Tào Diệp tự dưng mất hứng.
Cậu không biết mình đang làm gì.
Cô gái bên cạnh chỉ gặp một lần, cậu không hiểu rõ cô, cũng không thích cô, thậm chí tên cô gái là gì cũng chẳng rõ – là Từ Kha hay Hứa Kha? Chưa bao giờ hỏi đến, cũng chưa bao giờ muốn hỏi.
Có lẽ nhiệt độ điều hòa trong xe giảm thấp quá, Tào Diệp cảm thấy hơi lạnh.
Cậu đẩy cửa xuống xe, cô gái kia cũng xuống theo, cô nhận thấy Tào Diệp hơi khác thường, hỏi cậu: “Sao vậy?”
Tào Diệp không nói chuyện, đi vài bước, đoạn ngồi xuống ghế gỗ bên đường, nhìn con phố trống vắng trước mắt.
Làn gió mát của đêm giữa hè nhẹ nhàng thổi qua, cái nóng ẩm của ban ngày cũng không khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tào Diệp sợ nóng từ nhỏ, chưa từng thích mùa hè, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy đêm hè gió mát lướt nhẹ qua mặt thoải mái hơn không gian kín mít trong xe.
“Bên ngoài nóng quá.” Cô gái kia thử bắt chuyện với cậu.
“Nóng à?” Tào Diệp thuận miệng nói.
“Hôm nay ba mươi chín độ đấy, không có điều hòa quả thực không thể ở lại được.”
“Đúng rồi, không có điều hòa không thể ở được.” Tào Diệp lặp lại lời cô.
Cậu đang nghĩ đến cái máy điều hòa Lương Tư Triết lắp ở Lam Yến cuối cùng đi đâu rồi? Lúc ở Nhân Tứ cậu không biết rằng người nhà của Lương Tư Triết đã không còn nữa, rất nhiều năm sau đó Lương Tư Triết lấy được ảnh đế Cannes nhờ “Vọng Xuyên chi Xuyên”, cậu mới ngẫu nhiên đọc được một bài báo, viết rằng trước khi Tào Tu Viễn chọn Lương Tư Triết, thiếu niên Lương Tư Triết vừa mới trải qua biến cố cực lớn trong cuộc đời.
Khi đó Lương Tư Triết không cha không mẹ, có lẽ cũng không có nhiều tiền, thế mà lại lấy danh nghĩa Tào Tu Viễn lắp cho cậu một cái máy điều hòa.
Lúc ấy Tào Diệp đã quyết tâm không qua lại với Lương Tư Triết, nhưng sau khi nhìn thấy bài báo này cậu vẫn không kiềm chế được mà mềm lòng.
Đêm đó Tào Diệp không dẫn cô gái kia về, cậu đuổi cô gái đi, còn mình lại đến phòng chiếu phim nhỏ, tìm phim nhàm chán để thôi miên.
Từ sau khi Tào Tu Viễn về nước, tình hình giấc ngủ của cậu lại bắt đầu trở nên tồi tệ.
Nghĩ lại lần cuối cùng ngủ ngon nhất, lại là trong xe của Lương Tư Triết.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tào Diệp tự nhủ người ngồi trong chiếc Maybach kia chưa hẳn là Lương Tư Triết, thành phố Bắc Kinh mấy chục triệu người, nói không chừng là người qua đường nhàm chán nào đó ban đêm lái một chiếc Maybach đi nhầm vào Nhân Tứ.
Chưa kể, cho dù người ngồi trong chiếc Maybach kia thật sự là Lương Tư Triết, mình lại có gì mà để ý? Đều là người trưởng thành, đêm khuya mua say, ôm cô gái không quen về nhà, chẳng lẽ Lương Tư Triết chưa bao giờ làm chuyện như vậy? Hồ Vũ Tư, Lâm Huyễn, Liễu Cảnh… Cho dù mấy năm nay không hay chú ý tin tức liên quan đến Lương Tư Triết, cậu cũng có thể không cần nghĩ ngợi mà nói ra vài cô bạn gái scandal của anh.
Tào Diệp tự giác thuyết phục mình, mượn men say, một lúc lâu sau mới ngủ.
Sau hôm đó, Tào Diệp không nhận được tin nhắn Lương Tư Triết gửi đến nữa.
Tào Diệp nghĩ có lẽ Lương Tư Triết đang đọc kịch bản, không rảnh rỗi để gửi tin nhắn.
Cậu tĩnh tâm làm việc, nghĩ rằng dù có nhận hay không nhận “Thử nói lại lần nữa xem”, Lương Tư Triết kiểu gì cũng sẽ gửi đến một câu trả lời chắc chắn, vậy chờ anh là được rồi.
Nhưng ba ngày sau Trình Đoan đến văn phòng cậu chúc mừng, vừa vào cửa đã nói quả nhiên mặt mũi của sếp Tiểu Tào lớn, thế mà thật sự có thể giật người trong tay đạo diễn Tào.
Lúc ấy Tào Diệp sững sờ một lát: “Là sao?”
“Giả ngu với tôi đúng không?” Trình Đoan cười nói, “Tin tức tốt như thế, cậu lại không cho tôi biết ngay lập tức, là Tống Thanh Ngôn chủ động tới tìm tôi bàn chuyện hợp đồng tôi mới biết được.”
“Lương Tư Triết đã nhận Thử nói lại lần nữa xem?”
“Cậu không biết thật à?” Trình Đoan nhận ra cậu không nói đùa, hơi kinh ngạc, “Cậu ta lại không nói cho cậu, ngược lại bảo Tống Thanh Ngôn đến hỏi tôi người phụ trách dự án là ai?” Anh ta quan sát vẻ mặt Tào Diệp, suy đoán hỏi một câu, “Các cậu đang chiến tranh lạnh?”
“Gì mà chiến tranh lạnh?” Tào Diệp dứt khoát phủ nhận, “Đừng đoán mò.”
Trình Đoan “chậc” một tiếng: “Không lẽ cậu làm mích lòng Lương Tư Triết rồi? Nhưng cũng không phải, thật sự làm mích lòng thì cậu ta còn có thể nhận tài nguyên cậu đưa tới? Sức hấp dẫn của tài nguyên này lớn đến thế?”
Tào Diệp mặc kệ anh ta, xem trailer giám đốc tuyên phát vừa gửi đến: “Đã mấy ngày tôi không liên lạc với anh ta rồi, làm thế nào làm mích lòng anh ta?”
“Các cậu đã mấy ngày không liên lạc?” Trình Đoan lấy làm kỳ lạ, “Vậy xem ra thật sự là đang chiến tranh lạnh.”
Tào Diệp cười một tiếng, qua loa bảo anh ta phắn.
Sau khi Trình Đoan rời đi, Tào Diệp tắt trailer, với hộp thuốc lá trên bàn, đốt một điếu thuốc hút.
Có lẽ Trình Đoan vừa mới tuyên bố tin tức tốt, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, còn xen lẫn tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai, không khí làm việc ở Lomond tự do, bình thường gặp được tin tốt về dự án hoặc phòng vé, thường sẽ làm ra tiếng động không nhỏ.
Nhưng không nói được tại sao, bản thân Tào Diệp lại không vui nổi.
Phim này là dự án trọng điểm sáu tháng cuối năm của Lomond, mời được Lương Tư Triết đồng nghĩa với việc dự án này đã thành công hơn phân nửa, cho dù đối với công ty hay đối với bộ phim mà nói đều là chuyện tốt đáng chúc mừng.
Huống hồ Lương Tư Triết nhận hợp đồng phim cậu đưa tới, cũng có nghĩa là năm năm sau giữa cậu và Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết đã chọn cậu, nhìn từ bất kỳ góc độ nào đó, đây đều là tin tức tuyệt vời nhất, cũng không biết tại sao cậu lại cảm thấy tâm trạng phiền muộn.
Tại sao Lương Tư Triết không trực tiếp thông báo cho mình, ngược lại bảo Tống Thanh Ngôn đến bàn hợp đồng với Trình Đoan? Tất nhiên, theo quy trình bình thường, người đại diện chấp hành liên hệ với người phụ trách dự án để bàn bạc về các vấn đề hợp đồng, quy trình này không thể bình thường hơn, nhưng Tào Diệp cứ cảm thấy không phải vậy.
Buổi tối tan làm, Tào Diệp lái xe đến khu biệt thự của Lương Tư Triết, bảo vệ biết xe của cậu nên nâng thanh chắn lên, Tào Diệp lại lâm thời thay đổi ý định, quay xe, say đó lại lái xe về nhà.
Cậu chưa nghĩ xong có nên đi tìm Lương Tư Triết hay không, luôn cảm thấy sau khi đẩy cánh cửa kia ra, tất cả mọi việc đều là không biết, cậu ghét việc mất kiểm soát.
Nhưng cậu đoán không ra Lương Tư Triết.
Chỉ đoạn đường về nhà mà ý nghĩ này đã thay đổi nhiều lần.
Lúc thì cảm thấy Lương Tư Triết chỉ đơn giản là ghét mình.
Trên con phố Nhân Tứ nơi họ đã từng ở cùng nhau, trời đêm vào giữa hè cậu lại uống say đến mức không biết trời đất gì, ôm một cô gái mới chỉ quen vài tiếng đồng hồ về nhà, ngẫm lại thật là khiến người ta thất vọng vô cùng.
Lúc thì cảm thấy Lương Tư Triết đang trốn tránh giống như mình.
Không phải Lương Tư Triết chưa từng trốn tránh, Lương Tư Triết mười bảy tuổi thường trèo lên sân thượng một mình, giống một con thú hoang bị thương liếm láp vết thương của mình.
Nhưng lần này tại sao anh ấy lại trốn tránh? Bởi vì không thể chọn phim của Tào Tu Viễn à? Hay vì họ đều không phải thiếu niên đơn thuần sạch sẽ, trong lòng không nghĩ chuyện gì khác ở phố Nhân Tứ năm đó, anh đang trốn tránh quá khứ không thể quay về?
Chốc lát lại cảm thấy Lương Tư Triết cố tình làm vậy.
Anh cố tình không liên lạc với cậu, đang câu cậu, khiến cậu buồn bực mất tập trung, sau đó chờ cậu cắn câu, chủ động liên lạc với anh.
Hình như Lương Tư Triết là vậy, cho dù là làm hòa hay là không liên lạc, vẫn luôn là anh kiểm soát nhịp điệu.
Mấy ngày sau đó họ cũng không gặp nhau, không ai chủ động gửi tin nhắn cho ai.
Nó dường như biến thành một cuộc đọ sức khó hiểu, ai chủ động thì người đó thua.
Toàn bộ quá trình ký hợp đồng Lương Tư Triết cũng không xuất hiện, Hứa Vân Sơ và Tống Thanh Ngôn tới đây bàn bạc các công việc cụ thể của hợp đồng, hai bên ký tên, Tống Thanh Ngôn lại cầm hợp đồng đến cho Lương Tư Triết ký tên.
Trên hợp đồng gửi lại đã có chữ ký của Lương Tư Triết, chữ viết ngắn gọn đẹp đẽ, nét chữ cứng cáp, ký ngay cạnh tên Tào Diệp.
Tào Diệp nhận lấy, nhìn chằm chằm vào tên của Lương Tư Triết vài giây, cậu lật hợp đồng, giả vờ không tập trung hỏi: “Lương Tư Triết ở nhà làm gì vậy?”
“Lúc em đi anh ấy đang đọc kịch bản,” Tống Thanh Ngôn nói sự thật, “Lúc khác em cũng không biết.”
“Ừ.” Tào Diệp đáp.
“Sao anh không đến tìm anh Tư Triết nữa?” Tống Thanh Ngôn hỏi.
“Anh ta bận đọc kịch bản,” Tào Diệp ngước mắt nhìn cô, cười một tiếng, “Gần đây tôi cũng rất bận.”
“Cũng đúng.” Tống Thanh Ngôn nói.
Tào Diệp đóng dấu của Lomond trên hợp đồng, chia làm hai bản, một bản đưa cho Tống Thanh Ngôn, bản còn lại