ không có ai.
Anh nhìn xung quanh một lần, có phóng viên tò mò hỏi anh đang tìm ai, có phải đang tìm đạo diễn Tào Tu Viễn không.
Lương Tư Triết không để ý tới mà đi về phía người vừa nãy nói chuyện với Tào Diệp, những phóng viên kia vẫn đi theo anh, bỏ cũng không xong.
Lâm Ngạn đang thân thiết nóng bỏng với ngôi sao nữ trước mặt, thấy Lương Tư Triết đi tới, hắn giơ tay chào anh: “Tìm Tào Diệp?”
“Cậu ấy đi đầu rồi?” Lương Tư Triết hỏi.
“Lên xe rồi, vừa hỏi tôi chìa khóa xe.”
Các nhà làm phim mất mát mà về lần lượt rời khỏi hiện trường, bãi đậu xe ngầm cũng không yên tĩnh mấy.
Tào Diệp ra khỏi thang máy, đi về phía xe đậu trước đó, nhưng lại phát hiện mình không tìm ra chỗ Lâm Ngạn dừng xe.
Đưa mắt nhìn đều là một loại xe con màu đen, cậu chỉ có thể tìm từng cái dựa theo bảng số xe.
Cũng không biết có phải nhớ lầm vị trí hay không mà tìm cả buổi, tìm hoa cả mắt vẫn không tìm được xe của Lâm Ngạn.
Cậu gọi điện thoại cho Lâm Ngạn: “Anh đậu xe ở chỗ nào? Không phải hàng thứ tư gần cửa à, sao không tìm được… Hàng thứ năm? Em nhớ lầm rồi?”
Đang gọi điện thoại, sau lưng bỗng có người gọi cậu: “Tào Diệp.”
Ánh đèn ở bãi đậu xe ngầm tù mù, cậu quay đầu lại, ảnh đế mới Lương Tư Triết đã đứng cách cậu mấy bước.
“Anh làm thế nào thoát khỏi những phóng viên kia?” Tào Diệp xoay người hỏi, cậu rất tò mò.
“Cậu đoán đi.” Lương Tư Triết đi về phía cậu, trong mắt đượm ý cười, nhưng anh cũng không có ý định để Tào Diệp đoán, chẳng mấy chốc đã công bố đáp án, “Tôi không đi thang máy, chạy xuống từ cầu thang bộ, chạy rất nhanh nên họ không đuổi kịp.”
Nói xong, anh cũng đứng trước mặt Tào Diệp: “Cậu cao lên rồi Tào Diệp.”
“Chẳng phải anh cũng cao lên à?” Tào Diệp nhìn anh.
Cậu nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau ở Lam Yến, Lương Tư Triết buộc tóc có vẻ không thay đổi nhiều so với lúc đó, nhưng khí chất lại chênh lệch quá nhiều, lúc ấy trầm mặc ít nói, bây giờ thì đầy tinh thần.
“Phải rồi,” Lương Tư Triết cười với cậu một tiếng, xòe một tay về phía Tào Diệp, “Cậu vẫn chưa chúc mừng tôi.”
Tào Diệp nhìn bàn tay kia, lưỡng lự một chớp mắt sau đó duỗi tay nắm lấy, cơ thể họ nghiêng về phía nhau, trong lúc bả vai chạm nhau Tào Diệp nói “Chúc mừng”, Lương Tư Triết trả lời một câu “Cảm ơn”.
Sau đó Tào Diệp nhanh chóng buông tay ra.
Kể từ sau khi cậu nhìn thấy cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần hơn nửa năm trước, bây giờ cậu hơi nhạy cảm khi tiếp xúc tay chân với người cùng giới tính.
Lương Tư Triết không mấy để ý, nhìn cậu hỏi: “Đêm nay có sắp xếp gì không?”
“Không có sắp xếp gì.” Cậu vừa dứt lời, sau lưng có người hấp ta hấp tấp chạy tới: “Tư