Lương Tư Triết dội nước cho Tiểu Bạch nhỏ xong treo vòi hoa sen lên tường, hỏi Tào Diệp: “Cậu đã xem bản đầu tiên của phim chưa?”
“Vẫn chưa.” Tào Diệp nói.
“Vậy lát nữa cùng xem?” Lương Tư Triết cầm khăn mặt lau người cho Tiểu Bạch nhỏ, “Trên tầng tôi có phòng chiếu phim.”
“À, được.”
Tiếng máy sấy vang lên ù ù, Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cậu: “Bố cậu và chú Dần về nước rồi, cậu biết chưa?”
Tào Diệp mượn tiếng ồn của máy sấy giả vờ không nghe thấy: “Hả?”
Lương Tư Triết nở nụ cười, lắc đầu một cái không nói gì nữa.
Tào Diệp không hiểu sao sinh ra cảm giác hình như Lương Tư Triết cố ý đợi bật máy sấy mới hỏi câu này, để hai bên đều có chỗ nhượng bộ.
Một lát sau Lương Tư Triết đứng lên, cất máy sấy, sau đó anh vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch nhỏ: “Xong rồi, tự đi đi.”
Tiểu Bạch nhỏ không nhúc nhích, lè lưỡi vẫy đuôi với anh, khò khè dụi lên người anh, dáng vẻ kia thật sự giống hệt Caesar năm đó.
Lương Tư Triết dẫn nó vào hộp sấy khô, sau đó đứng trước sofa, giơ cánh tay lên cởi áo thun bị bắn ướt ra, ném sang một bên, lại nhặt một chiếc sạch sẽ mặc vào.
Lúc anh cởi quần áo kéo theo cơ lưng rõ ràng, Tào Diệp không hiểu sao nghĩ đến câu Tào Tự Ninh từng nói – “Dáng người của anh ấy trong Vọng Xuyên chi Xuyên, quả thực là thiên thái của em!” Trong trí nhớ dáng người trước kia của Lương Tư Triết cũng rất đẹp, lúc tắm rửa xong thay quần áo có thể nhìn thấy cơ lưng săn chắc che lên xương cốt, lúc kéo theo trông khá là đẹp, lúc ấy mình mười lăm tuổi còn rất ghen tị kia mà.
Rốt cuộc “Vọng Xuyên chi Xuyên” quay ra sao? Chỉ biết đó là một bộ phim liên quan đến đồng tính, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc xem nó.
Lúc ấy Vọng Xuyên công chiếu ở nước ngoài, Lâm Ngạn gọi cậu cùng đi xem buổi ra mắt, Tào Diệp nói gì cũng không chịu đi, từ sau lần đó, Lâm Ngạn mới bắt đầu thường nói đùa cậu ghê sợ đồng tính.
“Đi thôi, lên phòng chiếu phim trên tầng.” Lương Tư Triết thay quần áo xong dẫn theo Tào Diệp lên tầng.
Dấu vết sinh hoạt ở tầng hai thoạt nhìn rõ ràng hơn tầng một, phòng chiếu phim ở tận cùng bên trong, rộng bằng khoảng hai căn phòng ngủ, gần như tương đương với một rạp chiếu phim cỡ nhỏ.
Giống như phòng sách dưới tầng, trong phòng chiếu phim cũng trải thảm lông dài màu xám, trước khi đi vào phải cởi dép.
Lương Tư Triết đi vào, trước tiên bật hệ thống thông hơi trong phòng, sau đó đi đến bên cửa sổ đóng cửa gấp và kéo chặt rèm che nắng màu đen, ánh sáng ngay lập tức bị chặn ở bên ngoài, không lọt vào một tia sáng, căn phòng đột nhiên tối om.
Bóng tối đến quá đột ngột, mắt vẫn chưa kịp thích nghi, Tào Diệp chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, ngay sau đó cậu nghe thấy Lương Tư Triết gọi tên cậu: “Tào Diệp.” Không biết phải chăng vì mắt không thể nhìn thấy nên thính giác có vẻ nhạy cảm hơn bình thường, Tào Diệp cảm thấy giọng nói của Lương Tư Triết hơi trầm, hình như có khác biệt xíu xiu với cách gọi ngày thường.
“Hả?” Cậu lên tiếng.
“Bật đèn áp tường lên, công tắc sau lưng cậu.” Lương Tư Triết nói.
“À, được.” Tào Diệp không xoay người, giơ tay sờ soạng mặt tường sau lưng tìm công tắc, nhưng không tìm được, cậu thấp giọng nói câu, “Ở đâu nhỉ…”
“Sau lưng cậu,” Lương Tư Triết nói, “Vẫn chưa tìm được?”
Vừa rồi giọng nói kia vẫn đang ở đầu kia căn phòng, bây giờ bỗng nhiên gần ngay bên tai, Tào Diệp gần như giật nảy mình: “Sao anh đi tới mà không có tiếng động nào vậy…”
Cậu chờ câu nói tiếp theo của Lương Tư Triết, nhưng Lương Tư Triết lại không nói tiếp.
Im lặng tràn ra, Tào Diệp chợt cảm thấy căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta không được tự nhiên.
Gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của mình, tiếp theo hình như cậu lại nghe thấy tiếng tim mình đập, mạnh mẽ như đánh trống ngực, âm thanh kia có vẻ ngày càng to.
Im lặng trong nháy mắt này làm mắt cậu thích nghi với bóng tối, mơ hồ, cậu có thể nhìn thấy đường nét của Lương Tư Triết trước mắt.
Cậu cảm thấy hình như Lương Tư Triết cử động, đầu hơi nghiêng, như thể muốn xích lại gần mình.
Trái tim bỗng đập hẫng một nhịp, cậu lùi lại một bước theo bản năng, cách mặt tường nửa bước, sau lưng cậu đập mạnh vào tường.
Công tắc ở ngay phía sau, “cạch” một tiếng, đèn sáng lên.
Đèn trên trần nhà phát ra ánh sáng chói mắt, sáng đến mức cậu híp mắt lại.
Đến khi mở mắt nhìn sang, Lương Tư Triết vẫn đứng tại chỗ, cũng đang nhắm mắt một lát, lúc này anh ngước mắt về phía cậu, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu bật sai rồi,” anh tiến lên một bước đến bên cạnh Tào Diệp, giơ tay tắt một công tắc trong đó, “Đèn trần sáng quá.” Đèn trần sợi đốt tắt phụt, chỉ để lại một chiếc đèn áp tường, tản ra ánh sáng nhẹ màu vàng ấm.
“À… Không để ý.” Tào Diệp giơ tay cọ mũi.
Cho nên vừa rồi Lương Tư Triết muốn lại gần bật đèn? Trong nháy mắt kia sao cậu lại nghĩ rằng Lương Tư Triết muốn nghiêng đầu hôn mình? Còn đột ngột lùi lại một bước, suy nghĩ tung lung gì đấy… Thật là xấu hổ.
“Phim.” Lương Tư Triết duỗi tay về phía cậu.
Tào Diệp đưa ổ cứng trong tay cho anh, Lương Tư Triết nhận lấy sau đó xoay người đi đến bên cạnh bàn, cúi người xuống nâng màn hình laptop lên, màn hình máy vi tính theo đó sáng lên, hình ảnh dừng lại trên giao diện trình phát, chắc là nội dung đang chiếu lần trước.
Nhưng hình ảnh kia rất mờ, là màu xám trắng, trông hơi kỳ lạ, Tào Diệp vẫn chưa nhìn rõ ràng thì Lương Tư Triết đã cầm chuột tắt giao diện.
Sự xấu hổ trong chớp mắt vừa rồi vẫn chưa giảm đi, Tào Diệp tìm chuyện để nói, hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
“Phim tìm bừa.” Lương Tư Triết kết nối ổ cứng với máy tính.
“Phim gì?”
“Quên rồi, xem trước khi vào đoàn.”
“À.”
Lương Tư Triết tìm thư mục video của “Lựa chọn tuyệt vọng”, kéo vào trong trình phát, sau đó mở máy chiếu lên.
Sát tường đặt hai cái ghế sofa lười túi hạt đậu, dựa vào rất thoải mái.
Tào Diệp vừa định ngồi xuống lại đứng lên nói: “Có cần gọi Tiểu Bạch nhỏ lên không?” Nói xong định đi ra ngoài, “Tôi xuống tầng gọi nó.”
“Không cần xuống tầng.” Lương Tư Triết nói, “Để tôi đi.” Anh đi tới bên cạnh cửa mở cửa ra, thò người ra ngoài huýt một tiếng sáo, Tiểu Bạch nhỏ ở tầng dưới lập tức “gâu” một tiếng hưởng ứng, trong nháy mắt đã chạy lên tầng.
Lương Tư Triết quanh năm quay phim ở nơi khác, nhất là phim của Tào Tu Viễn thời gian quay rất dài, một năm hai năm là chuyện thường xuyên xảy ra, trong mười năm này có hơn phân nửa thời gian anh không ở cùng Tiểu Bạch nhỏ, Tào Diệp hơi kinh ngạc Lương Tư Triết lại có thể bồi dưỡng được sự ăn ý này với Tiểu Bạch nhỏ.
Tiểu Bạch nhỏ vào phòng, Tào Diệp cũng huýt sáo một tiếng với nó, Tiểu Bạch nhỏ lập tức cất bước chạy tới, dừng trước mặt Tào Diệp, vẫy đuôi với cậu.
“Ngoan thế”, Tào Diệp xoa cổ nó.
Phim đã bắt đầu chiếu, mở đầu là hình ảnh ở sòng bạc của Tần Nam Minh, âm thanh nền ồn ào vang lên, từ bản cắt đầu tiên của bộ phim đến bản cắt quay thế, trước và sau Tào Diệp xem không dưới năm lần, thậm chí thuộc cả lời thoại, lúc này cậu không ngẩng đầu xem phim chỉ tập trung chơi với Tiểu Bạch nhỏ.
Lương Tư Triết ra ngoài đến phòng bên cạnh lấy một hộp kem, đi tới đưa cho Tào Diệp: “Biết buổi chiều cậu sẽ đến nên bảo Tống Thanh Ngôn mua trước.”
Lời này dỗ mình như trẻ con, Tào Diệp không nhận hộp kem, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xem tôi là con nít à còn mua kem chiêu đãi, tôi không ngây thơ như thế, anh ăn đi.”
“Thật không?” Lương Tư Triết nhìn cậu cười, “Ngày đó đưa cậu về nhà, lúc tìm sữa thấy trong tủ lạnh của cậu bày nguyên một tầng kem, còn tưởng là cậu thích ăn, cho nên tôi đoán sai rồi?”
Cú vả mặt này khiến Tào Diệp không kịp chuẩn bị, cậu nghẹn họng một lát gượng gạo nói tiếp: “Những cái đó à… Dùng để đãi bạn bè.”
“À.” Lương Tư Triết không vạch trần cậu, cười bảo, “Vậy là tôi đoán sai.” Anh đặt hộp kem giữa hai người, “Đặt ở đây, cậu muốn ăn thì ăn.” – Rõ ràng không tin lời nói của Tào Diệp.
Tào Diệp cúi đầu tiếp tục chơi với Tiểu Bạch nhỏ, tên phim hiện ra, bốn chữ lớn đánh vào thị giác thẳng tắp đập vào mắt khán giả, sau đó nổ tanh bành, nổ thành miếng thủy tinh đầy màn hình, chuyển cảnh, trên sàn nhà là mảnh thủy tinh vỡ vụn đầy đất, Mặt Sẹo uống say khướt ngồi trong góc sòng bạc, híp mắt đánh giá người trẻ tuổi đang vung tiền như rác đánh cược ở chính giữa sòng bạc.
“Người kia là ai?” Anh hất cằm về phía kia.
Lương Tư Triết vừa lên tiếng, Tào Diệp dừng chơi với chó, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Mặt Lương Tư Triết ẩn trong ánh sáng mờ tối, anh hơi cử động, ánh sáng kia cũng chầm chầm di chuyển theo, vuốt ve vết sẹo dữ tợn trên mặt anh.
“Người kia à… Là con út của ông cụ Tần Trung Tiên.” Người bên cạnh lại gần nói, “Tần Nam Minh, con trai của bà tư.”
“Đêm nay thua bao nhiêu rồi?”
“Tôi đi kiểm tra giúp anh.” Người kia nói xong đứng lên, Mặt Sẹo đốt một điếu thuốc hút, xuyên qua làn khói trắng, nhìn chằm chằm Tầm Nam Minh từ xa, ánh mắt kia giống như nhìn chòng chọc con mồi chờ bắt.
Tào Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Lương Tư Triết, muốn biết vẻ mặt của anh như thế nào khi xem phim của mình, lại thấy Lương Tư Triết dựa vào ghế sofa, đã nhắm mắt, không hề xem bộ phim kia.
“Anh không xem?” Tào Diệp hỏi.
“Đã xem phiên bản trước rồi.”
“Bản này là anh diễn mà.”
“Ừ,” Lương Tư Triết nhắm mắt nói, “Tôi rất ít khi xem phim mình diễn.”
Ánh sáng trên màn ảnh chiếu lên mặt anh, rõ ràng cũng là tia sáng di động ảm đạm không rõ, nhưng thoạt nhìn lại chênh lệch quá nhiều với Mặt Sẹo do anh đóng.
“Vậy vừa rồi anh nói cùng xem?”
“Đây không được tính là xem cùng cậu?” Lương Tư Triết mở mắt ra nhìn về phía cậu.
Tào Diệp không nhìn mặt anh nữa, tiếp tục nhìn màn ảnh, “Cùng xem” và “Xem cùng cậu”… thoáng nghe thì giống như là cùng một chuyện, nhưng Lương Tư Triết có bản lĩnh khiến cậu không biết nên nói tiếp như thế nào.
Có lẽ bởi vì đã xem rất nhiều lần cảnh của những người khác, cho nên chỉ có khi nhìn thấy Lương Tư Triết xuất hiện, Tào Diệp mới có thể tập trung xem một lát, thời gian khác đều đang thất thần.
Kể ra cũng khó tin, đây thế mà là lần đầu tiên cậu xem phim của Lương Tư Triết.
Trong giới điện ảnh, anh là một phần độc nhất.
Sau khi xem mới biết được tại sao Lương Tư Triết được người trong nghề tung hô đến địa vị hiện tại, cho dù là lâm trận quay thế, cảnh liên quan đến anh cũng không hề có vẻ đột ngột, anh có thể hòa nhập vào không khí phim và diễn xuất của những người khác, đồng thời lại có thể tạo ra sự khác biệt và độc đáo nhỏ bé.
Sự nhỏ bé không đáng chú ý này chính là “tinh mịn giàu cảm giác hạt” trong lời nói của Tăng Nhiên, cũng gọi là chất lượng.
Ấy thế mà có người nói “Không có Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết chẳng là cái thá gì”? Tào Diệp nghĩ có lẽ phải cho họ xem phim này, Tào Tu Viễn xác thực đã tạo nên Lương Tư Triết, nhưng bây giờ không có Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết vẫn là Lương Tư Triết.
Tào Diệp cầm lấy hộp kem Lương Tư Triết đặt trên mặt thảm, mở nắp ra, rìa kem hơi chảy, có thể dùng thìa xúc một miếng nhỏ rất dễ dàng.
Cậu nhìn thoáng qua Lương Tư Triết, hình như Lương Tư Triết đã ngủ, không chú ý đến động tác của cậu.
Tào Diệp múc thìa kem cho vào trong miệng, không thể không thừa nhận cậu rất thích kem, nhất là hộp kem Lương Tư Triết lấy ra này còn là thương hiệu và vị cậu thích.
Rất nhiều thói quen và sở thích thuở thiếu